"Bà thông gia nói rất đúng, con bé này là do tôi chiều hư rồi, không giống như Thiên Tịnh vừa chu đáo vừa hiểu chuyện." Thiên Huệ liên tục nói, giống như sợ ai không biết Thiên Tịnh tốt.
"Đúng vậy, Thiên Tịnh thật sự rất hiền đức, là đứa con dâu tôi ưng ý nhất!" Liễu Họa nói Thiên Tịnh liền cười không ngậm được mồm.
Thiên Tịnh cười duyên dáng, dịu dàng như 1 bức tranh "Dì à, xem dì nói kìa, con đâu có tốt như vậy? Mộ ca vẫn chưa nói lấy con, nếu để Mộ ca nghe thấy, thì không tốt thế nào?"
"Nó đồng ý hay không có liên quan gì, dù sao ta với ba nó đặt định rồi. Con yên tâm, vị trí thiếu phu nhân nhà Mộ gia nhất định là của con!" Liễu Họa nói.
Mặt của Diệp Phi co rút 1 cái, Liễu Họa thật sự bị Thiên Tịnh điều khiển trong lòng bàn tay rồi, chỉ là nói 1 câu sợ Mộ Thương Nam nghe thấy không tốt, Liễu Họa lập tức biểu đạt!
Thiên Tịnh khuê các thành thục, cô bướng bỉnh không hiểu chuyện. Đáng tiếc cô xé không được bộ mặt của bạch liên hoa.
"Bỏ tôi ra! Tôi bây giờ là trợ lý đặc biệt của Mộ tổng, tôi còn làm việc, sẽ không cùng bà đi về!" Cô hướng Thiên Huệ nói.
"Phi Phi, em đừng bướng bỉnh nữa, cô chú còn đang ở nhà đợi em về kìa! Nghe lời chị." Thiên Tịnh tiến qua kéo cánh tay của Diệp Phi.
Bất kì ai cũng đều thấy cô ta kéo nhẹ cánh tay Diệp Phi, không ai biết tay cô ta đang dùng lực giúp Thiên Huệ đẩy Diệp Phi ra ngoài.
Cánh tay Diệp Phi bị cô ta nắm đau rồi, "Tôi không đi, tôi muốn gặp Mộ Tổng." Cô vội vàng hét, cô biết mình thật nực cười, lại đi kỳ vọng đàn ông cứu cô, nhưng đây là người duy nhất có thể giúp cô.
"Anh Mộ bận đến nhường nào! Phi Phi chúng ta đừng làm phiền anh ấy." Thiên Tịnh hiểu chuyện nói.
"Việc gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông nhẹ nhàng lướt vào phòng.
"Không có gì không có gì, cô chỉ là nghe Thiên Tịnh bị bỏng, không yên tâm qua đây xem sao, không ngờ Diệp Phi cũng đang ở đây. Con bé Thiên Tịnh này quá chiều em gái rồi, không nói với cô, Phi Phi đang ở đây." Thiên Huệ vội nói.
"Cô, là con không tốt, cô đừng trách em, đều do con không chăm sóc tốt cho em!" Thiên Tịnh nói theo.
2 người phụ nữ 1 người hát 1 người hòa theo, biểu diễn hoàn hảo!
"Mộ tổng giám đốc, anh đồng ý cho em thử việc 1 tuần mà!" Cô đáng thương nhìn người đàn ông, anh ta sẽ giữ cô lại hay sẽ giúp Thiên Tịnh đuổi cô đi?
"Thương Nam, làm mẹ không nhìn thấy con mình đều sẽ lo lắng, cho Diệp Phi về đi." Liễu Họa khuyên.
Sắc mặt Mộ Thương Nam trầm xuống, "Lời của con trước nay không nói 2 lần, Diệp Phi, làm công việc của em, trợ lý của tôi phải 1 ngày 24 tiếng nghe lệnh tôi bất kì lúc nào."
Thần kinh Diệp Phi dùng 10 giây mới phản ứng lại, cô sắp cảm động khóc rồi, anh ta vậy mà bảo cô làm việc.
"Được, tôi lập tức làm việc!" Cô đẩy Thiên Huệ ra, chạy ra đằng sau người đàn ông, giống như con thỏ sợ hãi cuối cùng được chui về tổ của mình.
Tất cả mọi người choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Thương Nam sẽ quyết định như này.
"Mộ tổng giám đốc, tôi rất yêu thương con gái mình, tôi không nỡ để nó ở bên ngoài làm việc!" Thiên Huệ vội vàng nói.
"Cô ấy nếu đã ứng tuyển vào công ty tôi thì bắt buộc phải theo quy định của công ty tôi, cho dù là chết cũng phải làm việc tử tế cho tôi." Mộ Thương Nam lạnh giọng nói.
"Đúng vậy, cô, quy chế của tập đoàn Mộ Thị là nhân viên của công ty trừ khi bị sa thải, nếu không không được phản bội tập đoàn. Nếu Diệp Phi đã muốn đi làm chơi thì cho cô ấy chơi mấy ngày đi." Thiên Huệ cố kéo ra nụ cười cứng đơ trên mặt.
Cô quá hiểu tính khí của Mộ Thương Nam, lời của anh ta tuyệt đối không được làm trái, cô ta chỉ có thể dừng Thiên Huệ lại, không cho bà ta nói tiếp nữa.