Ánh mắt Diệp Phi lóe lên, nhìn Mộ Ly cởi thân trên, ngón tay cô trượt trên ngực người đàn ông, “Tôi không thích quá dịu dàng, thích kiểu thô bạo.”
Cánh tay Mộ Ly chống bên sườn người phụ nữ, “Mộ Thương Nam rất thô bạo sao? Tôi không dã man như anh ta, tôi đi con đường kỹ xảo, bảo đảm làm cho cô thoải mái đến run rẩy.
Tim Diệp Phi trầm xuống, “Mộ Thương Nam thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”
Nghĩ đến Mộ Thương Nam, đầu cô loạn lên rồi, không biết là cố ý trốn tránh hay như nào, cô vẫn luôn không cho bản thân nghĩ về việc của Mộ Thương Nam mà lúc này Mộ Ly lại nhắc đến Mộ Thương Nam.
“Cô cảm thấy tôi đang lừa cô? Nếu không xảy ra chuyện, Thiên Tịnh sẽ đồng ý ngày mai gả cho Cung Trạch Vũ” 1 tay Mộ Ly chống thân thể mình, 1 tay kia bóp cằm Diệp Phi.
“Đau lòng anh ta rồi? Nghĩ xem anh ta đối với cô như thế nào! Vì để giúp Thiên Tịnh đoạt tài sản của cô, anh ta mặc nhiên thừa nhận cho người dùng máu của cô thay thế trộm máu của Thiên Tịnh.”
Lời của người đàn ông như 1 con dao đâm vào tim Diệp Phi, cô thật muốn đâm bản thân, Mộ Thương Nam vì Thiên Tịnh, mọi cách chơi đùa cô hại cô, cô vậy mà còn đau lòng anh ta xảy ra chuyện.
Cô đột nhiên nhấc chân đập lên bụng dưới của Mộ Ly, “Đàn ông không 1 ai tốt hết, tránh xa tôi 1 chút.”
Mộ Ly không phòng bị người phụ nữ sẽ đập vào anh, bị cô đập vào bụng dưới, anh ta đau đớn ôm lấy bụng dưới của mình, ngũ quan đều biến hình rồi.
“Nha đầu thối! Cô dám đập tôi! Có tin không tôi làm chết cô!”
Diệp Phi không thèm để ý lườm người đàn ông 1 cái “Anh bây giờ vẫn còn công năng làm chết tôi? Dưỡng thương cho tốt trước đi!”
Cô biết cái đập của mình dùng lực như nào, cho dù đập không phế anh ta, cũng tuyệt đối làm cho anh ta mấy ngày này không chạm được vào phụ nữ.
Cô lật người tìm 1 vị trí thoải mái, giày vò cả 1 đêm mệt quá rồi, cô phải bổ sung giấc ngủ, ngày mai đi tham gia hôn lễ của Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh.
Mộ Ly hận thù trừng người phụ nữ, bây giờ muốn làm gì cũng làm không nổi rồi, chỉ có thể tự mình đi lấy thuốc bôi, cho bản thân mau chóng khỏe lại.
Trong sơn động 1 đêm yên tĩnh, Diệp Phi ngủ cũng rất yên ổn, da thú vừa ấm vừa thoải mái, trong sơn động giống như điều hòa thiên nhiên, không lạnh không nóng.
Cô hồi phục thể lực, thoải mái lật người 1 cái, mở mắt ra liền nhìn thấy tiểu quai đợi bên cạnh cô.
Dường như tiểu quai phát giác ra Diệp Phi tỉnh rồi, đầu nó lại đến gần, thăm dò não nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi bây giờ 1 chút cũng không sợ nó, mà còn cảm thấy nó rất cute.
“Đợi chị đánh răng rửa mặt 1 chút rồi chị tìm đồ ăn cho.” Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Phối chế trong nhà vệ sinh giống như nhà vệ sinh trong căn hộ, cái gì cũng có, chỉ là thừa ra người đàn ông không nên có.
“Erha, anh mẹ nó không biết đi vệ sinh phải đóng cửa sao?” Diệp Phi nhìn người đàn ông đang thoải mái nằm trong bồn tắm, hưởng thụ tắm bong bóng bực tức hét lên.
“Cô không biết đi vào phải gõ cửa à? Nói thật đi, cô nhìn trộm tôi bao lâu rồi?” Mộ Ly hỏi.
“Ai muốn nhìn trộm anh tên cuồng bạo lộ này? Anh thích lộ thì lộ đi, tôi đánh răng rửa mặt.” Diệp Phi cầm bàn chải đánh răng xong rửa mặt, cho anh ta buồn ngủ trong bồn tắm, cho anh ta không ra được!
Nhưng mà người đàn ông hoàn toàn không quẫn bách như cô tưởng, anh ta đứng dậy đi ra khỏi bồn tắm, nước trên người, từ trên thân anh ta lăn xuống, trong tay anh ta cầm 1 chiếc khăn tắm nhỏ, nhàn nhã lau nước trên người.
“Cô muốn nhìn tôi như vậy, tôi tốt bụng thỏa mãn cô 1 lần.”
Diệp Phi xấu hổ đến đỏ mặt, không dám nhìn người đàn ông đằng sau, quay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Mộ Ly nhìn thấy bóng dáng quẫn bách của người phụ nữ, cười thấp thành tiếng, chỉ chút lá gan này cùng anh ta đấu?
“Đi làm đồ ăn sáng cho tôi! Phải có tanh có chay!” Mộ Ly dặn dò.
“Không quản!” Diệp Phi hồi âm 1 câu.
“Vậy cô hôm nay ở đây đi, 1 mình tôi đi tham gia hôn lễ của Cung Trạch Vũ!” Khóe miệng Mộ Ly cong lên nụ cười đắc ý, quả nhiên nghe thấy tiếng dậm chân giận dữ của người phụ nữ nhỏ, hôn lễ này, Diệp Phi chắc chắn phải đi!
Diệp Phi thật sự bị Mộ Ly nắm được điểm yếu, cô đi tới phòng bếp, phòng bếp với phòng bếp bình thường không giống nhau, mặc dù có bếp điện từ, lò vi sóng, gì gì đó, còn thừa ra 1 địa đạo rất sâu.
Cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, địa đạo rất lạnh, bên trong đông đá các loại thịt.
Diệp Phi lấy chút thịt xông khói, trứng gà và rau xanh, lấy 1 con gà cho tiểu quai.
1 đĩa salat rau, 1 phần trứng và thịt xông khói chiên, vài lát bánh mì, còn có sữa chua ngũ cốc, 1 bàn đồ ăn hoàn hảo.
Diệp Phi chuẩn bị xong đồ ăn sáng, mang theo 1 con gà trắng lắc lư trước mặt tiểu quai, tiểu quai chuẩn xác cắn con gà.
Mặc dù gà không to, nhưng so với đầu của tiểu quai to hơn rất nhiều, Diệp Phi trừng to mắt nhìn tiểu quai từng miếng nuốt con gà vào trong bụng.
Mộ Ly mặc quần áo đẹp phẳng phiu xong xuôi, hưởng thụ bữa sáng người phụ nữ nhỏ làm.
“Nhanh ăn xong đi trang điểm, cô không phải dự định như này gặp Cung Trạch Vũ chứ?” Anh ta dặn dò.
“Như này làm sao?” Diệp Phi khinh bỉ 1 câu.
“Cô muốn cho anh ta thấy mình may mà lấy Thiên Tịnh? Cô có còn là phụ nữ không? Ngày ngày khuôn mặt mộc hướng thiên, chẳng trách không có đàn ông thích cô.” Mộ Ly chế giễu nói.
Diệp Phi hít sâu 1 hơi, lúc nào cũng có ý nghĩ xé nát Mộ Ly, có điều Mộ Ly nói cũng đúng, cô phải mạnh mẽ lội ngược dòng, nói thế nào cũng phải mặc quần áo đè ép được cục diện.
Cô đi vào phòng thay đồ, liền nhìn thấy mấy bộ quần áo, nếu nói là Mộ Ly tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, cô cũng tin.
Áo dài dạ hội lấp lánh ánh bạc, cổ chữ v vừa vặn lộ ra cái cổ và xương đòn đẹp mỹ miều của cô, cô đi đôi giày cao gót màu bạc chống nước, nhìn gương trang điểm tự trang điểm nhẹ cho mình.
Khi Mộ Ly ăn sáng xong, nhìn người phụ nữ nhỏ đi ra khỏi phòng thay đồ, anh ta không thể không nói, anh ta nhìn thấy tiên nữ từ trong rừng bước ra.
“Đi thôi. Máy bay trực thăng của tôi đến rồi.” Khoảnh khắc, anh mới nghĩ đến lời muốn nói.
Diệp Phi theo người đàn ông bước lên cầu thang leo lên đỉnh sơn động, đỉnh động là 1 đường băng, máy bay trực trăng hạ ở đây.
Cô ngồi lên máy bay trực thăng, khóe miệng cong lên ý cười lạnh, Thiên Tịnh, tôi đến rồi, cô chuẩn bị xong chưa?
-
Trong giáo đường hôn lễ hoành tráng, vị linh mục hỏi 2 người trước mặt, “Cung Trạch Vũ tiên sinh, Thiên Tịnh tiểu thư, các con nguyện ý kết thành vợ chồng, bất luận nghèo khó hay giàu có, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, đều vĩnh viễn bên nhau không rời không?”
“Con đồng ý!”
“Con đồng ý!”
2 người đồng thanh nói.
“Thay mặt Cha, Con, và Chúa Thánh Thần ta tuyên bố các con kết thành vợ chồng, các con có thể trao đổi nhẫn rồi!” Vị linh mục nói.
Cung Trạch Vũ lấy nhẫn đeo lên cho Thiên Tịnh, anh ta đã đợi không kịp rồi, chỉ cần anh ta lấy được tấm bản đồ đó, anh ta có thể đi cứu Diệp Phi rồi.
Mấy người luật sư khiêng 1 chiếc hòm bảo hiểm tiến vào lễ đường, “Tiểu thư Thiên Tịnh, đây là di sản của cô, cần dùng đến chìa khóa của cô để mở, nếu như chìa khóa không đúng, hoặc cường hành mở ra, hòm bảo hiểm này sẽ nổ tung.”
“Tôi có chìa khóa!” Thiên Tịnh lấy ra chìa khóa của mình, cô đợi không kịp muốn nhìn thấy di sản của mình.
Trong lúc chìa khóa cắm vào ổ khóa của hòm bảo hiểm….