Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 206: 206





45206.Cung Trạch Vũ khẽ nói, cười lạnh lùng, ánh mắt bỉ ổi nhìn Thiên Tịnh, anh nói với âm lượng giống cô nói “Con của tôi? Cô chắc chắn?”

“Đương nhiên, chúng ta không phải đã làm một lần sao? Mặc dù một lần tỉ lệ mang thai thấp, nhưng không phải không có khả năng, anh không thể không thừa nhận đứa con là con của anh!” Thiên Tịnh nói nhỏ.

“Làm một lần thì có thai, đúng là có khả năng, nhưng chưa làm mà lại có thai, cô coi mình là thánh mẫu sao?” Giọng nói của Cung Trạch Vũ lạnh như dòng nước lạnh của Alaska.

Ánh mắt của Thiên Tịnh trợn to “Anh nói gì? Chưa từng làm?”

“Chưa từng làm, chỉ là tôi tìm một gã trai bao, lăn lộn với cô một đêm, trai bao đều có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ sẽ không gây phiền phức cho khách hàng, càng không tự chuốc lấy phiền phức cho mình, họ có biện pháp tránh thai” Cung Trạch Vũ nói.


Lời của anh giống như sấm vang, nổ trong đầu Thiên Tịnh “Không, không thể nào, em tận mắt nhìn thấy là anh!” Cô không chắc chắn đứa bé là của anh, nhưng ít nhất cô có thể chắc chắn người đàn ông lặn lộn với cô một đêm là ai!

“Còn nhớ lúc giữa tôi rời khỏi phòng không? Cô uống say rồi, tôi liền ra ngoài. Người đàn ông đi vào ôm cô đi là trai bao không phải tôi. Tôi bỏ một loại thuốc có thể làm cho con người sinh ra ảo giác vào rượu của cô, có thể khiến cô nhìn thấy đều là tưởng tượng của bản thân mình.”

Giọng nói của Cung Trạch Vũ không to, thực sự không to, chỉ có thể đủ để Thiên Tịnh nghe thấy, nhưng Thiên Tịnh lại cảm thấy sợ hãi hơn cả cái chết. Đầu óc cô trống rỗng, cô không lăn lộn cùng Cung Trạch.

“Anh chỉ lợi dụng tôi!”

“Không lợi dụng cô, lẽ nào là yêu cô? Gia đình cô đối xử với Diệp Phi như nào? Tôi đương nhiên phải lợi dụng cô, báo thù cho Diệp Phi! Cô cướp Mộ Thương Nam, còn muốn cướp tôi, tất cả của ngày hôm nay đều là cô tự làm tự chịu!” Cung Trạch Vũ hằn lên từng câu từng chữ, một màn kịch, chỉ là để có được bản đồ của Thiên Tịnh, sau đó đi cứu Diệp Phi.

“Haha. Cung Trạch Vũ, anh quá độc ác! Anh lợi dụng tôi, anh cũng sẽ phải nhận lấy báo ứng! Đừng tưởng rằng, chúng ta như này là xong, tôi không ly hôn, cho dù Diệp Phi có quay lại, anh cũng đừng mơ lấy cô ta! Còn nữa, ba của con tôi, có khả năng để trừng trị anh!” Thù hận phát triển dữ dội trong lòng Thiên Tịnh, giống như bụi gai quấn lấy trái tim cô, đâm mạnh vào tim cô. Cô không nói thêm từ nào, quay người chạy, rời khỏi cái nơi ô nhục này.

Không ai nghe thấy Thiên Tịnh và Cung Trạch Vũ nói gì! Thiên Huệ bị người vây quanh mắng chửi, bà nhìn thấy Thiên Tịnh chạy đi, cũng chạy theo.

“Thiên Tịnh, đừng chạy nữa, chúng ta cách đó đã rất xa rồi!” Thiên Huệ gọi con gái mình.

Thiên Tịnh dừng bước “Con của con không phải của Cung Trạch Vũ! Anh ta lừa con, người lên giường với con không phải anh ta!”

“Ơ. Vậy đứa bé này rốt cuộc là con của ai?” Thiên Tịnh ngạc nhiên.

“Đừng lo, ba của con con không thua kém, là Mộ Ly! Con đi tìm anh ấy, để anh ấy chịu trách nhiệm với con, giúp con trả thù!” Thiên Tịnh căm hận nói.


“Mộ Ly là cháu nhà họ Mộ, cũng có quyền thừa kế tài sản của nhà họ Mộ, lần này Mộ Thương Nam chết rồi, chắc là cậu ta sẽ kế thừa gia nghiệp, Thiên Tịnh, con lại có thể làm thiếu phu nhân nhà họ Mộ rồi!” Thiên Tịnh suýt nữa sướng phát điên, không ngờ kết quả lại tốt như này.

Khóe môi Thiên Tịnh nở nụ cười đắc ý “Chúng ta đi tìm Mộ Ly, con phải nói cho anh ấy biết, con mang thai đứa con của anh ấy!” Bây giờ cô có thể chắc chắn đứa trẻ này là của Mộ Ly rồi, không phải Cung Trạch Vũ, không phải trai bao, thì chỉ có thể là của Mộ Ly. Cô dẫn Thiên Huệ đến nhà họ Mộ tìm Mộ Ly, nhưng người giúp việc nhà họ Mộ không khách sáo nói với Thiên Tịnh, Mộ Ly không còn ở đây. Cô trợn tròn mắt, cô chỉ biết Mộ Ly sống ở đây, không biết Mộ Ly còn có nơi khác để đi.

“Trước tiên chúng ta hãy đi về, con đang mang trong người là người thừa kế tương lai của nhà họ Mộ, dù sao cũng không được để bị mệt. Chỉ cần Mộ Ly còn ở nước ZH, chắc chắn cậu ta phải lộ diện, đến lúc đó, chúng ta tìm cậu ta” Thiên Huệ khuyên Thiên Tịnh quay về nhà. Thiên Tịnh đành phải theo Thiên Huệ về biệt thự nhà họ Thiên, nhưng họ lại bị người giúp việc trong biệt thự nhà họ Thiên ngăn lại.

“Hỗn xược, các ngươi là người ở đâu?” Thiên Huệ trợn mắt lên nhìn nữ giúp việc và vệ sỹ, tức giận hét lớn.

“Chúng tôi phụng mệnh thu hồi tài sản nhà họ Thiên, dù gì cô không phải con gái nhà họ Thiên, cô không có quyền sống ở biệt thự nhà họ Thiên, đây đều là tài sản của Diệp tiểu thư! Các người có thể biến đi được rồi!” Vệ sĩ nói, gọi nữ giúp việc mang đồ đạc người nhà Thiên Tịnh ném ra ngoài cổng.

Thiên Tịnh trợn tròn mắt “Các ngươi là ai? Các ngươi có quyền gì thu hồi lại nhà của chúng tôi? Cho dù là thu hồi, cũng phải là Diệp Phi quay về lấy!”

“Chúng tôi đại diện cho Tiểu thư Diệp Phi lấy lại tài sản của mình, Nếu như cô có vấn đề gì, có thể đi tìm luật sư quản lý tài sản của tiểu thư Diệp Phi” Vệ sĩ vừa nói vừa đóng cửa cổng sắt lại, dẫn nữ giúp việc quay vào trong biệt thự,

Thiên Tịnh hận đến mức nghiến nát cả răng mình “Tôi không phục! Dựa vào cái gì mà cô ta sinh ra cái gì cũng có, còn tôi thì không có một cái gì?”

Cô giơ tay tát vào mặt Thiên Huệ “Đều là bà, tại sao người sinh ra tôi là bà, không phải mợ tôi? Bà cũng xứng làm mẹ của tôi sao? Tôi đáng ra phải là con gái nhà họ Thiên! Không có bà và mẹ Diệp Phi cùng sinh con, có lẽ tôi đầu thai đã không đi nhầm đường, sẽ là Thiên Tịnh thật!”

Diệp Minh, người luôn đi theo Thiên Huệ và Thiên Tịnh tiến đến, tát vào mặt Thiên Tịnh.

“Khốn nạn. Chính vì để có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Ba và mẹ của con giấu đi lương tâm, lấy con thay thế cho Diệp Phi, để con làm Thiên Tịnh bao nhiêu năm nay. Chúng ta đều vì con, mới làm ra việc đạo trời không dung như này! Con còn dám trách mẹ của con?” Diệp Minh tức đến lải nhải, ông luôn chịu đựng sự dằn vặt của lương tâm, kết quả con gái còn đổ lỗi trách móc họ.


“Ông làm sao lại đánh con? Nó còn nhỏ, việc này đả kích rất lớn đến nó, tôi bị nó đánh một chút cũng không sao” Thiên Huệ ngăn Diệp Minh lại.

“Huệ Huệ, đều tại bà nuông chiều nó quá mức mới biến nó thành như bây giờ, bà còn không tỉnh ngộ? Thân phận đã bị bại lộ, chúng ta nên quay về cuộc sống thuộc về chúng ta, chúng ta đi” Diệp Minh khiển trách vợ mình.

“ Không thể, chúng ta suýt chút nữa đã trở thành quý tộc rồi, tôi không can tâm! Thiên Tịnh đang mang trong mình đứa con của Mộ Ly, chỉ cần tìm thấy Mộ Ly, Thiên Tịnh chính là thiếu phu nhân nhà họ Mộ! Trước tiên, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó để ở tạm, chờ Mộ Ly” Thiên Huệ nói.

“Chúng ta còn có một việc để làm, Diệp Phi bỏ chạy rồi, con sẽ không tha cho Diệp Phi, cô ta muốn thừa kế tài sản nhà ho Thiên, con sẽ không để cô ta còn mạng mà thừa kế!” Thiên Tịnh uất hận nói.

“Nhưng chúng ta đâu biết nó đang ở đâu? Nếu như biết, sẽ chính tay mẹ đâm chết nó” Thiên Huệ nói.

“Không tìm được nó, chúng ta sẽ để cho nó tự xuất hiện! Bạn tốt của nó Thủy Tinh nếu như xảy ra chuyện, nó nhất định sẽ quản, con bắt Thủy Tinh ép nó xuất hiện!” Thiên Tịnh nghĩ ra một kế thâm độc.

“Thiên Huệ gật đầu “Nó và Thủy Tinh vẫn là bạn thân, nó chắc chắn sẽ đến”

“Chúng ta đi đến trường học, lúc này trường sắp nghỉ rồi, vừa khéo để bắt cóc Thủy Tinh” Thiên Tịnh nở nụ cười nham hiểm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.