Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 208: 208





45208.Một tay Bắc Minh Phong với lấy cái túi, anh nhận ra cái túi này, là của Thủy Tinh, và chữ được viết bằng bút xóa trên túi sách, làm ánh mắt anh khóa lại trên đó. Anh lập tức gọi điện cho George “Mau đến đây, Thủy Tinh có chuyện rồi!”

George nghe điện thoại liền chạy tới “Thủy Tinh làm sao?”

“Anh xem chữ trên túi sách!” Bắc Minh Phong đưa túi sách cho George.

“Chết rồi! Thủy Tinh bị bắt cóc! Nếu như muốn đổi người thì ít nhất cũng phải để lại phương thức liên lạc chứ! Làm sao lại không có cái gì vậy? Chúng ta tìm Thủy Tinh ở đâu?” George vội vàng nói.

“Chắc là sẽ liên lạc với chúng ta, nếu như đã để lại chữ chắc chắn sẽ liên lạc với chúng ta, bây giờ là cho chúng ta thời gian để chuẩn bị” Ánh mắt Bắc Minh Phong dữ tợn, một nắm đấm thụi vào mặt George “ Đều là cậu không bảo vệ tốt, nếu không Thủy Tinh cũng sẽ không xảy ra chuyện”.

George ôm lấy mặt bị đánh, giơ tay đánh trả “Tôi ở ngoài trường, tôi làm sao biết chuyện trong trường. Tôi muốn ngày nào cũng vào trong để đón Thủy Tinh, nhưng cô ấy bắt tôi chờ ở ngoài cổng trường.” Anh cũng trách bản thân, nếu như ngày nào cũng đi vào đón Thủy Tinh, nhất định sẽ không có chuyện”.


“Đến phụ nữ anh cũng không quản được, anh còn là đàn ông không?” Bắc Minh Phong lấy chân đá vào George.

“Anh quản được phụ nữ, Thủy Tinh cũng đã không rời xa anh!” George đáp lại.

Vết thương trong lòng Bắc Minh Phong không thể động vào, lại bị George đào khoét ra như vậy, anh đau đến xé tim xé phổi.

“Tôi không cần anh dạy dỗ tôi!” Đây là vết thương không thể động vào của anh, Thủy Tinh mãi mãi là cái gai trong trái tim anh.

Nắm đấm của anh vung mạnh vào George, hận George và càng hận mình hơn, Nếu như anh có thể đến sớm hơn, Thủy Tinh đã không có chuyện gì. Anh để Lăng Tuyết học trường này, chỉ vì để anh có thể nhìn thấy Thủy Tinh.

Lăng Tuyết nhìn thấy hai người đấm chân đá tay, chỉ mong đánh chết người đàn ông của đối phương, cổ họng tanh tanh ngọt ngọt, sự quan tâm của Bắc Minh Phong với Thủy Tinh, đã đến mức không che giấu được. Nhưng cô rất may mắn, Việc mình xóa chữ không bị Bắc Minh Phong phát hiện, ít nhất cô thoát được kiếp nạn này, mà cho dù Bắc Minh Phong biết phải dùng Diệp Phi để đổi lấy Thủy Tinh, anh cũng không biết đi đâu để tìm Diệp Phi.

Đáy mắt cô thoáng qua một chút lạnh lùng, lần này Thủy Tinh chết chắc rồi!

“Các anh......các anh đừng đánh nữa! Nhanh tìm cách cứu Thủy Tinh đi, bọn chúng nói cần Diệp Phi. Nhưng Diệp Phi mất tích rồi, chúng ta biết đi đâu tìm Diệp Phi?” Cô vội vàng nói, ngăn cản hai người đàn ông đang đánh nhau.

Bắc Minh Phong lùi lại phía sau một bước, nén bực tức trong người lại “Trước tiên hãy cứu Thủy Tinh, nợ của tôi và anh, chờ khi nào cứu được Thủy Tinh tôi sẽ tính với anh”.

“Đừng phí lời, nói xem làm thế nào để tìm Diệp Phi đi! Không có Diệp Phi lấy gì để đổi lấy Thủy Tinh”. George không có thời gian để xích mích với Bắc Minh Phong, trong đầu chuyển hướng sang làm sao để tìm Diệp Phi. Tìm Diệp Phi khó ngang tìm Thủy Tinh, vì ai cũng không có manh mối của Diệp Phi.

Ánh mắt Bắc Minh Phong trĩu xuống “Việc tìm Diệp Phi, để tôi lo, chắc bọn bắt cóc sẽ liên hệ với anh, đến lúc đó thông báo cho tôi”.

George ngơ ngác “Anh biết Diệp Phi ở đâu?”

“Không biết, tôi đi tìm, có lẽ sẽ tìm được. Anh về chờ tin” Bắc Minh Phong căn dặn George. Anh gọi Lăng Tuyết theo anh, để Dũng Khang đưa Lăng Tuyết về nhà Bắc Minh Phong, và anh đi thẳng đến tòa nhà liên minh tìm Mộ Thương Nam. Không ai biết Diệp Phi ở đâu, nhưng Mộ Thương Nam nhất định biết.


Anh bước nhanh vào tòa nhà, Đỗ Xán đi đến trước mặt “Sao lại tốt thế này đến thăm anh em, cậu bây giờ không phải làm ô xin cho vợ, ngày ngày đưa đón Lăng Tuyết sao?”

“Tôi làm gì liên quan gì đến câu? Ngân Mị đâu?” Bắc Minh Phong tức giận ra mặt, anh chỉ muốn đi tìm Thủy Tinh, kết quả bị coi là ô xin của vợ!

“Ai yo, tôi sợ sợ quá! Công tử Bắc Minh! Cậu tức giận làm tim gan nhỏ của người ta run lên rồi!” Đỗ Xán cố ý làm ra bộ dạng khiếp sợ.

“Tôi xin! Làm sao không làm cậu sợ chếtđi! Nói nhanh! Ngân Mị đâu?” Bắc Minh Phong tức giận hét lên. Một tay anh túm lấy cổ áo Đỗ Xán, suýt nữa vung nắm đấm đấm người.

“Phỉ! Anh đến? Mộ của tổ tông nhà anh bị người ta đào à? Làm gì mà tức giận như thế?” Đỗ Xán giơ tay đỡ lấy nắm đấm của Bắc Minh Phong, giữa anh em đùa nhau là chuyện bình thường, nhưng không ngờ Bắc Minh Phong lại nóng thật rồi.

“Thủy Tinh bị bắt cóc rồi, cậu đang làm lỡ thời gian của tôi. Tôi giết cậu!” Bắc Minh Phong nổi giận.

“Ở phòng hội nghị trên tầng thượng, đang bố trí làm sao để diệt các công ty của chúa tể bóng đêm” Đỗ Xán vội vàng trả lời. Thật là hối hận chết mất, sớm biết chuyện của Thủy Tinh, anh sẽ không đùa như vậy. Ai chẳng biết Thủy Tinh là huyệt chết của Bắc Minh Phong, bọn họ bình thường trước mặt Bắc Minh Phong đến nhắc đến Thủy Tinh cũng không dám nhắc, chỉ sợ kích động Bắc Minh Phong.

Trong phòng hội nghị lớn, Mộ Thương Nam đang mở hội nghị video với các quan lớn của một số quốc gia, thành thục ngoại ngữ mấy quốc gia đang dặn dò quản lý cấp cao những việc phải làm.

Bắc Minh Phong bước vào phòng hội nghị, kìm nén tất cả nôn nóng chờ Mộ Thương Nam họp, cho dù biết rất rõ bây giờ rất gấp cũng không ích gì, cho dù Diệp Phi có ở đây, đối phương không nói địa chỉ cho anh, anh cũng không biết chỗ nào mà đổi lấy Thủy Tinh.

Một lúc sau, hội nghị của Mộ Thương Nam kết thúc, tắt tất cả các cuộc gọi video “Cậu đi đi lại lại làm gì? Tôi sắp vì cậu đi lại mà ngất rồi!” điên mất, Bắc Minh Phong đi đi lại lại trong phòng hội nghị.

“Thủy Tinh bị bắt cóc rồi, bọn bắt cóc nói đem Diệp Phi ra đổi! Đưa Diệp Phi ra đây! Tôi đi đổi lấy Thủy Tinh” Bắc Minh Phong nói.

Đỗ Xán vừa bước vào phòng, hít mạnh một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy Bắc Minh Phong đang tìm đến cái chết. Thủy Tinh là huyệt chết của Bắc Minh Phong, Diệp Phi lẽ nào không phải huyệt chết của Mộ Thương Nam! Bắt Mộ Thương Nam giao Diệp Phi ra, Bắc Minh Phong điên rồi sao?”


“Phong, cậu biết cậu đang nói gì không?” Sắc mặt Mộ Thương Nam lạnh tanh, cho dù là anh em tốt, muốn để Diệp Phi mạo hiểm là không thể được!

“Tôi biết. Nhưng bây giờ đó là cách duy nhất để cứu Thủy Tinh! Bọn bắt cóc không nhìn thấy Diệp Phi sẽ không thả người, anh hiểu không?” Bắc Minh Phong nói gấp gáp.

“Diệp Phi đi rồi sẽ gặp nguy hiểm, cậu hiểu không? Bọn bắt cóc tại sao lại cần Diệp Phi? Cậu ngốc sao?” Mộ Thương Nam tức giận hét lên.

“Tôi không ngốc! Tôi biết không có Diệp Phi, Thủy Tinh sẽ không về được! Không có Diệp Phi, Thủy Tinh sẽ bị giết!” Bắc Minh Phong đứng song song với Mộ Thương Nam.

“Cậu muốn Thủy Tinh như vậy! Diệp Phi đi, Diệp Phi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng! Cậu vì người con gái của cậu, lấy người con gái của tôi ra mạo hiểm, cậu điên rồi! tôi sẽ không để người phụ nữ của tôi mạo hiểm!” Mộ Thương Nam nổi giận khiển trách Bắc Minh Phong.

“Tôi cũng không thể để người phụ nữ của tôi xảy ra chuyện!” Tay Bắc Minh Phong túm chặt lấy cổ áo Mộ Thương Nam.

“Người phụ nữ của cậu? Cậu tỉnh táo chút đi! Thủy Tinh bây giờ là người phụ nữ của George, cậu đang giúp George cứu cô ấy! Dù có là anh em cũng không thể thương lượng! Nhiều nhất tôi có thể cho người trong liên minh của tôi giúp cậu tìm người” Mộ Thương Nam nói.

“Không thương lượng, thế đừng làm anh em nữa! Không cần biết Thủy Tinh theo ai, cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi! Là lỗi của tôi, tôi nợ cô ấy, tôi không thể để cô ấy xảy ra chuyện được!” Nắm đấm của Bắc Minh Phong vung ra hướng về phía Mộ Thương Nam.

“Phong, đừng đánh! Cậu tự tìm đến cái chết đấy!” Đỗ Xán sợ đến hét ra tiếng, đánh Ngân Mị, anh đảm bảo Bắc Minh Phong không cần sống nữa rồi!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.