Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 220: 220





45220.Trong tin tức nói hôn lễ của Mộ Thương Nam được mẹ anh làm thay trong lúc anh hôn mê, sau khi anh tỉnh, đã được đưa về nhà cũ của họ Mộ.

Trái Tim cô lạnh buốt, lạnh đến trống trải, xem ra đứa con của Thiên Tịnh đúng là con của anh, nếu không với tính cách của anh, anh làm sao có thể kết hôn với Thiên Tịnh, nuôi con cho người khác. Ngón tay cô tắt màn hình điện thoại đi, từ đó tin về Mộ Thương nam, cô không còn xem dù chỉ một lần.

Thời gian qua đi không nhanh không chậm, trong suy nghĩ sâu xa, trong khi bạn uống một cốc cà phê, trong lúc bạn vô tình, mang theo ngày tháng của bạn.....

Đến Diệp Phi cũng không ngờ, thời gian 5 năm lại qua nhanh như vậy. Lúc này, cô đã học xong thạc sĩ y học, ở nước ZH mở một bệnh viện tư nhân của mình. Món nợ của Thiên Tịnh và Thiên Huệ, mối thù của ba mẹ cô, còn cả việc vu cáo hãm hại cô mưu sát Mộ Lạc Lạc, tất cả cô phải điều tra rõ, có oán báo oán, có thù báo thù! Và cả bản đồ vàng đen trong tay Mộ Thương Nam, cô phải lấy lại.

Trong hành lang bệnh viện, tiếng giày cao gót của người phụ nữ đang chạy nhanh vang lên “Phi Phi! Phi Phi!”

Diệp Phi đứng lên mở cửa, Thủy Tinh nhanh như một cơn gió xà vào lòng Diệp Phi.

“hahaha. Mình biết cậu nhất định sẽ trở về!” Thiên Tịnh ôm lấy Diệp Phi vui mừng khôn xiết.


“Con nha đầu ngốc này! Năm năm rồi, cậu vẫn chưa lớn lên tí nào sao?” Ngón tay Diệp Phi cốc vào đầu Thủy Tinh.

“Xí, người ta mới 23 tuổi, vẫn là trẻ con! Mình tốt nghiệp đại học rồi, phải làm việc ở bệnh viện của cậu, hôm nay có thể đi làm rồi” Thủy Tinh nói dõng dạc.

“Được. Mình đang thiếu bác sĩ! Nhưng cậu chắc chắn có người dám để cho cậu khám bệnh không?” Diệp Phi trêu trọc Thủy Tinh.

“Mình làm sao? Mình đường đường là bác sĩ ngoại khoa, tại sao không dám cho mình khám bệnh? Mình nói với cậu, bác sĩ vững vàng, chính xác, mạnh mẽ như mình, trước giờ đều là sinh viên xuất sắc được thầy tuyên dương” Thủy Tinh tự hào nói, ánh mắt quan sát phòng Diệp Phi “Đúng rồi, cậu ở nước ngoài học chuyên ngành gì?”

Ánh mắt Diệp Phi trĩu xuống “Ngoại khoa tim”.

“Woww! Chuyên ngành này được đấy, siêu kiếm tiền. Tùy ý làm một phẫu thuật hẹp van tim gì đấy, đã là sáu con số rồi” Thủy Tinh nói.

“Mình không phải vì kiếm tiền mà học chuyên ngành này, mình vì đứa con trai đã mất...” Đáy mắt Diệp Phi nước mắt tràn ra, nghĩ đến đứa con trai vừa sinh ra đã chết yểu, cho dù đã năm năm trôi qua, nhưng cô cũng không có cách nào bình phục vết thương trong lòng.

“Xảy ra chuyện gì? Con trai cậu? Nhanh nói mình biết!” Thủy Tinh vội vã hỏi.

“Mình mang thai đôi, đứa bé sinh non, chỉ có thể giữ lại bé gái, bé trai chết yểu, là vấn đề liên quan đến tim” Diệp Phi nấc nghẹn.

Một lúc sau, cô cong môi “Không nói những việc thương tâm này nữa, nói cậu và con cậu đi!”

Thủy Tinh đau khổ cắn chặt môi “Mình không có con, đứa bé đến tháng thứ bảy thì sinh non, sinh ra thì chết. Đều tại mình không tốt, giai đoạn đầu mang thai không bảo vệ tốt nó, để nó phát triển có vấn đề” Tim cô đau nhói đến khó chịu, cho dù đứa bé là con của người đàn ông mà cô hận cả đời, nhưng cô vẫn yêu nó. Mặc dù giai đoạn đầu phá thai các kiểu, nhưng gia đoạn sau đứa bé luôn khỏe mạnh, không hiểu sao được bảy tháng thì sinh non, cô tưởng rằng có thể giữ được đứa bé nhưng duyên phận hai mẹ còn lại mong manh ngắn ngủi như vậy.

Diệp Phi kéo tay Thủy Tinh, năm năm không có liên lạc cô nghĩ rằng Thủy Tinh vẫn tốt, kết quả còn thê thảm hơn cô, ít nhất cô còn có một đứa con gái.

“Chúng mình không nói những chuyện thương tâm đó nữa, cậu tốt nghiệp rồi, muốn có con, George có thể để cậu sinh một năm một đứa”.

“Anh ấy à, thôi bỏ đi, chúng mình sắp có tình nhân kết thành anh em rồi. Đi thôi, mai cậu chính thức khai trương, chúng mình đi đặt bánh ga tô gì đó, ngày mai bố trí tiệc khai trương” Thủy Tinh nói.

“Được. Mình đi thôi.” Diệp Phi kéo tay Thủy Tinh ra khỏi bệnh viện.


Thủy Tinh lái xe đến thẳng một tiệm bánh vô cùng nổi tiếng, ở nước ZH không có ai không biết đến tiệm bánh này, hễ là khai trương đều phải dùng bánh tiệm này mới được xem là đủ đẳng cấp.

Xe đỗ trước cửa tiệm bánh, Diệp Phi xuống xe đi cùng Thủy Tinh vào tiệm bánh, một bé trai ngồi trên thềm trước cửa tiệm bánh gây sự chú ý của Diệp Phi và Thiên Tịnh.

“Con cái nhà ai đây? Sao lại ngồi đây? Nhìn quần áo giống như thiếu gia nhà giàu” Thủy Tinh quan sát hình dáng cậu bé, khoảng bốn đến năm tuổi, mặt nhỏ tròn, cằm nhọn, đôi mắt to vô cùng đẹp, lấp la lấp lánh dường như biết nói.

“Chắc ở đây chờ người. Mình vào đặt bánh đi đã” Diệp Phi nói, bước vào trong tiệm, từ khi đứa con trai của mình chết yểu, cô theo bản năng bài xích những bé nam sấp xỉ tuổi con cô, chỉ cần nhìn thấy bé nam là cô nghĩ đến con trai mình.

Thủy Tinh theo Diệp Phi vào đi qua cậu bé, ánh mắt cô từ đầu đến cuối không rời cậu bé. Không biết tại sao có sức mạnh nào đó hút lấy cô, làm cô chỉ nhìn một cái, liền thương đứa trẻ này.

“Thủy Tinh! Thủy Tinh! Mình đang gọi cậu đấy! Cậu xem chúng mình chọn loại bánh nào thì đẹp?” Diệp Phi lớn tiếng gọi Thủy Tinh, cô đã gọi mấy lần rồi.

“Ơ. Cậu gọi mình à? Mình đang mải nhìn đứa bé kia” Thủy Tinh nói.

“Cậu bé đó không biết từ đâu đến, cứ ngồi trước cửa tiệm chúng tôi, thật là! Tôi đi đuổi nó đi!” Nhân viên trong tiệm bánh nói, đi đuổi cậu bé.

“Chờ chút đã, nó cứ ngồi ở đây sao?” Thủy Tinh ngăn nhân viên lại.

“Đúng vậy, ngồi ở đây suốt, không biết còn tưởng rằng chúng tôi bán trẻ con” Nhân viên phỉ nhổ.

“Tôi đi hỏi cậu bé, có lẽ cậu bé lạc đường” Thủy Tinh nói xong thì bước ra ngoài cửa kính của tiệm bánh, ngồi xổm nhìn cậu bé.

“Này, cậu nhóc, sao cháu lại ngồi ở đây” Có phải cháu lạc đường rồi không?” Giọng nói cô dịu dàng, chỉ sợ làm cậu bé sợ hãi.

Cậu bé không nói gì, hai mắt to lấp lánh nhìn Thủy Tinh, cứ như thế nhìn nhau một lúc.

Thủy Tinh cảm thấy khó chịu, không hiểu sao, cô lại cảm thấy đứa bé này trông rất quen.


“Cháu đừng sợ. Cô không phải người xấu, nếu cháu bị lạc đường, cô cho thể đưa cháu về nhà. Cháu biết tên ba mẹ cháu không?”

Nhưng, cậu bé không nói một từ nào, ít nhất cũng phải nói một câu, nói tên, cô đến cục cảnh sát tìm người cũng dễ!

“Cậu bé ở đây! Ở đây”

“Tê chân mất, mệt chết lão già mất, tôi tìm sắp đứt hơi rồi, hóa ra cậu ấy ngồi ở đây! Đưa cậu ấy về!” Mấy người đàn ông xông lên, đưa tay ra kéo cậu bé.

Thủy Tinh ngăn lại theo phản ứng có điều kiện “Các ông là ai? Sao lại bắt nó?”

Người đàn ông cầm đầu nhìn đường phố náo nhiệt xung quanh, có chút kiêng dè ở đây nhiều người “Chúng tôi là....Chúng tôi là vệ sỹ, cậu bé này là thiếu gia nhà chúng tôi. Thiếu gia nghịch ngơm trốn ra ngoài, chúng tôi ra ngoài tìm cậu ta, cảm ơn cô đã trông nó, chúng tôi đưa thiếu gia về nhà”

Hóa ra là vệ sỹ, Thủy Tinh không còn ngăn cản, đứng nhìn người đàn ông dẫn đầu, đưa tay ôm đứa bé lên.

Nhưng đôi mắt to của cậu bé, làm Thủy Tinh không rời mắt được, cô nhìn thấy trong mắt đứa bé có gì đó oán hận.

Hận cô, giao nó cho những người này?

Tim Thủy Tinh đập hoảng loạn “Không đúng! Các người bỏ đứa bé xuống! Các người không phải vệ sĩ!”

Cô nhanh chân chạy đuổi theo đám người đó............................................





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.