Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 222: 222





45222.Toàn bộ căn phòng có thể nhìn ra là 1 nhà kho nhỏ, bên trong trống rỗng cái gì cũng không có, bên trên căn phòng có 1 cái cửa sổ.

Có điều là cửa sổ thông khí, loại rất nhỏ.

Ánh mắt Thủy Tinh dò xét trên mặt đứa bé, cô khẳng định không chui qua được, có điều nếu là nó, thân thể nhỏ nhắn của nó khẳng định có thể từ cửa sổ thông khí chạy đi.

Chỉ là hệ số độ khó này rất lớn, khảo nghiệm lực cánh tay và năng lực bò trèo của đứa bé. Cô có chút lo lắng anh bạn nhỏ nhìn yếu ớt này, có thể tự mình trèo lên không, dù gì chiều cao của cô có hạn, chỉ có thể đẩy nó lên độ cao nhất định, thì không giúp được nữa, hơn nữa muốn lật ra khỏi cửa sổ xuống hoàn toàn dựa vào bản thân nó.

Cô ngồi xuống, ánh mắt nhìn đứa bé, ngón tay chỉ cửa sổ thông gió, “Dì có thể quăng dây thừng lên trên cửa sổ, con có thể bám theo dây thừng trèo lên cửa sổ không? Nếu con có thể, con có thể chạy đi rồi.”

Cô không ngờ vậy mà anh bạn nhỏ trịnh trọng gật đầu với cô.

Thủy Tinh thật sự bất ngờ, “Hóa ra con đều nghe hiểu hết, chỉ là không biết nói phải không?”

Tay cô xoa đầu đứa bé, thật là đứa bé đáng thương, đáng yêu như này, sao lại có thể không nói chuyện chứ?

Cô từ trên đất nhặt 1 thanh gỗ, lấy dây thừng bọn bắt cóc trói cô buộc lên thanh gỗ, nhấc tay ném qua hướng cửa sổ thông gió.

Thật may mắn, cô 1 lúc liền ném được thanh gỗ ra ngoài cửa sổ thông gió, cô từ từ kéo sợi dây thừng trở lại, điều chỉnh thanh gỗ nằm ngang trên cửa sổ thông gió, như vậy thanh gỗ sẽ chống đỡ trên khung cửa sổ.


Tay cô kéo kéo dây thừng, cảm giác được khả năng chịu nặng của thanh gỗ khá là mạnh.

“Được rồi, dì bế con lên, con cố gắng trèo!” Cô 1 tay bế đứa bé lên, cố gắng hết sức hỗ trợ nó đến nơi cao nhất.

Tay nhỏ của đứa bé bám chặt lấy dây thừng, quay đầu nhìn Thủy Tinh, đôi mắt to tròn nhấp nháy nhấp nháy, đột nhiên cúi đầu hôn lên má Thủy Tinh.

“Cảm ơn, đợi con đến cứu dì.” Nó nói xong, bắt lấy dây thừng trèo lên cửa sổ thông gió.

Thủy Tinh ngạc nhiên nhìn bóng hình linh hoạt của cậu bé, tất cả những lo lắng vừa nãy của cô là dư thừa, anh bạn nhỏ này rõ ràng học qua võ công. Trèo dây thừng căn bản không mất sức.

Nó trèo qua cửa sổ thông gió, tự vắt ngang thanh gỗ ở bên trong cửa sổ, sau đó túm lấy dây thừng trượt xuống từng chút từng chút một.

Thủy Tinh nửa ngày cũng chưa hoàn hồn, rõ ràng là 1 tiểu nhân tinh, hơn nữa cũng biết nói chuyện, nhưng ban nãy cô hỏi nó nửa ngày, nó cũng không nói chuyện.

Cậu bé sẽ đến cứu cô không? Cô mất kiểm soát nghĩ, 1 lát sau, cô tự chế giễu cong môi, 1 đứa trẻ sao có thể tìm người đến cứu cô?

Có điều mọi thứ đều đáng giá, ít nhất cô đã cứu đứa trẻ đó. Nếu con trai cô còn sống thì cũng lớn như này rồi.

Tay cô sờ sờ nơi cậu bé hôn cô, cảm giác ấm ấp đó trước sau không biến mất.

-

Cuộc họp thường niên công ty Bắc Minh họp xong, Bắc Minh Phong quay ngược về phòng làm việc của mình, điện thoại anh ta nhận được mười mấy cuộc, nhưng lúc anh ta họp, điện thoại đều ở trạng thái yên tĩnh, không bao giờ nghe điện thoại.

Lại 1 cuộc gọi đến, Bắc Minh Phong nghe điện thoại.

“Tổng giám đốc Bắc Minh, con trai anh ở trong tay chúng tôi, muốn lấy đứa bé về, đưa chúng tôi 50 vạn, sau đó anh tự mình chặt 1 cánh tay!”

Đầu mày Bắc Minh Phong trầm xuống, “ Anh là ai?”

“Ha ha, có còn nhớ trong rừng cây 5 năm trước không? Anh vì Mộ Thương Nam và Thủy Tinh, Diệp Phi hại anh em của chúng tôi, bây giờ là lúc anh trả nợ rồi!” Người đàn ông trong điện thoại hung hăng nói.

5 năm trước….Tim Bắc Minh Phong đột nhiên giống như bị gì chọc vào, đó là vết thương không thể chạm vào của anh ta.

5 năm trước, anh ta bất chấp cái chết cứu Thủy Tinh, bảo vệ được mẹ con Thủy Tinh, anh ta bị cấp cứu 24 tiếng mới giữ được cái mạng này.

Nhưng anh ta và Thủy Tinh cũng không còn vấn vương nữa, mọi nợ nần đều trả hết rồi, bọn họ trở thành người lạ.


“Anh bắt cóc con trai tôi?” Anh ta lạnh giọng hỏi.

Khang Dũng vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Bắc Minh Phong đang nghe điện thoại, anh ta trực tiếp chạy đến chỗ Bắc Minh Phong, ở bên cạnh Bắc Minh Phong nói thầm vào tai, “Lão phu nhân gọi điện thoại đến, tiểu thiếu gia mất tích rồi.”

Tâm mày Bắc Minh Phong nhíu thành 1 nhúm, lần này anh ta tin lời đối phương rồi.

“Giao dịch ở đâu?” Anh ta lạnh lùng nói.

“Tôi gửi địa chỉ cho anh, đúng thời gian không đến, chúng ta liền xé vé!” Người đàn ông trong điện thoại kênh kiệu ra lệnh nói, đứa trẻ đó là người thừa kế duy nhất của Bắc Minh gia, anh ta không tin Bắc Minh Phong sẽ không cho bọn họ tiền, chặt đứt cách tay mình.

Cửa lớn phòng làm việc của Bắc Minh Phong mở ra, bóng hình nhỏ nhắn yếu ớt đi vào, Bắc Minh Phong và Khang Dũng kinh ngạc nhìn đứa bé đi vào.

“Tiểu thiếu gia. Tôi…Tôi đây liền gọi điện thoại cho lão phu nhân, lão phu nhân sắp khóc ngất rồi.” Khang Dũng chỉ thiếu kích động nói không nên lời.

Khóe miệng Bắc Minh Phong kéo lên độ cong mạnh mẽ, “Các người muốn xé vé thì xé vé đi!”

Ngón tay anh ta ấn ngắt điện thoại, con trai cũng quay về rồi, anh ta còn đi đàm phán gì với bọn bắt cóc?

Vứt điện thoại xuống, mấy bước chân đi tới phía con trai mình.

“Bắc Minh Ý, con đi đâu rồi? Sao lại bỏ nhà ra đi?” Anh ta từ trên cao nhìn xuống nghi vấn hỏi con trai.

Không chút bất ngờ đứa bé không cho anh ta 1 chữ đáp lại, đỉnh đầu Bắc Minh Phong 1 mảng mây đen, anh ta cũng không biết làm sao với con trai mình.

Đứa trẻ này sinh ra đã yếu ớt hơn đứa trẻ khác, rõ ràng là sinh đủ tháng, nhưng lại giống đứa trẻ sinh sớm các loại phát triển không toàn diện.

Hồi bé gần như ngày nào cũng ở trong bệnh viện, không dễ dàng điều chỉnh thân thể tốt hơn 1 chút, mọi người lại phát hiện 1 vấn đề khác của đứa bé.

Chính là nó không nói chuyện, lúc đầu cho rằng đứa trẻ khuyết tật sinh lý không nói chuyện, những bệnh viện lớn trên thế giới đều kiểm tra qua rồi, sinh lý của đứa trẻ không làm sao.

Bác sĩ đưa ra kết luận là, đứa trẻ là do trở ngại tâm lý, cho nên không muốn nói chuyện.

Thôi được rồi! Anh ta cũng là say rồi, tiểu tử thối này từ lúc sinh ra, liền trở ngại với anh ta như này rồi!

Dường như trời sinh là kẻ thù của anh ta.

“Cho rằng con không nói chuyện, ta liền không có cách nào với con sao? Con đã bỏ nhà ra đi n lần rồi, còn 1 lần nữa, thì con đừng quay về nữa!” Anh ta bực tức gầm lên.

Bắc Minh Ý không quan tâm đến sắc mặt tức đến xám xanh của lão tử mình, nó đi tới bàn ông chủ, lấy điện thoại của ba mình, từ trên bản đồ điện tử tìm kiếm 1 vị trí.


Sau đó đưa bản đồ cho Bắc Minh Phong xem, “Đi nơi này cứu người.”

Bắc Minh Phong lơ lửng cho rằng tai mình có vấn đề, “ Con…con nói cái gì?”

Con trai anh ta vậy mà nói chuyện với anh ta rồi? Hơn nữa nói rất tốt!

1 ánh mắt khinh bỉ của Bắc Minh Ý nhìn Bắc Minh Phong, “ Cùng con đi cứu người!’

Thân thể nhỏ nhắn của nó, lắc lư đi đằng trước, khí thế đó giống như nó là lão tử của lão tử nó.

Bắc Minh Phong triệt để mù mịt rồi, con trai anh ta không trở ngại nữa?

Anh ta vội vàng theo kịp con trai mình, không cần biết con trai muốn anh ta làm gì, anh ta đều phải đi, chỉ cần con trai có thể nói chuyện, bảo anh ta làm gì cũng được.

“Ba có thể đưa con đi cứu người nhưng con nói cho ba, con làm thế nào quay về được?” Ánh mắt anh ta đặt trên quần áo toàn thân dính đất của con trai.

“Bắt xe.” 2 chữ của Bắc Minh Ý bay ra đằng sau.

“Bắt xe? Con có tiền?” Bắc Minh phong chỉ cảm thấy bộ não chỉ số thông minh cao của mình không đủ dùng.

Bắc Minh Ý dừng bước, quay người 1 ánh mắt miệt thị, “ Chi trả Wechat.”

4 chữ sống lạnh như cũ, vứt cho lão tử mình.

Bắc Minh Phong mờ mịt triệt để, con trai anh ta lúc nào biết những cái này rồi?

Anh ta đột nhiên ý thức được, con trai mình chỉ là không thích nói chuyện, trí thông minh lại vượt quá người bình thường.

“Đi, baba đưa con đi cứu người!” Anh ta 2 bước đuổi kịp con trai, kéo tay nhỏ của nó, chỉ cần bệnh của con trai có thể tốt lên, bảo anh ta lên trời xuống đất cũng được!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.