Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 248: 248





45248.Trong bệnh viện của Sở Nhiễm, Mộ Thương Nam liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ ở trong phòng Mộ Lạc Lạc. Anh đi vài bước tới, túm lấy cổ áo Cung Trạch Vũ.

“Cậu một bên thì câu dẫn Diệp Phi, một bên lại dám để ý đến em gái tôi! Tôi đánh chết cậu còn không hết đâu!” Nắm đấm của anh huơ về phía Cung Trạch Vũ.

“Anh! Anh làm gì vậy? Là em để học trưởng tới! Anh, anh buông tay đi, nếu không em sẽ chết cho anh xem!” Mộ Lạc Lạc cầm con dao gọt trái cây ở tủ đầu giường, kề lên cổ mình.

“Lạc Lạc! Em điên rồi! Hắn là một tên cặn bã, bắt cá hai tay!” Mộ Thương Nam tức giận kêu lên.

“Học trưởng mới không phải là tên cặn bã đâu! Là Diệp Phi không biết xấu hổ dụ dỗ học trưởng!” Mộ Lạc Lạc nói.

Tay Cung Trạch Vũ vỗ vỗ lên tay Mộ Thương Nam: “Nghe em gái anh nói gì chưa? Là cô ấy để cho tôi tới! Tôi chỉ là đến thăm cô ấy thôi, tổng giám đốc Mộ không cần phải nghĩ nhiều đâu. Tôi không có hứng thú với em gái anh. Chỉ là bạn bè với nhau hỏi thăm sức khỏe thôi.”

Khuôn mặt Mộ Thương Nam hung hăng kéo: “Lạc Lạc, nghe thấy chưa? Hắn chỉ coi em là bạn bè thôi!”


“Em vẫn biết mình không xứng với học trưởng! Nhưng điều này vẫn không cản trở việc em yêu anh ấy!” Mộ Lạc Lạc dõng dạc nói.

Mộ Thương Nam bị em gái mình chọc cho tức chết mất, thật muốn mổ đầu Mộ Lạc Lạc ra để xem trong đó rốt cục có não hay không!

Tay của anh vẫn không buông lỏng, vẫn túm chặt Cung Trạch Vũ, đẩy Cung Trạch Vũ ra khỏi cửa phòng bệnh.

“Cậu bây giờ có thể đi! Em gái tôi không cần tình cảm rẻ mạt của cậu!”

Anh trở tay đóng cửa lại, phân phó vệ sĩ thủ hạ đuổi Cung Trạch Vũ đi.

“Anh, sao anh lại đối xử với học trưởng như thế? Khó khăn lắm anh ấy mới đến thăm em!” Mộ Lạc Lạc khóc to thành tiếng.

Mộ Thương Nam đi về phía Mộ Lạc Lạc, bàn tay sờ đầu cô bé: “Lạc Lạc, anh hy vọng em yêu nhưng vẫn phải giữ tôn nghiêm! Em có hiểu không, đàn ông không thích chính là không thích, không cưỡng cầu được!”

“Nhưng Thiên Tịnh không phải cưỡng cầu được rồi sao? Anh cũng đâu có thích Thiên Tịnh, cuối cùng vẫn là kết hôn, sinh con cùng với Thiên Tịnh đấy thôi? Tại sao em lại không đợi được học trưởng chứ?” Mộ Lạc Lạc hỏi ngược lại anh.

Lông mày Mộ Thương Nam trầm xuống: “Em cảm thấy Thiên Tịnh cưỡng cầu được sao? Nếu như cưỡng cầu kiểu này, anh hy vọng em mãi mãi cũng không cưỡng cầu được.”

Anh và Thiên Tịnh là hữu danh vô thực. Anh làm sao chịu để em gái mình cũng có cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng như thế với Cung Trạch Vũ được.

“Anh! Em hận anh! Anh lại không hy vọng em có được học trưởng!” Mộ Lạc Lạc tức giận hô lên.

“Năm đó em nói Diệp Phi cướp Cung Trạch Vũ nên mới giết em, nói cho anh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mộ Thương Nam hỏi.

“Chính là Diệp Phi muốn giết em! Anh, anh nhanh bắt Diệp Phi lại, tống cô ta vào tù. Em muốn nhìn thấy cô ta ngồi tù cả đời!” Mộ Lạc Lạc hung hăng nói.


“Nói cho anh cả quá trình câu chuyện đi, anh muốn biết toàn bộ.” Mộ Thương Nam truy hỏi.

Ánh mắt Mộ Lạc Lạc nheo lại: “Anh, tại sao anh lại hỏi như vậy? Anh nghi ngờ em nói dối à? Là Diệp Phi nói cho anh rằng cô ta không hại em đúng không? Anh mắc bẫy cô ta rồi! Năm đó cô ta cũng lừa gạt anh như thế, khích bác anh và Thiên Tịnh khiến hai người suýt chia tay! Cô ta chính là một con người nham hiểm, một bên dụ dỗ anh không thả, một bên giành học trưởng với em! Anh, anh không nên nghe lời cô ta, cô ta lừa gạt anh đấy! Anh mau bắt cô ta lại, sau đó tống cô ta vào tù! Cô ta hại em liệt giường, em muốn cô ta phải khổ sở hơn em!” Mộ Lạc Lạc tức giận hét lên.

Sắc mặt Mộ Thương Nam trầm xuống: “Em nói, năm đó cô ấy khích bác anh và Thiên Tịnh, dụ dỗ anh không thả?”

“Dạ! Cô ta chính là một con tiện nhân. Dụ dỗ anh, dụ dỗ học trưởng. Cô ta chính là con tiện nhân thèm khát đàn ông!” Mộ Lạc Lạc càng nói càng tức.

Mà Mộ Thương Nam lại bắt được trọng tâm: “Em nói là, anh và Diệp Phi đã từng yêu nhau? Chúng ta sớm quen biết, hơn nữa còn có tình cảm?”

Mộ Lạc Lạc chảy mồ hôi lạnh đầy trán. Cô ta tức giận quá nên quên mất đã đồng ý với mẹ và Thiên Tịnh rằng có chết cũng không thể nói Diệp Phi và Mộ Thương Nam đã từng quen nhau.

“Em, em không có ý đấy. Anh và Thiên Tịnh mới là một đôi yêu nhau ân ái, cô ta chẳng qua là, chỉ là một kẻ phá bĩnh thôi. Anh không hề có hứng thú gì với cô ta cả.”

“Vệ sĩ lúc đầu của anh đều ở đâu rồi? Bọn họ tên gọi là gì?” Mộ Thương Nam truy hỏi.

“Vệ sĩ lúc đầu của anh…” Ngực Mộ Lạc Lạc nghẹn lại. Từ lúc Mộ Thương Nam hôn mê, tất cả những người bên cạnh anh đều đã được thay đổi. Sau khi anh tỉnh lại mất trí nhớ, chuyện đã qua giống như đã bị phong ấn lại, ai cũng đều không để cho Mộ Thương Nam gặp lại người quen, biết được chuyện cũ.

“Em là em gái anh, không thể không biết tên vệ sĩ bên cạnh anh là gì chứ?” Mộ Thương Nam ép hỏi.

Ngực Mộ Lạc Lạc cứng lại, thanh âm của anh lạnh lùng vô cùng, cô ta biết anh trai mình đã tức giận: “Anh, anh đừng nói giận. Em biết vệ sĩ đó tên gì, nhưng vệ sĩ của anh đều đã chết hết rồi! Lần trước không phải là anh bị nổ bom nên mới bị thương sao? Bọn họ đều chết ở trong lần nổ đó, chỉ cứu được một mình anh.”

“Nổ?” Chân mày Mộ Thương Nam đè xuống. Anh biết mình bị thương rất nặng, suýt chút nữa đã chết rồi.

Trong đầu của anh bỗng loáng thoáng qua một vài hình ảnh, anh quỵ xuống đất, sau lưng nổ tan tành, lộ ra những mảnh xương trắng dày đặc, máu chảy đầy đất.


Đến bây giờ anh vẫn còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng lúc đó. Chỉ nghĩ lại một chút như vậy, đầu anh cũng đau nhức đến muốn nổ ra.

Anh quỳ xuống trước ai vậy? Đầu óc anh vẫn cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ nổi điều gì.

Mộ Lạc Lạc quan sát sắc mặt Mộ Thương Nam: “Đúng vậy, nổ. Anh suýt thì bị nổ chết. Vệ sĩ của anh toàn bộ đều chết hết, cho nên vệ sĩ bên cạnh anh bây giờ toàn là người mới. Anh, anh đừng tin lời Diệp Phi, cô ta vẫn luôn hại anh đó!”

Mộ Thương Nam gật đầu một cái: “Anh tự biết chừng mực. Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh về công ty.”

Anh nói xong liền rảo bước đi ra khỏi phòng bệnh. Tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, thì ra anh đã từng yêu đương với Diệp Phi…

Mộ Lạc Lạc nhìn Mộ Thương Nam đi mất, vội vàng cầm di động gọi cho Cung Trạch Vũ: “Học trưởng, em thay anh trai em xin lỗi anh. Anh có thể trở về không? Em nhớ anh!”

“Lạc Lạc, anh nghĩ anh không nên đến nữa. Anh trai em không thích anh đến. Vả lại anh mà đến sẽ khiến em hiểu nhầm quan hệ của chúng ta, em sẽ luôn cảm thấy Diệp Phi đang giành anh từ em.” Cung Trạch Vũ lạnh giọng nói.

“Không đâu! Em sẽ không nói về Diệp Phi nữa! Cô ta không cướp anh từ tay em, là anh không thích em! Điều này không trách Diệp Phi! Đúng rồi, học trưởng, em nhớ lại một chút chuyện năm đó, lúc Diệp Phi dùng gậy sắt đánh em, em còn cào ngực cô ta một cái, cào thành mấy cái vết thương.” Mộ Lạc Lạc nói.

“Vết thương? Chỉ sợ nhiều năm như vậy, dù có bị thương thì cũng lành lại rồi.” Cung Trạch Vũ nói.

“Không đâu, Diệp Phi sẽ không lành lại được đâu. Lúc đó em vừa mới làm móng, bảo thợ làm móng đính đá kim cương và trang sức kim loại lên móng tay. Kim loại đó rất sắc. Lúc ấy kim cương và kim loại cắt bị thương ngực của Diệp Phi, cô ta bị thương rất nặng, móng tay của em cũng gãy kẹp ở trong ngực cô ta.” Mộ Lạc Lạc cố gắng nghĩ lại lúc đó, cô ta nhất định phải chứng minh được người giết cô ta chính là Diệp Phi!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.