Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 276: 276





Diệp Phi ngẩng lên dập đầu mình vào mặt anh, anh dám lợi dụng cô thử xem!

Đỉnh đầu của cô đập thật mạnh vào sống mũi thẳng tắp của anh.

Mộ Thương Nam xoa xoa mũi của mình, dáng vẻ liều lĩnh của cô trong vòng tay anh càng khiến anh muốn áp sát lên người của cô, trừng phát cô thật mạnh, làm đến mức eo của cô mỏi nhừ và chân của cô bủn rủn không xuống nổi giường.

“Nha đầu thúi, cô muốn chết sao!” Bàn tay to lớn của anh bóp lấy cằm của cô, môi anh cắn vào môi của cô.

Bắt đầu từ bây giờ cô khiến anh đau, thì anh càng làm cô đau hơn!

Trong miệng Diệp Phi ngập mùi máu tanh, môi cô đã bị anh cắn không thương tiếc rồi, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng hai người.

Hai người họ giống như hai bụi gai quấn lấy nhau, không tháo gỡ cả hai ra được, chỉ có thể tổn thương lẫn nhau, làm đau đối phương.

Cho đến lúc đôi môi của cô bị anh ăn đến mức sưng lên, anh mới buông cô ra, thưởng thức đôi môi sưng đỏ của cô.

Ngón tay của Mộ Thương Nam ấn lên môi của cô, “Nhớ lấy, tôi bảo cô làm gì thì cô phải nghe lời, không nghe lời, thì tôi trừng phạt cô gấp đôi!”


Anh buông câu nói nghiêm khắc, quay người bước ra khỏi phòng chứa đồ, dặn dò Nhiếp Hạo chuẩn bị đồ ăn cho Diệp Phi, còn anh thì đi về phía sân sau.

Những con chó ở sau vườn chạy nhảy vui vẻ, nhìn thấy anh tới thì chạy đến xin thức ăn của anh.

“Chúng nó ăn cơm mà Nhiếp Hạo đem đến chưa?” Anh hỏi người hầu phía sau vườn.

“Đã ăn rồi ạ.” Người hầu trả lời.

Mộ Thương Nam hơi gật đầu, “Nếu như chó có biểu hiện gì không đúng, lập tức báo cho tôi biết ngay.”

Anh dặn dò người hầu, ánh mắt vụt qua tia nhìn u ám.

Diệp Phi cuộn tay thành nắm đấm đập lên cánh cửa, anh có bản lĩnh thì đừng đi, cô sẽ đánh chết anh!

Nhốt cô ở đây, anh muốn đối xử với cô thế nào thì đối xử sao? Anh coi cô là công cụ hay là thú cưng trong lồng?

Điều khiến cô không ngờ tới là, Nhiếp Hạo đã đem cơm tới cho cô, bữa ăn tuy là đơn giản, nhưng mà là món ăn mà cô yêu thích.

Cô không ngốc đến mức tức giận với anh mà không ăn cơm, muốn chạy thì cũng phải ăn no mới có sức chạy.

Cô không khách khí mà ăn sạch hết tất cả những món ngon đó.



Thủy Tinh gọi điện thoại cho Diệp Phi, gọi thế nào cũng không được nên gọi cho Cung Trạch Vũ để hỏi chuyện của Diệp Phi.

Cung Trạch Vũ nói cho Thủy Tinh biết, Diệp Phi bị Mộ Thương Nam bắt đi rồi, anh đang nghĩ cách cứu Diệp Phi. Cho dù biết rõ Diệp Phi đang ở trong tay Mộ Thương Nam, anh không có cách nào dẫn vệ sĩ của mình xông vào biệt thự của Mộ Thương Nam, chuyện đó vốn dĩ sẽ không có phần thắng.

Kinh động đến Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam chỉ càng giấu Diệp Phi kĩ hơn.

Thủy Tinh sốt ruột, “Em nghĩ cách đi thăm dò Mộ Thương Nam giấu Diệp Phi ở đâu.”

‘Tuyệt đối không được bứt dây động rừng, nếu như Mộ Thương Nam đem cô đi giấu ở nước ngoài thì chúng ta càng khó tìm hơn.” Cung Trạch Vũ dặn dò Thủy Tinh, cứu người chỉ có thể thành công một lần thôi.

“Em biết rồi, em là bạn thân của Phi Phi, đi tìm Diệp Phi là chuyện đương nhiên, anh ta sẽ không nghi ngờ em đâu. Hơn nữa em cũng sẽ không đi đòi người một cách trắng trợn đâu. Chúng ta liên lạc khi cần thiết nhé.” Thủy Tinh nói.

“Ừ, có tình hình gì thì em nói anh biết trước.” Cung Trạch Vũ dặn dò.


Thủy Tinh cúp điện thoại, đi ra khỏi biệt thự của George, thì nhìn thấy Bắc Minh Ý trèo từ ngoài bức tường vô.

Nhìn thấy đứa trẻ ngồi trên bức tường như chú gấu koala thì cô liền thấy đau lòng, đưa tay đón lấy đứa nhỏ, “Ý Ý! Sao con tới đây?”

Bắc Minh Ý nhấp chân một cái, bổ nhào vào lòng của Thủy Tinh, “Cục cưng, con nhớ dì!”

Thủy Tinh ôm lấy đứa nhỏ hôn lấy hôn để, “Dì cũng nhớ con nữa! Con trốn từ nhà ra sao? Không phải con bị đưa tới Mộ gia rồi sao?”

“Con chơi cùng với Mộ Dã ở Mộ gia, nhưng mà Mộ Dã có chuyện rồi, con bị người của chú Mộ đưa trở về nhà rồi. Nhưng mà con không muốn về nhà, cục cưng, dì nuôi con được không?” Bắc Minh Ý hỏi.

Trong lòng Thủy Tinh khổ sở, nếu như có thể chọn lựa, cô thật sự muốn nuôi Bắc Minh Ý, nhưng mà người của Bắc Minh gia không thể để đứa con nối dõi duy nhất cho người ngoài nuôi dưỡng được.

Tay của cô xoa đầu đứa nhỏ, “Dì nghĩ cách nói với bố của con, cố hết sức cho chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn.”

“Nhưng mà con muốn ở chung với dì, không phải chỉ muốn gặp dì thôi.” Bắc Minh Ý kháng nghị.

“Dì biết, không thì con ở đây đợi dì, Diệp Phi bị Mộ Thương Nam bắt mất rồi, dì phải đi tìm chú ấy.” Thủy Tinh nói với Bắc Minh Ý.

“Phi Phi bị đánh dữ lắm không? Lúc con ngủ với Mộ Dã, tụi con nghe thấy bên ngoài rất ồn, Mộ Dã nói Phi Phi bị đánh, cậu ấy phải đi cứu Phi Phi, lúc đợi con mặc quần áo xong muốn chạy ra giúp Mộ Dã thì không biết sao mà cửa bị khóa rồi. Sau đó đợi đến lúc con có thể mở được cửa, trong biệt thự không còn ai nữa hết. Sau đó nữa chú Mộ phái người đưa con về nhà rồi.” Bắc Minh Ý nói.

Ánh mắt Thủy Tinh vụt sáng lên, “Con nói Mộ Dã nói với con là Diệp Phi bị đánh, cậu ấy phải đi cứu Diệp Phi sao?”

“Đúng vậy.” Bắc Minh Ý nói.

“Cửa phòng con bị người ta khóa lại, đợi cửa phòng mở lại được, con ra ngòa thì phát hiện không có ai hết sao?” Thủy Tinh tiếp tục truy hỏi.

“Phải đó. Không biết là ai khóa cửa nhốt con nữa.” Bắc Minh Ý ủ rũ đầu mình, chỉ trách bản thân phản ứng không nhanh bằng Mộ Dã, không thì cậu đã chạy theo Mộ Dã ra ngoài rồi.

Thủy Tinh bặm chặt môi lại, đây cũng chứng minh rằng, người đánh trọng thương Mộ Dã và Liễu Họa nhất định là có đồng lõa sao? Một người đánh, một người nhốt Bắc Minh Ý trong phòng.

Nếu như là Diệp Phi thì Diệp Phi vốn dĩ không thể phân thân được!

“Dì biết rồi, dì đến nhà Mộ Thương Nam tìm Diệp Phi, cảm ơn con đã nói những điều này với dì, những điều này rất có ích cho Diệp Phi.”

“Con đi cùng dì nhé! Con rất thân thuộc với nhà chú Mộ, con có thể dẫn dì vào trong.” Bắc Minh Ý nói.

Thủy Tinh ngây ra, “Con có thể dẫn dì vào trong?”


“Mộ Dã chỉ con cách dùng điện thoại làm nhiễu tín hiệu của camera giám sát lân cận, khiến chúng mất tác dụng đó.” Bắc Minh Ý đắc ý lắc lắc di động của mình, ở chung với Mộ Dã cậu cũng học được chút ít, nếu không lần này cũng không thể chạy ra khỏi Mộ gia một cách thuận lợi như vậy được.

Khóe môi Thủy Tinh cong lên, “Được, chúng ta cùng đi!”

Cô kéo bàn tay nhỏ của Bắc Minh Ý ngồi lên xe, đưa Bắc Minh Ý đến nhà của Mộ Thương Nam.

Có đứa trẻ nhỏ này bên cạnh, cô có thể đột nhập vào nhà của Mộ Thương Nam tìm quần áo một cách thần không biết quỷ không hay, nói không chừng còn có thể cứu Diệp Phi ra nữa, cô còn gửi một tin nhắn cho Cung Trạch Vũ, bảo Cung Trạch Vũ đứng bên ngoài nhà Mộ Thương Nam chuẩn bị tiếp ứng cho họ.

Chiếc xe lái đến sau vườn nhà của Mộ Thương Nam, Bắc Minh Ý thành thục cầm điện thoại làm nhiễu tín hiệu của máy quay giám sát, dẫn Thủy Tinh treo qua tường đi vào sau vườn.

Chó ở sau vườn sớm đã quen hơi Bắc Minh Ý rồi, nhìn thấy Bắc Minh Ý cũng chẳng sủa, còn vẫy vẫy đuôi đòi thức ăn nữa.

Bắc Minh Ý xoa xoa đầu chú chó, lấy trong túi ra một nắm thức ăn cho đám chó ăn, thuận lợi dẫn Thủy Tinh tiến vào trong biệt thự.

Thủy Tinh men theo tường hành lang ló đầu ra nhìn khắp hành lang, vừa nhìn đã thấy Nhiếp Hạo đang đứng ở hành lang.

“Chỗ đó là chỗ nào vậy, tại sao Nhiếp Hạo lại đứng đó?” Cô hỏi Bắc Minh Ý.

“Chỗ đó là phòng chứa đồ!” Bắc Minh Ý nói.

Thủy Tinh thu ánh mắt lại, “Phòng chứa đồ cần hai vệ sĩ đứng gác sau? Nghĩ cách dụ bọn họ rời đi, dì đoán Diệp Phi ở trong phòng chứa đồ đó.”

Con ngươi của Bắc Minh Ý chợt lóe lên, đưa tay làm một dấu hiệu OK với Thủy Tinh, ung dung từ góc hành lang bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Nhiếp Hạo.

Thủy Tinh suýt chút nữa tự đập đầu vào tường, tiểu tử thúi này cũng điêu thật rồi, cậu đi qua như vậy thì chẳng phải bày ra sẵn để Nhiếp Hạo bắt sao?

Trời đất ơi! Cô phải làm sao đây?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.