Tay của Thủy Tinh vội vàng che mắt Bắc Minh Ý lại, họ bị người ta dùng thuốc làm hôn mê trong quán bar rồi đưa đến khoang thuyền này, họ vẫn luôn bị nhốt ở đây, đôi mắt nhất thời không chịu được ánh sáng.
Vài người trông như vệ sĩ bước tới, dùng đồ bịt mắt bịt mắt của Thủy Tinh và Bắc Minh Ý lại.
Thủy Tinh đương nhiên sẽ không cho rằng những người này có lòng tốt sợ ánh sáng làm tổn thương mắt của họ.
Bọn họ có lẽ là không muốn khiến hai người nhìn thấy nơi mà họ phải đi.
Cô không cự tuyệt bịt mắt, một là phản kháng không nổi, hai là vì bảo vệ cặp mắt của mình.
Tay của cô nắm chặt lấy tay của Bắc Minh Ý, đi theo đám vệ sĩ bước ra kho hàng.
Sau khi họ bước xuống thuyền thì lại bị đẩy vào trong một chiếc xe hơi.
Bàn tay nhỏ của Bắc Minh Ý vẫn luôn nắm lấy tay của Thủy Tinh không buông, “Cục cưng, dì đừng sợ. Con sẽ bảo vệ dì!”
Cậu nói rất giống một tiểu nam tử hán.
Nước mắt của Thủy Tinh không kiềm chế được mà rơi lã chã xuống, trước giờ chưa từng có người con trai nào tốt với cô như vậy.
“Cảm ơn con, dì cũng sẽ bảo vệ con.”
“Con không cần dì bảo vệ, con là nam tử hán, cần phải bảo vệ con gái!” Bắc Minh Ý ưỡn bờ ngực nhỏ nhỏ của mình lên.
“Xin lỗi nhé, đều tại dì làm liên lụy con.” Thủy Tinh nói, nghĩ ra thì những người này đều tới vì cô, dù sao cũng không phải là Bắc Minh Ý đắc tội với người nào cả.
“Cục cưng, chỉ cần ở bên cạnh dì, con không sợ gì hết đó!” Bắc Minh Ý nói dõng dạc từng câu từng chữ.
Tay của Thủy Tinh nắm chặt tay của Bắc Minh Ý, cô không cho phép mình sợ hãi, cô còn phải bảo vệ Bắc Minh Ý nữa!
Nghĩ đến đứa trẻ nhỏ bên cạnh mình, mọi nỗi sợ của cô đều tan biến hết cả.
Chiếc xe vẫn luôn chạy, nhưng mà cảm giác thấy đường càng lúc càng xấu rồi, con đường bằng phẳng lúc đầu đã bắt đầu xóc rồi.
Chân mày của Thủy Tinh chau lại, nghĩ tới thì nơi đây không phải là thành phố rồi, giống như đường ngoại ô.
Lại trải qua một lúc lâu, xe hơi không còn xóc nữa, chiếc xe dừng lại, họ bị mấy người vệ sĩ áp giải xuống xe.
Thủy Tinh cảm nhận được mình đang đi trên bậc thang bằng đá cầm thạch, ở vùng ngoại ô thì chỗ nào sẽ có bậc thang bằng đá cẩm thạch nhỉ?
Trong không gian tĩnh lặng, họ nghe thấy được tiếng bước chân vọng lại, có thể thấy được căn phòng này rộng lớn cỡ nào.
Tiếp theo sau đó là âm thanh mở và đóng cửa lại, cánh cửa vừa dày vừa nặng, Thủy Tinh chắc chắn giá của cánh cửa đó là không rẻ.
Một bàn tay kéo đồ bịt mắt của cô xuống, ánh đèn dịu nhẹ của đèn thủy tinh chiếu vào đáy mắt của cô.
Cuối cùng cô đã nhìn rõ nơi mà bản thân đang ở rồi, là sảnh lớn của một tòa lâu đài, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy được đỉnh chóp màu hồng tòa lâu đài bên cạnh.
Tiếp sau đóm cô nhìn thấy người đàn ông ngồi xe lăn từ phía sau bước về phía cô.
Con ngươi của cô mở to hết cỡ, “Là anh! George, tại sao anh lại làm như vậy?”
Cô lớn tiếng hỏi, cô còn tưởng là bị người nào đó bắt cóc rồi, kết quả người bắt cóc cô lại là chồng của cô!
George cười lạnh, “Tại sao anh lại làm vậy? Em còn muốn hỏi anh sao? Bản thân em đã làm những gì, em không biết sao?”
Tay của anh nâng lên, một xấp ảnh chụp đổ ập về phía Thủy Tinh.
Thủy Tinh nhìn đống ảnh rơi xuống tới tấp đó, trong ảnh đều là cô và Bắc Minh Phong.
Chính là ảnh cô bị Bắc Minh Phong ôm lên xe, ảnh của cô cùng Bắc Minh Phong lái xe đến quán bar.
“Anh theo dõi em? Anh vẫn luôn theo dõi em sao?” Cô chất vấn George.
“Nếu như anh không theo dõi em,anh còn không biết vợ của anh lén lút sau lưng anh, giang díu dây dưa với chồng trước của cô ấy nữa!” George một tay nắm lấy tay của Thủy Tinh, kéo cô vào trong lòng anh, “Em vẫn luôn gạt anh, em vốn dĩ không buông Bắc Minh Phong xuống được!”
Giọng nói lạnh lùng của anh phả khắp đỉnh trán của cô, cô có thể cảm nhận được sự tức giận tỏa ra từ khắp cơ thể anh.
“Không phải, em không có chuyện buông không được anh ta! Em và anh ta đã ly hôn rồi, không còn bất kì quan hệ nào với anh ta nữa. Lần này là vì cứu Diệp Phi mới cùng Bắc Minh Ý đến nhà của Mộ Thương Nam, bọn em bị Mộ Thương Nam bắt lại, là Bắc Minh Phong cứu bọn em ra thôi.” Thủy Tinh giải thích.
“Bắc Minh Phong và Mộ Thương Nam là anh em tốt, Mộ Thương Nam là bắt em, hay là giúp Bắc Minh Phong dẫn em đi? Nếu trong lòng em không có anh ta thì em sẽ cùng anh ta đến quán bar? Sẽ đi quan tâm một đứa trẻ hoàn toàn không có quan hệ nào với em sao?” George lớn tiếng nói, cánh tay anh đẩy một cái đã hất ngã Thủy Tinh xuống nền nhà.
“Không cho phép chú ăn hiếp cục cưng của con!” Bắc Minh Ý chạy qua ôm lấy Thủy Tinh bị ngã dưới đất, gương mặt nhỏ của cậu căng thẳng tức giận với George.
“Ha ha, mới tí tuổi mà đã biết chơi phụ nữ rồi? Mày muốn chơi cùng với ông già của mày sao?” George hung hăng nói.
Bắc Minh Ý đương nhiên vẫn không hiểu câu nói của George, gương mặt của Thủy Tinh tức giận đến lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch.
“Sao anh lại có thể nói như vậy chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi! Em yêu thương nó như con của mình mà!” Cô lớn tiếng nói.
“Trẻ con thì cũng có lúc trưởng thành, nó và thằng cha của nó rất giống nhau, nuôi thêm mười năm thì có thể dùng được rồi. Không thì tại sao em lại đi yêu thương đứa con của tình địch của mình chứ? Trên thế gian này, có phụ nữ nào lại yêu thương con của tình địch của bản thân không?” George chất vấn Thủy Tinh.
Gương mặt Thủy Tinh giật giật, cô yêu thương Ý Ý hoàn toàn là xuất phát từ sự yêu thương trong lòng, vốn dĩ không suy nghĩ Ý Ý là con của ai cả, mà câu nói của George quả thực là đang làm nhục cô!
“Em không có xấu xa như anh nghĩ vậy đâu, ngay cả đứa trẻ cũng nhớ thương! Ý Ý tốt với em, em mới yêu thương nó!”
“Anh cũng tốt với em, tại sao em lại vô tâm hẹn hò riêng với chồng trước của em sau lưng anh chứ? Những tấm hình này em làm sao giải thích đây? Anh ta còn bảo thuộc hạ mua quần áo cho em, em coi anh như mù sao?” George lại ném thêm một xấp ảnh cho Thủy Tinh.
Trái tim Thủy Tinh đập loạn xạ, đây là lần mà cô đi tìm Bắc Minh Phong, cô dùng một lần của mình để đổi lấy việc Bắc Minh Phong đưa cô đi gặp Mộ Thương Nam.
Sắc mặt của cô trắng bệch hết cỡ, lần đó cô đã làm cùng Bắc Minh Phong, cô không có cách nào phủ nhận cả.
Sự im lặng của người phụ nữ thì không nghi ngờ gì là ngầm thừa nhận, trái tim George như bị dao cứa vào, vợ của anh, anh còn chưa đụng được lần nào thì cô đã cùng lên giường với Bắc Minh Phong rồi.
“Thủy Tinh, từ khi quen biết em đến nay, anh còn không đủ tốt với em sao? Có phải là tất cả những gì anh làm cho em đều không bằng Bắc Minh Phong - một người không cần em mà ngoại tình với người phụ nữ khác!” Anh tức giận hét lớn.
“Không phải! George, em biết anh tốt với em, em không phải là người vô tâm, em từng nói muốn làm vợ anh, em sẽ không thay lòng đổi dạ với anh đâu!” Thủy Tinh nói.
George ấn vào nút bấm trên xe lăn, từng bước từng bước tiến lại gần cô, anh đưa tay muốn bắt lấy cô, lại bị Bắc Minh Ý ngăn cản lại.
“Không cho phép chú đụng vào cục cưng của con!” Bàn tay nhỏ của Bắc Minh Ý đánh vào cánh tay của George.
George bị đứa nhóc trước mắt chọc tức rồi, một Bắc Minh Phong còn không đủ, lại có thêm một Bắc Minh Ý nữa!
Anh trở tay nắm lấy cổ áo của Bắc Minh Ý, xách đứa nhỏ lên, một tay ném Bắc Minh Ý xuống nền đất.
“Ý Ý!” Thủy Tinh hét thất thanh, muốn nhào qua ôm Bắc Minh Ý.
Tay của George giữ lấy cánh tay của Thủy Tinh, căn dặn vệ sĩ của mình, “Đưa Bắc Minh Ý xuống cho ta, không có lệnh của ta thì không cho phép nó bước ra ngoài, cũng không cho phép bất cứ ai được gặp nó.”
Mấy người vệ sĩ bắt lấy Bắc Minh Ý, dẫn cậu bé đi.
“Ý Ý! Em xin anh, hãy tha cho nó đi mà!” Thủy Tinh giằng co trong vòng tay anh.
Một tay kia của George bóp lấy cằm của Thủy Tinh, “Anh đem tất cả những thứ mà em yêu thích nhất, đều đặt bên cạnh em, để các người được ở cùng nhau. Thủy Tinh, anh không sợ em dám rời xa anh, em muốn gặp nó cũng được thôi, nhưng mà em nên chứng minh tấm lòng của em dành cho anh như thế nào chứ?”
Ánh mắt của Thủy Tinh ngưng đọng trên gương mặt của người đàn ông, cô phải chứng minh tấm lòng của cô như thế nào đây?