“Haha. Sợ gì? Phản ứng của lão Dạ luôn luôn nhanh trí như vậy, tôi nghĩ con nha đầu ngốc đó bây giờ chắc còn đang mông lung, đột nhiên lại bắt gặp ông đang chơi kiểu hoang dã. Hahaha, cô ta còn có thời gian nghĩ xem tôi là ai không? Sức khỏe lão Dạ tốt thật, tuổi cao thế này rồi còn có thể muốn lên là lên” Người đàn ông cười lạnh lùng và nói.
“Cậu ghi ngờ ta không phải lên thật? Cơ thể ta không kém thanh niên trẻ các cậu, nếu không chúng ta có thể so sánh thời gian, xem ai thắng!” Dạ Thần nghe hiểu được ý trong lời nói của người đàn ông đó, ý nói ông bắn súng giả. Ông đương nhiên không phục, cả đời này ông tự hào nhất chính là cơ thể của mình, đến tuổi này rồi cũng không đêm nào thiếu.
“Sao tôi dám hoài nghi ông! Nghe nói ông ngày ngày ăn sao biển, đại bổ!” Người đàn ông đó nói.
“Bổ sung các thực phẩm bổ dưỡng đương nhiên là cần thiết rồi, hai việc mà người đàn ông cả đời này phải học, một là chơi gái thế nào, hai là bảo dưỡng cơ thể ra sao” Dạ Thần nói.
“Tôi chỉ có hứng thú với kế hoạch của tôi, những lúc ông chơi gái, đừng quên kế hoạch của chúng ta!” Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi! Kế hoạch của cậu cũng là kế hoạch của tôi, mục tiêu của chúng ta là một, đều là vì mỏ vàng đen! Ta có chút hiếu kỳ, cậu không sợ Diệp Phi biết cậu với ta bắt tay nhau sao?” Dạ Thần nói.
Khóe môi người đàn ông nở nụ cười ma mị “Tôi biết nhược điểm lớn nhất của cô ta là gì, cho dù sau này cô ta có biết, cũng không còn quan trọng. Quan trọng là, tôi phải nhanh có được thứ đó!
“Sẽ nhanh thôi, trong tay chúng ta có Diệp Phi, không tin Mộ Thương Nam còn có thể ngồi yên. Nhưng” Dạ Thần cau mày, “Cũng khó nói, chỉ là một người phụ nữ, cậu ta nếu như không cần, chúng ta có được cô ta cũng vô ích. Nghe nói, Mộ Thương Nam hiện tại đang ra nước ngoài để mở hội nghị hội đồng quản trị.
“Không cần lo lắng, tôi chắc chắn anh ta sẽ xuất hiện” Nụ cười trên môi người đàn ông ngày càng nặng nề hơn.
-
Diệp Phi trên con đường nhỏ trở về phòng mình, tim cô đến bây giờ vẫn đập hoảng loạn, một khuôn mặt nhỏ, đỏ đến bừng bừng, gặp phải cảnh Dạ Thần và người phụ nữ chơi cái đó. Tay cô dụi dụi mắt mình, mai chắc không bị lẹo mắt chứ? Đúng lúc cô đang nghĩ linh tinh, vài người phụ nữ chặn đường cô lại.
“Diệp Phi, chúng tôi đến nói chuyện tử tế với cô!” Người phụ nữ đứng đầu Như Yên lạnh lùng nói.
Ánh mắt Diệp Phi quyện lấy khuôn mặt lạnh lùng của Như Yên, nhếch mép “Không phải giữa chúng ta không có chuyện gì để nói sao?”
“Cô là người phụ nữ của Cung Trạch Vũ?” Như Yên từng bước tiến lại gần Diệp Phi.
“Không phải! Tôi không phải người phụ nữ của Cung Trạch Vũ!” Diệp Phi nói thật.
“Nếu như đã không phải, tại sao cô lại bá chiếm Cung Trạch Vũ?” Như Yên vẫy tay, để các chị em phụ nữa bên cạnh vây lấy Diệp Phi.
Diệp Phi mím môi, đây là nhịp điều đánh hội đồng sao? “Tôi không bá chiếm Cung Trạch Vũ. Tôi thấy các cô hiểu lầm rồi!”
“Nếu như không phải cô bá chiếm Cung Trạch Vũ, anh ta tại sao không chịu động vào chúng tôi? Trừ phi anh ta không phải người đàn ông bình thường!” Như Ngân nói.
“Đúng vậy, cô bá chiếm anh ấy như vậy, anh ấy không để ý chúng tôi, có biết chúng tôi phải chịu phạt không?” Mấy người phụ nữ lên tiếng. Nếu như bọn họ vẫn không thể làm Cung Trạch Vũ sủng ái, bọn họ cũng phải mất tích. Nghĩ đến vận mệnh của mình, bọn họ dù liều chết cũng phải ngủ với Cung Trạch Vũ.
“Tôi thực sự không bá chiếm anh ấy. Các cô tìm tôi, chi bằng tìm Cung Trạch Vũ cưỡng hiếp anh ta không phải tốt hơn sao?” Diệp Phi nói lớn.
“Cưỡng hiếp, chúng tôi cũng phải gặp được anh ấy? Anh ấy vốn dĩ không chịu gặp chúng tôi!”
“Đúng vậy, đến cơ hội gặp anh ta chúng tôi cũng không có!”
Ánh mắt Diệp Phi sáng lên “Tôi có thể giúp các có được cơ hội gặp Cung Trạch Vũ.”
“Thật sao?” Vài người phụ nữ không dám tin nhìn Diệp Phi.
“Đương nhiên thật rồi, các cô nghĩ xem, các cô không được ngủ với Cung Trạch Vũ liền gây rắc rối cho tôi, tôi làm gì không giúp các cô một chút? Nhưng, Cung Trạch Vũ chỉ có một, tôi chỉ có thể cho cơ hội cho một người” Ánh mắt Diệp Phi thu lại, nhìn một đám phụ nữ trước mặt. Haha. Muốn đấu với cô? Thật coi thường cô quá rồi, cô là người sống trong hậu cung của Mộ Ly 5 năm rồi!
“Thế cô chọn ai?” Như Yên hỏi.
“Phải rồi, cô chọn ai?”
“Nói nhanh lên!”
Vài người phụ nữ vội vàng hỏi Diệp Phi.
Lông mày Diệp Phi cong lên cười vô hại “Các cô bao nhiêu người như này, tôi biết chọn thế nào? Như này đi, tôi sẽ cho cô gái có năng lực mạnh nhất. Dù sao cũng là việc lao vào Cung Trạch Vũ, phải cô gái có năng lực mạnh mới có cơ hội chiến thắng.” Cô chỉ là một lý do, xem cô là con ngốc sao? Cô sẽ không tự mình chọn người, việc đắc tội với người khác để bọn họ tự tranh giành.
Vài người phụ nữ mặt đối mặt, ai cũng đều không muốn bỏ qua cơ hội này. Mà lời của Diệp Phi rất rõ ràng, là người có năng lực mạnh nhất trong số bọn họ.
Như Yên mín chặt môi, tất cả mọi người đều nhìn cô “haha. Nếu đều không muốn mất đi cơ hội, chúng ta cạnh tranh bình đẳng đi!” Cô không chờ nói hết, cô ngăn cản mấy người phụ nữ, bình thường phục tùng cô, bây giờ vênh váo, cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Mấy người phụ nữ lập tức đánh nhau, rứt tóc đối phương, xé rách quần áo của đối phương.
Diệp Phi đứng một bên xem họ đánh đến náo nhiệt, chỉ tiếc bây giờ không có ghế và hạt hướng dương, nếu không có thể thưởng thức sự náo nhiệt này.
“Các cô từ từ chọn, người được chọn ra, đến phòng của tôi tìm tôi. Tôi đi trước đây” Cô buông một câu, nhấc bước đi về phòng của mình. Xem cảnh tượng náo nhiệt cũng phải có kỹ xảo, xem không tốt sẽ chìm trong bể cá, cô chỉ sợ những người phụ nữ đó đánh đỏ mắt rồi, đều nhằm vào cô.
Dạ Thần ở từ phía xa nhìn thấy ở đây hỗn loạn, và Diệp Phi bỏ đi như không có việc gì, tức đến tái mặt, người của mình lại bị Diệp Phi đùa giỡn như vậy! Ông vội vàng bước đến đám phụ nữ đánh nhau đến náo nhiệt “Phế vật, bị Diệp Phi giở trò còn không biết.”
Những người phụ nữ đó nghe thấy giọng nói của Dạ Thần liền dừng tay không đánh nữa.
“Chủ nhân, là Diệp Phi, có thể cho người mạnh nhất trong số chúng tôi cơ hội, giúp chúng tôi gặp được thiếu chủ” Như Yên bị Dạ Thần gọi bừng tỉnh, đến đây mới ý thức được mình bị Diệp Phi lừa.
“Phế vật! Các ngươi không thể một ngày một người sao? Hôm nay là ai thành công gặp được con trai ta?” Dạ Thần hỏi.
“Là tôi! Tôi còn hôn thiếu chủ một lúc, chủ nhân không tin có thể kiểm tra vết hôn trên cổ thiếu chủ!” Như Yên vội vàng nói.
“Làm tốt lắm, cô đi tìm Diệp Phi, nói với cô ta, để cô ta giúp cô!” Dạ Thần ra lệnh.
Như Yên vội vàng nghe lệnh đi tìm Diệp Phi.
Diệp Phi về phòng của mình, liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ đang chờ cô trong phòng “Học trưởng, anh đến tìm em?”
“Ừm. Anh khám xong bệnh cho họ, liền đến tìm em, em đi đâu vậy?” Cung Trạch Vũ hỏi.
“Em đi lanh qoanh trong hoa viên” Trong đầu Diệp Phi lại lóe lên bóng dáng người đàn ông đó, sao lại giống như vậy, cô cau mày lại.
“Phi Phi, anh nhớ em rồi!” Cung Trạch Vũ không hề có tâm trạng nghe Diệp Phi nói gì, anh bị Như Yên kích thích đến mức toàn thân không kiên định, chỉ muốn gần gũi Diệp Phi. Anh đưa tay ôm Diệp Phi vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô
“Phi Phi, cho anh đi, dù sao sớm muộn chúng ta cũng kết hôn, cũng sẽ làm chuyện này. Sớm chút muộn chút không có khác biệt gì.” Anh nịnh cô, tay đưa ra khóa sau lưng Diệp Phi.