Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 34



"Em tìm trai bao phá thân là vì mẹ em muốn bán em cho lão già xấu xí làm vợ. Mà lão già đó chỉ muốn xử nữ, 2 đứa con trai của ông ta còn muốn 4p. Nếu là các người, các người chọn hủy 1 lần hay hủy cả đời?" Diệp Phi lạnh nhạt nói.

Toàn bộ đại sảnh 1 mảnh tĩnh mịch, đều bị lời nói của Diệp Phi chấn kinh.

"Các bạn đừng nghe Diệp Phi nói bừa, cô mình sao có thể bán con gái ruột của mình chứ?" Thiên Tịnh vội vàng nói.

"Nếu các người không tin, chỗ tôi còn có ảnh chụp màn hình." Diệp Phi gửi ảnh đến nhóm bạn, các bạn học này đều có thể nhìn thấy.

Nếu như Thiên Tịnh không biết chết sống lôi ảnh của cô và trai bao ra, cô liền xé bộ mặt của bạch liên hoa!

Mặt Thiên Tịch trắng bệch từng tầng, để xóa bản ghi những tin nhắn này, cô ta cố ý để Thiên Huệ xóa kết bạn với Diệp Phi đi rồi, không ngờ Diệp Phi còn lưu lại ảnh chụp màn hình.


Ảnh chụp màn hình là do Thiên Huệ nhắc nhở Diệp Phi, bắt cô đi cùng Vương Kim Tài tới bệnh viện kiểm tra xử nữ, sau đó cùng Vương Kim Tài lĩnh đăng ký kết hôn, còn dặn dò Diệp Phi biểu hiện tốt 1 chút, không được hủy đi hôn sự, làm bà ta bỏ lỡ cơ hội kiếm 50 vạn.

Điều làm người ta không ngờ tới nhất là, khi Diệp Phi nghi ngờ hỏi bà ta tại sao bán cô đi, Thiên Huệ nói, là Thiên Tịnh lên đại học cần mua quần áo và túi xách có nhãn hiệu, còn phải nộp học phí.

Tất cả mọi người 1 mảng choảng váng.

"Sao lại có người mẹ như vậy chứ? Không biết lại cho rằng Thiên Tịnh là con gái bà ta đó!"

"Đúng vậy, nếu đúng như vậy, mình cũng tình nguyện tìm trai bao phá trinh, sẽ không để cho mình gả cho lão già xấu."

Sắc mặt Thiên Tịnh trở nên kinh sợ,"Không phải, các bạn đừng tin Diệp Phi! Cô mình rất yêu thương con gái cô ấy! Làm sao có thể bán cô ấy được? Cái này nhìn 1 cái là biết ps, không thì các bạn bảo cô ta đem bản ghi tin nhắn ngày trước ra đây."


Diệp Phi cười lạnh thành tiếng, "Thiên Huệ vì để xóa bản ghi tin nhắn đã xóa kết bạn với tôi, nếu không các bạn bảo bà ta kết bạn với tôi, thì tôi có thể đưa bản ghi tin nhắn ngày trước ra."

Mặt Thiên Tịnh cứng đơ không biết phải bày ra biểu cảm như nào, hận chết Thiên Huệ sao không gọi điện, mà lại là gửi tin nhắn nói chuyện này.

"Bây giờ các bạn không phải bạn bè, bạn nói gì thì là cái đó rồi."

Diệp Phi tiếp tục đưa ra lời nói đằng sau bức ảnh gửi mọi người xem, phía trên là cô gửi cho Thiên Huệ bức ảnh cô chụp cùng trai bao, nói cho Thiên Huệ rằng cô không còn là xử nữ, Thiên Huệ đuổi cô ra khỏi Diệp gia.

"Bà ta đuổi tôi ra khỏi Diệp gia, tôi đã không phải con gái Diệp gia, cô cũng không phải chị họ tôi. Vì cô, mẹ tôi muốn bán tôi, Thiên Tịnh, không phải rất có tiền sao? Hay là cô cho mẹ tôi 50 vạn, bảo bà ấy đừng bán tôi?"


Không ít người gật đầu tới tấp.

"Đúng vậy, đã có tiền như vậy, sao còn bảo cô mình bán em họ?"

"Đúng vậy, còn nói tự mình muốn gả vào Mộ gia! Vì 50 vạn mà ép cô mình bán em họ!"

Tim Thiên Tịnh bấp bênh, trong mắt tràn đầy nước mắt, ủy khuất giống như cả thế giới đang ức hiếp cô ta, "Không phải, mình không biết lại như vậy, không đúng, mình không tin như vậy! Mình về hỏi cô mình, các bạn đừng đổ oan người tốt!"

"Bạn không phải không biết à? Vậy sao bạn biết mình nói không phải là thật?" Diệp Vi Tuyết ép hỏi.

"Việc này dễ làm, giao cho mình." Cung Trạch Vũ nói rồi cầm điện thoại gửi 1 tin nhắn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cung Trạch Vũ, không biết anh ta có thể nghĩ ra cách gì.

Tim Thiên Tịnh đập điên cuồng, cô ta phải làm sao, cô ta không biết Cung Trạch Vũ có cách gì.
Anh ta sẽ không có cách gì đâu, dù sao cũng xóa kết bạn rồi, không ai có thể tìm được những tin nhắn kia.

Cô ta ra công an ủi bản thân, cố gắng để bản thân bình tĩnh, lúc này, cô ta không thể để lộ 1 chút sơ hở!

Không đến thời gian 1 phút, Cung Trạch Vũ ngầng đầu, bờ môi cong lên quyến rũ.

"Phi Phi, xem điện thoại của em."

Diệp Phi cúi đầu nhìn điện thoại mình, lạ kỳ phát hiện mình và Thiên Huệ là bạn bè rồi!

Cô vội vàng giơ điện thoại lên, đưa mọi người xem, " Các bạn xem bản lưu của mình, có phải là giống ảnh chụp y đúc!"

"Đúng thật là giống nhau!"

"Diệp Phi không nói dối!"

"Đúng thật là mẹ Diệp Phi bán cô ấy, ép Diệp Phi đi tìm trai bao phá trinh!"

"Mình đề nghị đưa bản lưu này gửi đi, để tất cả mọi người biết chân tướng!"

"Mình gửi rồi, không tin không có đạo lý!"
Lời bàn tán càng lúc càng to, dù sao đối với Thiên Tịnh người có ảnh hưởng mạnh không nhiều, vẫn là có nhiều người khinh thường Thiên Tịnh.

Diệp Phi 1 hơi thở ra, ủy khuất của bao nhiêu ngày nay cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết ra, mắt cô đỏ lên, nhưng kiên cường không để mình khóc.

"Thiên Tịnh, bằng chứng đều ở đây rồi, cô còn gì muốn nói?" Ánh mắt cô sắc bén hướng Thiên Tịnh.

"Mình, mình thật sự không biết cô làm ra việc này! Mình sẽ về hỏi cô!" Thiên Tịnh vội vàng nói.

"Tiền đưa chị dùng, chị không biết?" Diệp Phi thiếu nước cười thành tiếng, lời nói dối như này Thiên Tịnh cũng có thể nói.

"Tôi thật sự không biết, nếu như biết tôi sẽ không để cô làm như vậy!" Thiên Tịnh oan ức khóc thành tiếng.

"Mẹ cô không nói, dựa vào cái gì trách lên đầu Thiên Tịnh, ai biết có phải mẹ cô cố tình hại Thiên Tịnh không?" Thiên Tịnh đừng khóc nữa, đợi cô bạn đến giải thích, không phải lỗi của bạn, ai cũng không thể vu oan cho bạn!" Vương Ngọc lúc này đứng về phía Thiên Tịnh, giúp Thiên Tịnh nói.
Thiên Tịnh lau nước mắt gật đầu, " Mình tin cô sẽ giải thích rõ ràng. Việc mình không biết, ai cũng đừng mong vu oan được cho mình!"

Mặt Diệp Phi co rút, cô ta có thể sắp đặt mọi thứ, đều là Thiên Tịnh tham gia vào, bao gồm cả việc bán cô cho ông chủ Vương!

"Các người đợi phóng viên phỏng vấn đi!" Cô không tin việc này lớn rồi, phóng viên sẽ không đi phỏng vấn. Đến lúc đó để cho mọi người xem xem con dâu này của Mộ gia.

"Anh tin em, Phi Phi, chúng ta đến ăn đồ ăn." Tay Cung Trạch Vũ kéo tay Diệp Phi đi đến sofa dặn dò người phục vụ bưng lên các loại đồ ăn kahcs nhau.

Anh ta tự mình bày đồ ăn cho Diệp Phi, đến xương cá cũng nhặt xong mới đưa Diệp Phi.

Mộ Lạc Lạc chỉ thiếu đi lên xé ra nhưng bị Thiên Tịnh bắt lấy cánh tay.

"Lạc Lạc, em làm gì?" Thiên Tịnh cẩn thận gọi.
"Chị dâu, em chịu không nổi tiện nhân đó câu dẫn anh Vũ! Cô ta là thân phận gì!" Mộ Lạc Lạc không phục nói.

"Chị biết em tức giận, chị cũng bị cô ta vu họa, chị thật không biết cô chị làm việc này. Nhưng bây giờ em qua đó cãi nhau, Cung Trạch Vũ sẽ chỉ cảm thấy em đang giở tính khí đại tiểu thư, đang ghen!" Thiên Tịnh nói.

"Vậy em làm thế nào? Anh VŨ là của em! Ai cũng không được cướp!" Mộ Lạc Lạc bá đạo nói.

"Ánh mắt Thiên Tịnh chuyển động, "Trừ phi có cách gì làm cho Cung Trạch Vũ ghét cô ta! Chỉ cần bị đàn ông ghét rồi, cô ta có câu dẫn thế nào cũng vô ích."

"Làm cho đàn ông ghét? Làm sao để làm cho đàn ông ghét bỏ?" Mộ Lạc Lạc hỏi.

"Nghĩ xem đàn ông ghét nhất cái gì?" Thiên Tịnh nói.

Ánh mắt Mộ Lạc Lạc chuyển động, "Em biết đàn ông ghét nhất cái gì rồi, chính là phụ nữ loạn quan hệ!"
"Đáng tiếc cô ta bây giờ nhất định sẽ không cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ." Thiên Tịnh khổ não nói.

Ánh mắt Mộ Lạc Lạc chuyển động, "Em có cách, đảm bảo có thể làm cho cô ta loạn đến mức bị Cung Trạch Vũ 1 chân đá cô ta ra ngoài, trở thành gái điếm thực sự!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.