Khóe môi Mộ Lạc Lạc cười độc ác, Thiên Tịnh nói rằng chỉ cần nhỏ một đến hai giọt thôi là đủ rồi. Nhưng một, hai giọt làm sao mà đủ được, ả đổ cả lọ thuốc vào trong cốc.
Ả không thể đợi được đến lúc nhìn thấy hình ảnh truyền hình trực tiếp của Diệp Phi điên cuồng chơi threesome với hai người đàn ông.
Diệp Minh quay trở về phòng của Diệp Phi. Thật ra ông không hề khóa cửa, Diệp Phi đã đồng ý với ông là sẽ không ra ngoài thì chắc chắn sẽ không ra.
"Phi Phi, ra xem cha mang gì vào cho con này! Kem kim sa nhé, là dùng vàng thật mài thành bột nano và kem trộn lẫn với nhau, nghe nói có thể trắng da làm đẹp."
Diệp Phi nhìn cả bàn toàn là kem. Những cây kem phát sáng chói lóa dưới ánh sáng đèn. Bên dưới cây kem còn có hộp giữ đông, đảm bảo kem không bị chảy mất.
"Kem thật là đẹp."
"Đúng vậy, rất đẹp. Con yên tâm, cha sẽ bồi thường cho con thật nhiều. Con kiên nhẫn một chút, đợi Thiên Tịnh và Mộ Thương Nam kết hôn rồi, cha sẽ để con sống một cuộc sống thoải mái." Bàn tay Diệp Minh vuốt tóc Diệp Phi, đau lòng không nói thành lời.
Ông cúi đầu chợt phát hiện ra bên tay kia của mình vẫn đang cầm một cốc đồ uống: "Còn có cốc nước này nữa. Cha thấy cô bé nhà họ Mộ cũng tốt lắm, còn chủ động lấy đồ uống cho con nữa. Con đã đính hôn với thiếu gia nhà họ Cung rồi, chẳng cần chống đối cô bé làm gì nữa. Chuyện gì cũng nhẫn nhịn một chút là sẽ qua thôi. Chỉ cần con có thể an ổn gả cho thiếu gia nhà họ Mộ là có được tương lai tốt đẹp rồi. Phi Phi, làm người lúc nào cần phải linh hoạt thì nên linh hoạt. Con hiểu chứ?" Ông đặt cốc nước bên cạnh những cây kem.
Diệp Phi nghĩ rằng bản thân mình cả đời này cũng chẳng bao giờ biết thế nào là linh hoạt. Cô vẫn luôn là người thẳng tính, không có chuyện bị người ta đánh mà cô còn có thể cười cười nói nói với người ta được.
"Cha. Cha có thể nói cho con biết tại sao mẹ lại ghét con như vậy không? Có phải con được nhặt về nuôi?"
Khuôn mặt Diệp Minh chợt tái mét: "Không phải, con làm sao có thể là được nhặt về nuôi chứ? Con đừng suy nghĩ linh tinh. Mẹ con yêu thương Thiên Tịnh là bởi vì gia đình cậu con đã mất trong tai nạn xe năm ấy nên mẹ con mới quan tâm đến Thiên Tình nhiều hơn thôi. Con ăn nhanh đi, cha đi ra ngoài kia trước."
Ông vội vàng rời khỏi căn phòng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, chỉ sợ nếu ông ở lại lâu hơn thì sẽ bị Diệp Phi vạch ra sơ hở mất.
Diệp Phi nhìn cốc nước, lần trước cô bị Mộ Lạc Lạc hãm hại còn chưa đủ sao?
Cô sẽ không bao giờ uống bất kỳ đồ gì mà Mộ Lạc Lạc đưa cho. Kem kim sa ở trước mặt cô cũng chẳng có tâm trạng ăn uống. Lượng nước trong cốc nước kia cũng chỉ đến nửa cốc mà thôi, không hề nhiều, cô cầm lấy cốc nước, đổ nước vào đĩa kem.
Nước ngay lập tức bị đóng thành đá.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thiên Tịnh vênh váo bước vào, ánh mắt độc ác xem kịch vui dán chặt vào Diệp Phi.
"Cảm giác bị nhốt trong phòng tối như thế nào? Diệp Phi, cô có cái gì mà dám đấu với tôi? Tháng sau tôi sẽ gả cho Mộ Thương Nam, trở thành cô chủ gia đình nhà họ Mộ rồi. Mẹ của Cung Trạch Vũ chắc chắn sẽ không để Cung Trạch Vũ lấy cô đâu. Có là cái thá gì chứ, cũng chẳng nhìn lại bản thân mình đi. Nhà họ Cung mà lấy con dâu về, thì cũng sẽ phải lấy người như Mộ Lạc Lạc."
Đôi mày Diệp Phi chợt nhíu nhẹ, hua chiếc nhẫn trong tay: "Chúng ta xem xem, cô kết hôn nhanh hơn tôi hay tôi kết hôn nhanh hơn cô! À đúng rồi, vị hôn phu của cô tối hôm qua còn gạ gẫm tôi, nói rằng chỉ cần tôi đồng ý với lời cầu hôn của anh ấy thì anh ấy liền hủy bỏ hôn ước với cô. Cô nói xem, tôi có nên đồng ý với anh ấy không đây?"
Thiên Tịnh nghẹn một nỗi tức giận trong lòng không thể bùng phát được. Nếu Diệp Phi đồng ý với Mộ Thương Nam, liệu anh còn kết hôn với mình không?
Dù cho là mối hôn ước đã được định trước từ nhỏ, ả cũng chẳng dám đặt cược!
Ánh mắt ả lướt qua chiếc cốc rỗng không trên mặt bàn. Mộ Lạc Lạc nói với ả, chiếc cốc kia đã bị bỏ thuốc vào trong, mà nước thì cũng đã bị Diệp Phi uống hết rồi.
Ả liền nở nụ cười nham hiểm: "Cô muốn gả cho Mộ Thương Nam ư, kiếp sau cũng đừng hòng! Đợi lên sóng truyền hình trực tiếp đi!"
Ả vươn tay cầm đĩa kem kim sa vẫn còn nguyên vẹn: "Cô còn chẳng bằng con chó nhà tôi, thế mà cũng được ăn đồ ăn cao cấp thế này sao?"
Ả cầm theo đĩa kem rời khỏi phòng, không quên khóa cửa lại. Ả đã gửi tin cho hai thằng con trai của Vương Kim Tài, để bọn chúng tới đây tìm Diệp Phi, chìa khóa cũng đã gửi cho bọn chúng mấy ngày trước.
Ả cầm chiếc muỗng nhỏ xúc một thìa kem lên ăn, ngạc nhiên vì mùi vị mới này, tại sao trong kem kim sa lại có thêm băng đá rồi?
Vị mới này thật là ngon. Vị nguyên gốc kia ngọt ngấy quá, ả càng thích loại thêm đá này hơn.
Trong đầu Diệp Phi nghĩ lại câu nói cuối cùng của Thiên Tịnh, đợi lên sóng truyền hình trực tiếp?
Ý gì cơ? Truyền hình trực tiếp việc cô bị nhốt sao?
Cô lạnh lẽo kêu lên, đứng dậy mở cửa trốn khỏi nơi này thì phát hiện ra cửa đã bị khóa. Cô đập cửa: "Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Tuy nhiên, cô chỉ nghe thấy tiếng nhạc vọng lại từ đại sảnh, không hề có tiếng người qua lại nơi này. Nghĩ đến thời gian này là thời gian ăn tối, tất cả mọi người còn đang nâng ly chúc mừng Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh, ai lại ra đây chứ.
Đột nhiên, tay nắm cửa chợt động. Diệp Phi ngạc nhiên nhìn tay mình, cô đảm bảo tay cô chẳng động đậy gì hết.
Trong nháy mắt, chẳng biết có đồ vật gì xuyên qua ổ khóa, chỉ nghe "cách" một tiếng, khóa đã được mở.
Cánh cửa mở ra, Diệp Phi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Vẫn muốn bị nhốt à? Đi mau!" Cánh tay dài của người đàn ông vươn ra kéo cô vào trong lòng mình, đưa cô chạy về phía cầu thang ở hành lang.
"Mộ Thương Nam, anh không đi tham gia tiệc đi còn muốn dẫn tôi đi đâu?" Diệp Phi đẩy người đàn ông vẫn đang ôm cô ra. Cô có đồng ý cho anh ôm cô à?
"Đến rồi sẽ biết. Cô bé, nghiêm túc chút đi! Nếu không thì tôi bỏ mặc em, không quan tâm em nữa đâu đấy!" Anh uy hiếp cô.
Đôi mắt to tròn của Diệp Phi đảo quanh, cô có cho anh quan tâm cô à? Một mình cô cũng có thể nghĩ cách trốn khỏi căn phòng đó được cơ mà?
Vấn đề là anh vốn không định dẫn cô chạy trốn, mà là đi lên sân thượng của nhà họ Thiên.
Anh đưa cô lên đây để làm gì vậy?
Trong đầu cô lúc này có vô vàn những sợ hãi, bức bách. Nếu không phải bởi vì cô không đánh lại được anh thì cô cũng đã ra tay rồi.
Khi cô bước một bước qua cánh cửa dẫn lên sân thượng, cô hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Toàn bộ con đường trên sân thượng được chất đầy hoa hồng, chính giữa để một cái bàn cùng hai cái ghế.
Trên bầu trời có một chiếc phi cơ bay chậm rãi, thả một màn mưa hoa từ không trung rơi xuống. Toàn bộ biệt thự nhà họ Thiên chìm đắm trong cánh hoa.
Cánh hoa hồng màu đỏ theo gió tung bay khắp trời, một màn lãng mạn sâu kín đau lòng.
Ánh mắt Diệp Phi không chớp nhìn những cánh hoa đang rơi xuống. Anh ta mang cô tới đây là để nhìn mưa cánh hoa này?
Người trong đại sảnh biệt thự cũng kinh hô mà nhìn mưa cánh hoa hồng ngoài cửa sổ.
"Trời ạ! Thật là lãng mạn! Thiên Tịnh, cô thật có phúc nhé. Đây là bất ngờ tổng giám đốc Mộ dành tặng cô hả?"
"Đúng vậy, vẫn là tổng giám đốc Mộ thật lãng mạn. Mưa cánh hoa đó nha!"
"Người khác muốn lãng mạn như thế cũng không nổi đâu đấy. Cái này phải dùng bao nhiêu hoa đây?"
Các nữ sinh hâm mộ nói.
Cho đến lúc này, Thiên Tịnh mới thoát ra được từ ám ảnh với chiếc nhẫn của Diệp Phi, cô ta nâng cằm cao ngạo, cô ta cũng biết Mộ Thương Nam yêu cô ta mà!
"Màu nhìn chữ trên phi cơ kìa! I Love You."
Theo phi cơ hạ xuống, tiếng kinh hô của người ta vang lên, chữ trên thân phi cơ sáng loáng.
Thiên Tịnh che miệng, ngạc nhiên mừng rỡ bật khóc. Nhưng Mộ Thương Nam đâu? Cô ta lại không tìm được bóng dáng anh.
Trên sân thượng, Mộ Thương Nam ôm Diệp Phi từ sau lưng, trong ngực là người con gái của mình, ngón tay chỉ hướng phi cơ: "I love you, my girl."
Thanh âm đàn ông trầm thấp thâm thúy, hormone nam tính của anh phả từng hơi thở lên vành tai cô, môi của anh cũng chậm rãi hôn lên...