Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 90: 90





4590.Bắc Minh Phong tiến đến cạnh Thủy Tinh, một tay nắm lấy George ném xuống đất.

“George!” Thủy Tinh kêu lên, cô đẩy Bắc Minh Phong ra, “Anh có quyền gì đánh George?”

“Anh ta đụng vào vợ anh!” Bắc Minh Phong lớn tiếng, dám cướp người phụ nữ của anh, Kiều Trị không đáng chết sao!

Thủy Tịnh cười lạnh, “Vậy có phải tôi cũng có thể đánh người phụ nữ bên ngoài của anh không? Bắc Minh Phong, tôi chưa từng quản anh ở ngoài chơi đùa thế nào, anh cũng không có quyền quản tôi!”

“Anh không chơi đùa với phụ nữ bên ngoài! Lần đó là ngoài ý muốn! Anh và người phụ nữ đó chỉ có một lần, sau này anh cũng không gặp cô ta nữa, cô ấy sinh con xong sẽ đi, em hiểu không? Cô ta không ảnh hưởng gì tới em cả!” Bắc Minh Phong cố gắng giải thích, vợ của anh chỉ có cô, cho dù cô cả đời không cho anh chạm vào, anh cũng sẽ không chạm vào người phụ nự khác.

“Ha ha ha,” Thủy Tinh nhịn không được cười thành tiếng, “Anh đang khoe khoang sự trung thành của anh dành cho tôi sao? Đừng làm người khác ghê tởm, con cũng có rồi, anh đụng vào người phụ nữ đó mấy lần cũng không có gì khác biệt! Hai năm sau chúng ta sẽ ly hôn, mọi người có tan có hợp, không quản anh, anh cũng không cần quản tôi, tôi gánh vị trí thiếu phu nhân của Bắc Minh gia trong hai năm thôi.”

Đây là cực hạn của cô, tính từ ngày kết hôn, hai năm sau cô sẽ tự do rồi.

Sắc mặt Bắc Minh Phong xanh mét, ngày mà họ kết hôn, cô đã tính toán lúc nào ly hôn rồi.

“Cho dù chỉ có một ngày, em cũng là vợ của anh! Đánh!” Anh ra lệnh cho thuộc hạ, hận không thể phanh thây George thành từng mảnh!

Thủy Tinh bị chọc giận, George vốn dĩ là người qua đường, anh ta chỉ cùng cô uống vài ly rượu, rốt cuộc thì anh ta có gì sai?


Cô cất bước chạy qua, muốn ngăn thuộc hạ của Bắc Minh Phong lại thì bị cánh tay của Bắc Minh Phong giữ chặt lấy eo mình.

Bắc Minh Phong bế xốc cô lên, sự quan tâm cô dành cho George khiến anh muốn bóp chết cô!

“Đồ khốn! Anh bỏ tôi xuống! George, George!” Thủy Tinh gọi lớn, cô dùng nắm đấm, bạt tay của mình đánh vào mặt anh.

Bắc Minh Phong mặc cho cô đánh vào mặt mình, ôm lấy cô đi ra khỏi quán bar, ngồi vào xe anh.

Diệp Phi gọi Nhiếp Hạo tới cứu George, đưa George về quán của cô, Thủy gia đã quyết định hai năm sau ly hôn, Thủy Tinh cũng chỉ có thể cùng Bắc Minh Phong trở về Bắc Minh gia, điểm này cô cũng hết cách.

Dáng vẻ đau khổ của Thủy Tinh vẫn luôn hiện lên trong đầu của cô mãi không đi, cô nghĩ Thủy Tinh cũng có cảm tình với Bắc Minh Phong, nếu không sẽ không đau lòng tới mức độ này.

Trước giờ cô chưa từng nhớ Mộ Thương Nam như vậy, cũng có thể cầu xin Mộ Thương Nam để Bắc Minh Phong ly hôn, Thủy Tinh cũng không cần đau khổ như vậy nữa.

Nghĩ xong, cô do dự gửi một tin nhắn cho anh.

“Khi nào anh về?”

Điện thoại rất nhanh vang lên chuông báo, một tin nhắn trả lời.

“Nhớ anh rồi?”Mộ Thương Nam hồi âm.

Gương mặt nhỏ của Diệp Phi cứng đờ, chưa từng gặp qua đàn ông không biết xấu hổ như vậy.

“Không nhớ.”

“Ừ.”

Diệp Phi nhìn chăm chú màn hình điện thoại, một câu “Ừ” là hết rồi?

“Vậy khi nào anh về?” Cô chỉ sợ anh offline, truy hỏi.

“Lúc em nhớ anh, anh sẽ về.” Mộ Thương Nam trả lời.

Diệp Phi tức đến nổ mắt, cô không nói nhớ anh, anh sẽ không về sao?

Có bản lĩnh thì cả đời đừng về! Cô thầm mắng, tắt điện thoại, đừng nghĩ sẽ làm cô nói nhớ anh.


Bên kia đầu điện thoại, Mộ Thương Nam cầm di động nhìn màn hình, cô gái nhỏ không nói gì nữa.

Anh tức đến ném điện thoại, anh đều nhớ cô không biết bao nhiêu lần rồi, cô nhớ anh một chút cũng không được, cho dù gạt anh một chút cũng không được à?

“Người đâu, đã quét sạch người của Ám Dạ chưa?” Anh gọi thuộc hạ của mình lại.

“Còn một số người ẩn náu trong các tập đoàn vẫn chưa moi ra được.” Thuộc hạ trình bày

Lông mày Mộ Thương Nam nhíu lại, “Tiếp tục moi ra, trong một tuần phải moi ra hết tất cả người trong Ám Dạ!”

Tay anh gõ trên bàn, người của Ám Dạ ăn cắp thông tin buôn bán và cơ mật công ty của họ, lén lút nói cho tập đoàn công ty của Ám Dạ, công ty liên minh của họ đã mất không ít những hợp đồng vốn có thể tới tay rồi.

Bởi vì người của Ám Dạ biết giá sàn của họ, nên dùng những giá cả thấp hơn giá sàn của họ để ký hợp đồng.

Loại cạnh tranh tiêu cực này, thân là thủ lĩnh của liên minh, nhất định phải bảo vệ lợi ích của tất cả tập đoàn công ty.

Nhưng giới hạn là một tuần, anh chỉ có thể nhịn một tuần không gặp cô hái nhỏ của mình rồi!

Báo cáo xét nghiệm DNA đã có rồi, trở về anh có thể nói với cô chân tướng của mọi việc!

-

Bắc Minh gia, Bắc Minh Phong ẵm cô vào biệt thư mới buông tay.

Nắm đấm của Thủy Tinh không ngừng đấm xuống đầu anh, cô uống say, khi nãy vẫn trong trạng thái càng uống càng tỉnh, nhưng bây giờ rượu đều lên tới não rồi, trong đầu cô là một mớ hỗn động, hận tới mức muốn đánh chết người đàn ông trước mặt.

“Á!” Một tiếng la của phụ nữ vang lên sau lưng cô, “Dì ơi, dì ơi!”

Rõ ràng cô gái bị cảnh tượng Thủy Tinh đánh Bắc Minh Phong dọa rồi.

Thủy Tinh quay đầu nhìn cô gái đó, cô chưa từng thấy qua cô gái này, nhìn cách ăn mặc không giống như người hầu.

Đào Dung nghe thấy cô gái kêu thì vội chạy tới, “Lăng Tuyết, làm con sợ rồi à? Con không sao chứ? Đứa nhỏ không sao chứ?”

“Không ạ, lần đầu tiên thấy cảnh đánh nhau, anh Phong hình như bị thương rồi.” Lăng Tuyết sờ tay lên bụng, ánh mắt dịu dàng nhìn Bắc Minh Phong.

“Nó chính là người phụ nữ đanh đá, con đừng để ý tới nó, qua hai năm là nó cuốn gói khỏi nhà rồi, con ngoan ngoan sinh cháu cho ta, ta sẽ cho con làm thiếu phu nhân của nhà chúng ta!” Đào Dung nói.


Lăng Tuyết kéo kéo tay áo của Đào Dung, “Dì à, con không nghĩ đến vị trí thiếu phu nhân, con chỉ không muốn làm hại tới đứa trẻ vô tội, dì đừng nói vậy, thiếu phu nhân sẽ không vui đâu!”

“Lo nó vui hay không vui, một tiện nhân bước chân vào nhà chúng ta, ta còn ghét nó làm dơ sàn nhà của ta đây này!” Đào Dung hung hăng nói.

Tay của Thủy Tinh xoa xoa cái đầu ong ong của mình, là say rượu, nhưng mà ý thức của cô còn chưa say, “Vậy thì bây giờ đuổi tôi đi đi, tôi cảm kích còn không hết nữa kìa!”

Cô lảo đảo đi về phía cửa lớn.

Bắc Minh Phong một tay ôm lấy cô gái nhỏ, bế lên vai đưa cô lên lầu, “Trừ nơi này ra, em không được phép đi đâu cả!”

Anh hung hăng nói, cô còn dám rời khỏi anh nửa bước, thử xem sao!

Dù sao anh cũng không dám nếm trả tâm trạng không tìm thấy cô nữa, dường như đánh mất cả thế giới vậy.

Thủy Tinh bị anh khiêng vào phòng ngủ, vốn dĩ trong đầu đang say rượu thì càng thêm say, anh vừa đặt cô xuống, cô đã nôn ọe ra rồi, tất cả rượu và thức ăn trong bao tử đều bị phun lên người anh rồi.

Bắc Minh Phong nhíu chặt chân mày, người phụ nữ này dường như là oan gia trời sinh của anh, mỗi lần không chơi anh tới mức anh chật vật đến tột cùng thì cô đều không tha cho anh!

“Oẹ!” Thủy Tinh vốn dĩ không kiềm chế được nữa, liên tiếp nôn hết ra ngoài.

Bắc Minh Phong đứng yên tại chỗ, biến mình thành thùng rác thịt người, tay anh vỡ nhẹ vào lưng của cô để cô ói thoải mái, cho đến lúc cô ói xong hết rồi anh mới bế cô lên, đưa cô vào phòng vệ sinh tắm rửa, trên người cô cũng dính vết nôn của mình rồi.

Trong bồn tắm, anh cẩn thận tắm cho Thủy Tinh, giống như đang cầm một viên ngọc quý báu hiếm có vậy, “Thủy Tinh, còn nhớ lúc em còn nhỏ, anh cũng tắm cho em như thế này không?”

Đầu anh hôn lên đôi mắt của cô, lau hết đi nước mắt của cô, rốt cuộc là sai ở đâu mà khiến họ càng đi càng xa nhau?

Anh bước vào bồn tắm, ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, không kiềm được mà hôn lên môi cô...





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.