Người đầy đau nhức, một thân dính dấp, Tô Thần từ trong giấc mộng sâu tỉnh dậy hoảng hốt nhìn trần nhà trắng tinh trên đầu. Trong nháy mắt cậu nghĩ đến cảnh chính mình một năm trước bị cường bạo trong xe thể thao xa hoa. Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ, dính trên người rất không thoải mái, trước mắt vẫn lởn vởn cặp mắt màu lam sâu thẳm! Rõ ràng là cậu bị cưỡng hiếp, nhưng lại không không thể báo cảnh sát, cậu không muốn bạn trai biết chuyện này lại càng không muốn đối mặt với ánh mắt tra xét, khinh thường của cảnh sát.
“Đáng giận!” Nắm tay thật mạnh vỗ xuống đám chăn đệm mềm mại, cậu hung hăng mắng chửi nhưng không cách nào thay đổi tâm trạng chính mình bị ảnh hưởng vì chuyện này. Đã qua một năm nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn mộng về ngày đó, mỗi lần đều khắc sâu vào tâm khảm, cậu không ý thức nổi đây là ác mộng hay chính là thực tại hôm đấy. Đêm đó đối phương muốn rất nhiều lần mới thỏa mãn dừng lại, khi cậu mặc được quần áo chạy khỏi chiếc xe thể thao kia trong lòng chỉ còn sự nhục nhã vô cùng cùng trầm nặng. Chuyện này là nỗi đau tận đáy lòng cậu, càng không thể nói lên bí mật với bất cứ ai, đặc biệt chính là người yêu cậu – Tần Bách.
Tô Thần nhắm mắt lại, hít sâu vài cái rồi chậm rãi nằm xuống, bây giờ mới là nửa đêm có lẽ cậu nên tiếp tục nghỉ ngơi một chút nữa, ngày mai mới có tinh lực đối mặt với cuộc thi tuyển vòng hai của Phong Thượng quốc tế.
Di động vang lên không ngừng, Tô Thần nhu nhu đôi mắt nhìn bầu ra trời trong xanh ngoài cửa sổ, vươn tay lấy chiếc di động đang rung bần bật, nhìn đến tên người gọi trên màn hình thì lập tức xoay người ngồi dậy:”A Bách!”
“Đã rời giường hay chưa?”. Di động truyền đến giọng nói cưng chiều của Tần Bách.
“Đang muốn tỉnh dậy”. Tô Thần đưa mắt nhìn lên mấy cái ly để bừa bãi trên tủ đầu giường.
“Anh vừa cùng khách hàng ăn cơm xong, đã kí được hợp đồng!”. Tần Bách vừa cười vui vẻ vừa thông báo tin vui này cho cậu.
“Thật không? Vậy tốt quá!”. Tô Thần lập tức đứng lên, A Bách lần này đi công tác ở Los Angeles chính vì chữ kí có giá trị hàng trăm nghìn đô la này, không ngờ lại thuận lợi hoàn thành như thế!
“Chờ anh trở lại chúng ta cùng nhau ăn mừng?”
“Được.” Tô Thần cúp điện thoại, cảm thấy tin tức sáng sớm A Bách mang lại thật là một điềm tốt, có lẽ hôm nay cậu sẽ gặp vận khí siêu tốt.
Nửa tháng trước, công ty cậu làm lúc tốt nghiệp đến nay đột nhiên tuyên bố giảm tinh giảm biên chế, ba ngày sau đó quản lí tìm đến cậu nói chuyện. Tô Thần đi trước đối phương trình đơn xin từ chức, đối phương thương xót hướng ánh mắt đi ra đại môn công ty. Cậu chọn công ty nội địa này để khởi nghiệp, Tần Bách đã nhiều lần phê bình. Y nói công ty gia tộc địa phương này không giữ được nhân tài, hơn nữa tồn tại nhiều hạn chế. Cậu không phải không lo lắng khi Tần Bách khuyên nhủ, nhưng nghĩ lại vẫn muốn thử một lần, huống hồ lúc ấy công ty nội địa này có chế độ lương tương đối cao. Ai ngờ, trải qua năm năm liền ứng ngay với lời Tần Bách đoán trước kia, quả nhiên công ty hình thành đến một quy mô nhất định liền qua cầu rút ván sa thải hết người làm công lâu năm thay vào đó là thành viên gia tộc mình. Cho nên cậu không chút lưu luyến rời đi, cùng với hàng vạn hàng ngàn hồ sơ xin việc tại chiến trường tuyển dụng.
Nếu không phải Tần Bách nói cho cậu tin tức Phong Thượng quốc tế đang muốn nhận người lại thêm bên trong có người đề cử nói không chừng cậu cũng không biết được mặt người tuyển dụng đâu. Trụ sở chính của Phong Thượng quốc tế nằm ở trung tâm Châu Á – Hồng Kông, năm năm thành lập liền trở thành công ty Quốc tế nổi tiếng, lần này chi nhánh ở Bắc Kinh thông báo tuyển dụng thực ra là muốn mở rộng trung tâm mà thôi, muốn nổi danh quốc tế cũng muốn ảnh hưởng đến nội địa.
Vòng loại cũng không phức tập, quản lí tuyển dụng sau khi nhìn lí lịch liền cho cậu vào vòng tiếp theo. Dù sao ở công ty trước cậu cũng có nhiều thành tích nổi bật, quy định tuyển dụng của công ty cũng không phải là điều duy nhất quản lí lo lắng, mà phải quan tâm tới có tài cán gì để giúp ích cho công ty về lâu dài.
Khác với sự dong dài của các buổi phỏng vấn ở công ty khác, phỏng vấn ở Phong Thượng vô cùng đơn giản lại rất chuyên nghiệp, qua vòng thi đầu thí sinh không cần về nhà chuẩn bị mà trực tiếp thi vòng thứ hai sau đấy một giờ ở một phòng khác. Tô Thần cho rằng như thế có hơi máy móc, có điều so sánh khoa học thương trường giống chiến trường, rất nhiều quyết định, sách lược, chiến lược cùng hợp đồng là ngay lập tức bắt lấy khe hở mà ký kết. Thời gian chính là tiền tài, có công ty nào sẽ cho người ta thời gian để chuẩn bị hai lần?
“Công việc trước của cậu là làm trợ lý?” Người phỏng vấn cậu là một người đàn ông trung niên, Tô Thần chú ý trên bàn làm việc của hắn lên dòng chữ “ Quản lí phòng nhân lực”.
“Đúng vậy trợ lý tổng giám đốc”. Hắn bổ sung.
“Thành tích của cậu tốt như vậy sao không có chức vụ cao hơn?”
Khi trả lời phỏng vấn có rất nhiều người muốn giấu đi lí do rời khỏi công việc trước kia của mình, nhưng Tô Thần lại thành thật trả lời: “Công ty giảm biên chế”.
Người đàn ông nhìn cậu một cái: “Cho thôi việc ngay cả trợ lý tổng giám đốc?”
Tô Thần gật gật đầu, cậu chỉ là một người làm công nên buộc phải nghe theo quyết định của ông chủ mà thôi. Đối phương cũng không tiếp tục bới móc chuyện này, ngược lại hỏi chút định hướng thị trường, ý tưởng đầu tư cùng với phương diện vấn đề lương bổng.
“Cậu là người được Tần phó để ý đề cử, nhất định phải hiểu rõ cường độ làm việc của nơi này?”
Tô Thần hiểu được Phong Thượng có thể ngắn ngủi vài năm từ một công ty mới thành lập nhảy lên tốp mười công ty nội cường nhất ắt không phải chỉ là cao kiến về thị trường bên ngoài mà còn do tập thể nhân viên đồng tâm hợp lực cố gắng. Vấn đề cuối cùng là lương bổng cao, đương nhiên sự cố gắng hết mình không làm thất vọng …con số trong sổ tiết kiệm cũng làm người khác phải trố mắt kinh ngac.
“Tốt lắm, cậu về trước đi. Chờ quản lí nghiên cứu kĩ, cho dù có nhận hay không trong vòng 3 ngày sẽ thông báo kết quả cho cậu.” Đối phương khép lại tài liệu trong tay mình nhìn cậu nói.
Rất dứt khoát, rất năng suất, Tô Thần đứng dậy lễ phép tạm biệt, trong lòng càng có thêm thiện cảm với công ty này. A Bách có thể làm phó tổng ở trụ sở chính hẳn là vất vả đến cậu mức không thể tưởng tượng nổi.
Sống trong chờ đợi, Tô Thần ngoại trừ cả ngày nhắn tin ngọt ngào với Tần Bách, còn lại chính là lên mạng xem thông tin về Phong Thượng. Tần Bách quá mức bận rộn, cậu không thể mặt dày chiếm chút thời gian quý giá của y để hỏi lung tung được.
Vài năm gần đây cái tên Phong Thượng được nhắc đến nhiều lần, đây quả thực là một huyền thoại mà trước mắt không có công ty nào có thể phá vỡ được thành tích nó đã tạo nên. Cho dù thị trường đang không ổn định, lợi nhuận hàng năm vẫn vượt bậc. Tô Thần tìm kiếm tin tức tổng giám đốc Phong Thượng, kì quái là không có tư liệu nào khác ngoài cái tên, ngay cả A Bách đã vào tổng công ty được 5 năm cũng chỉ biết được Tổng giám đốc tên là Tiếu Nam, là một người đàn ông mà thôi.
Người tên Tiếu Nam có rât nhiều? Làm sao tìm hiểu hết? Hay là thông tin chính thức bị phong tỏa, người bên ngoài căn bản không thể tìm ra được dù chỉ một chút ít. Thời gian trôi qua, mọi người đều nói tổng giám đốc là một ông già cổ quái, không thích xuất đầu lộ diện cũng xử lí mạnh mẽ không chút lưu tình, giống như giáo phụ* tồn tại. Những điều này có thể nói quá lên, Tô thần cảm thấy dùng từ giáo phụ để hình dung là quá khoa trương, dù sao cậu cũng không có hứng thú kẻ giàu có này, thần bí là của cá nhân, bất quá chỉ khác nhau ở chữ gian “ thương” cùng trình độ thủ đoạn mà thôi.
Nhớ tới thống khổ một năm trước, cậu bất giác cau mày, kẻ có tiền đều giống nhau, linh hồn đã sớm bán đứng cho tiền, có cái gì là đáng súng bái đâu? Thật đáng buồn khi chính mình phải làm công, dựa vào kẻ giàu có để nuôi sống bản thân.
Tô Thần cũng có nhiệt huyết nam nhi, nếu không lúc trước đã không nộp đơn vào một công ty nhỏ dốc sức cho bước đi đầu tiên, chẳng qua trải qua vài năm rèn luyện, tuy rằng trong lòng cậu vẫn còn lòng nhiệt huyết nóng hổi nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Huống hồ năm năm nhìn người thay lòng đổi dạ, căm giận chung quy cũng bị cuộc sống kìm nén lại.
Ngay lúc Tô Thần đang thất thần, di động đặt trước máy tính theo quy luật run run.
“Có phải Tô tiên sinh không? Đây là phòng nhân sự Phong Thượng quốc tế.” Là giọng của quản lí phòng nhân sự Phong Thượng gọi đến.
“Chào anh, là tôi đây.”. Biết trước kết quả mà mình chờ đợi, trong lòng cậu vẫn có một tia khẩn trương.
“Hoan nghênh cậu đã trở thành nhân viên Phong Thương”. Tô Thần nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nở nụ cười an tâm.
“Cảm ơn ngài, tôi thực vinh dự”.
Đầu tiên cậu phải báo tin vui cho Tần Bách, tháng sau bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp, cho dù không ở cùng thành phố nhưng cảm giác vẫn là gần với đối phương hơn một chút.
Tần Bách cũng rất nhanh nhắn tin lại, tỏ vẻ cuối tuần phải bay qua chỗ cậu chúc mừng. Tô Thần mỉm cười đến ngọt ngào, nghĩ lại chỉ còn cách hai ngày,lập tức mở giấy nhớ ra viết thực đơn để cuối tuần phải chuẩn bị bàn tiệc lớn đầy mỹ vị phong phú.