Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 54: Đau đớn đến tuyệt vọng



“A…A…!”

Thân thể quay cuồng theo tiết tất của hắn, cậu không biết mình đã bị người đàn ông yêu cầu bao nhiêu lần, tứ chi bủn rủn vô lực, cổ tay cũng có vết thâm tím do bị nắm chặt, chỉ cần nhìn dấu vết trên thân thể cũng biết được hắn chỉ đang đơn thuần phát tiết tức giận của mình mà thôi.

Đầu óc hỗn loạn mê man, hậu huyệt nóng rát đau đớn, mà nhục côn chưa một lần mềm xuống  vẫn như cũ không ngừng nghỉ xé rách hành hạ chỗ yếu ớt ấy.

Trái tim cứ như vậy bị đào một cái động thật lớn, thật sâu không nhìn được thấy đáy, gió lạnh cứ như vậy ào ào thổi vào trong cậu, không thể chống đỡ nổi nữa, từ thể xác cho đến tinh thần tất cả đều tê liệt hết cảm xúc.

Trong phòng vẫn phảng phất mùi thơm quen thuộc của Tô Thần, hai người dây dưa cũng một chỗ đáng lẽ phải là hương thơm nóng bỏng ngọt ngào đầy ấm áp, nhưng hiện tại tất cả chỉ có hấn ý băng giá mà thôi, từng lỗ chân lông nhỏ nhoi trên cơ thể cậu cũng cảm nhận được phẫn nộ kinh hoàng của Tiếu Nam truyền đến.

Tô Thần giải thích, người đàn ông không hề nghe một lời, chỉ một mực hiểu lầm cậu, trừng phạt, dằn vặt cậu.

Cuối cùng nhìn lại mới biết hai người thực sự luôn luôn bất đồng với nhau, lại bởi vì trải qua nhiều chuyện, Tô Thần cư nhiên đơn phương cho rằng họ đã tin tưởng lẫn nhau, cho dù công việc hay cuộc sống đời thường. Chỉ là, khóe môi suy yếu nhếch lên, lưỡi dao sắc bén trong thân thể vẫn không ngứng phát tiết dục vọng, chỉ thế thôi cũng hiểu được chuyện đấy là không thể…

Người đàn ông không nghe lời giải thích chỉ mặc định rằng cậu phản bội hắn, cậu hướng hắn thổ lộ tâm tình, đổi lại chỉ là sự ngờ vực mà thôi. Có thể hiểu từ trước đến nay Tiếu Nam chưa bao giờ tin tưởng Tô Thần, cậu chỉ có thể là bạn giường của hắn, không có bất cứ ý nghĩa nào khác. Cái nhìn ôn nhu, săn sóc ấm áp, tất cả đều chỉ là đối đãi của một người với sự hài lòng về bạn giường của hắn thôi sao?

Nghĩ đến đây, trái tim cậu không tự chủ được trở nên vô cùng đau nhức, dường như có một thanh dao đang rạch tới rạch lui trái tim cậu, không chỉ cứa đứt được một lần mà cứ tiếp tục dằn vặt đến khi triệt để tuyệt vọng.

Đã mấy lần bất tỉnh lại bị dương v*t thô lỗ xâm phạm kéo trở về, lúc cậu không  thể nhịn được nữa người đàn ông cuối cùng cũng phát tiết!

Suy yếu nằm lỳ trên giường, cậu miễn cưỡng mở mắt nhìn Tiếu Nam đứng bên giường  lấy khăn giấy lau đi chất dịch trên thân thể.

Hắn nghĩ cậu rất bẩn sao?

Tô Thần nơ ngẩn nhìn hắn, làn da ướt sũng mồ hôi từng giọt từng giọt lãnh lẽo rơi xuống.

“Sáng mai không được đến muộn.”

Tiếu Nam chỉnh xong quần áo, chỉ lạnh giọng lưu lại một câu rồi  ly khai khỏi gian phòng ngập tràn mùi vị giống đực.

“A…” Tô Thần khẽ ười một cái, trong miệng chỉ toàn khổ sáp.

Tô Thần miễn cưỡng vực dậy được một thân xanh tím nhìn đến đáng thương đi vào phòngtắm, đứng dưới dòng nước lạnh băng tẩy rửa thân thể, phảng phất nhớ đến lần đầu tiên bị hắn cưỡng bức, ngày đó cậu cũng tuyệt vọng ngồi trong phòng tắm mấy tiếng liền, thể xác đau, nhưng tâm không hề mất phương hướng, còn bây giờ thì sao cả thể xác lẫn tinh thần cậu đều đau nhức.

Thật vất vả mới quyết định làm lại từ đầu một lần nữa, lấy hết dũng khí bày tỏ với đối phương, lại bị hắn coi nhẹ như vậy, cậu chua xót khép chặt hai mắt, lòng bàn tay không tự giác được nắm chặt.

Mặc dù đã tẩy rửa đi dính dấp trên người, nhưng dấu vết loang lổ trên da không mất nhanh được vậy, ngay cả đùi trong cũng không có một chỗ bình thường, hậu huyệt càng truyền đến những trận đau nhức, bởi vì kịch liệt đâm rút trong thời gian quá dài làm nớt da chảy máu, vốn là chỗ non mịn cũng trở nên thê thảm gớm ghiếc.

Cố nén lấy đau đớn, cậu lấy từ trong ngăn kéo ra thuốc mỡ lần trước hoan ái người đàn ông để lại mà bôi loạn sau hậu huyệt.

Khó khăn mặc đồ tây trang vào người, ngoài cửa sổ sắc trời cũng đã sáng, gió thổi từng cơn cuốn đi những chiếc lá khô còn phất phơ trên cành khẳng khiu, để lại âm thanh xào xạc nao người.

Mặc thêm áo ba-đờ-xuy vào, cậu cẩn thận ngồi vào trong xe một đêm để dưới trời lạnh, trong nháy mắt cảm chừng như đông lại, một bên mở điều hòa ấm áp, nhưng vô luận thế nào cũng không làm tan đi được sương giá trong lòng.

**********************

“A Thần? Cậu không sao chứ?” Fancy từ trong thang máy bắt gặp lấy khuôn mặt tái nhợt toát ra đầy mồ hôi lạnh của Tô Thần, không khỏi thân thiết hỏi thăm.

Cậu lắc đầu làm ra dáng vẻ tươi cười: “Ngủ không tốt thôi.”

“Đúng vậy a, đêm qua lạnh khủng khiếp, muốn ngủ ngon cũng không được mà!” Fancy phụ họa: “Mùa đông mau qua là tốt nhất.”

Tô Thần cười khổ, cậu cũng hy vọng mùa khiến người ta lạnh lẽo vô cùng này có thể nhanh nhanh đi qua…

Đẩy cửa lớn vào phòng làm việc, đã thấy người đàn ông xuất hiện phía sau bàn làm việc, cậu theo bản năng cứng đờ, thân thể còn nhớ rõ những dằn vặt kinh hoàng cách đó mấy giờ.

Cậu cứng ngắc ngồi bàn làm việc dười ánh mắt lạnh băng của người đàn ông, cúi đầu mượn việc xử lí văn kiện thay thế cho tâm tình luống cuống của chính mình, trải qua một phen đối đãi như vậy, trong thời gian ngắn ngủi cậu không có biện pháp đối mặt với hắn.

Mà im lặng của cậu trong mắt Tiếu Nam chính là thái độ của chột dạ và trốn tránh, lửa giận trong lòng không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên, hắn chưa bao giờ bị người khác lừa gạt a! Nếu nhưng không phải tận mắt hắn chứng kiến, có thể hắn vẫn như cũ là một thằng ngu bị người khác lợi dụng!

Đường nhìn đảo qua hai gò má tái nhợt của Tô Thần, đôi môi sưng đỏ còn run run, hình ảnh đêm qua Tần Bách dám hôn lên đôi môi ấy lập tức tự động diễn lại trước mặt hắn, tức giận lập tức nổi lên, đôi mắt băng lam phút chốc trầm hẳn xuống.

Nhận thấy người đàn ông đang đứng dậy đi về phía mình, Tô Thần tận lực đè xuống khí tức xâm lược nóng nảy của người đàn ông, lại bị đối phương như cũ cầm lấy cổ tay kéo đứng lên.

“Ôi!” Chưa kịp chuẩn bị đã vội vàng đứng lên làm hậu huyệt đang đau đớn của cậu truyền đến trận choáng váng thấu xương, tay kia cũng không kịp chống đã lên mặt bàn đã lập tức bị đè xuống sàn nhà.

“Đã bao lâu?” Tiếu Nam tận lực bỏ qua dáng vẻ suy yếu của cậu, chỉ trầm giọng chất vấn.

Cái..gì? Tô Thần gương mắt nhìn hắn.

“Cậu đã gạt tôi bao lâu?” Cắn răng nói ra đau nhức nơi trái tim, màu lam trong mắt cũng trầm xuống bởi phẫn nộ bị lừa dối.

“Tôi không có..”

“Vẫn không thừa nhận?” Tiếu Nam cười nhạt: “Cậu nghĩ tôi dễ bị lừa trong lòng bàn tay thế sao? Đánh giá quá cao chính mình đấy!”

Ngực tựa hồ lại rộng thêm mấy phần, trong họng Tô Thần chỉ còn cay đắng, mũi cũng ê ẩm không chịu nổi: “Tiếu Nam, tôi thật sự không lừa gạt anh, tôi…”

“Đủ rồi! Cậu đừng dùng bộ mặt vô tội lừa gạt Trang Diệp để lừa tôi!” Vừa nghĩ đến dáng vẻ mềm mại nhu thuận nghe theo của Tô Thần trước đây chỉ là giả vờ để lừa gạt hắn, Tiếu Nam không nén được lửa giận: “Đã qua tay nhiều người còn muốn thanh tao, là MB còn muốn so độ trong sạch với người khác.”

Trừng to mắt không thể tin nổi những gì người đàn ông đã nói, Tô Thần đột nhiên có cảm giác mình chưa hề biết gì về hắn cả, môi mỏng nhu tình  thì thầm bên tai cậu bây giờ lại vũ nhục xé nát thân thể cậu. Cậu xanh mặt, hai bàn tay vô thức nắm chặt lại, sắc mặt càng thêm trắng nhợt không còn chút huyết sắc nào.

Nguyên lai, nguyên lai hắn luôn nhìn cậu với ánh mắt như vậy, nguyên lai, nguyên lại cậu chưa bao giờ được hắn tin tưởng.

“Anh nghĩ tôi như vậy sao?”

Ngẩng đầu, hai mắt Tô Thần đẫm nước thẳng tắp nhìn vào đối lam mâu ngập tràn phẫn nộ kia, ánh lên tia tha thiết mong chờ cuối cùng.

Tiếu Nam nhìn chòng chọc cậu, chỉ chốc lát sau đôi môi nở nụ cười trào phúng: “Cậu nghĩ mình là cái gì? Bạn giường mà thôi.”

Thân thể bỗng nhiên hoảng hốt, đau nhức trầm sâu trong thân thể lại càng đau hơn, Tô Thần cho rằng mình đã nghe được âm thanh cõi lòng biến thành cát bụi, chưa phát giác được há hốc mồm.

“Anh…anh đã cứu tôi hai lần, tại sao?” Chưa từ bỏ ý định mà đặt câu hỏi lần thứ hai, giọng nói không ức chế được mà run run.

Trước mắt Tiếu Nam xẹt đến thân hình không cưỡng chế nổi sợ hãi nép trong lòng mình khóc rống lên, mắt lam ôn nhu đi vài phần, chỉ một lát sau lại bị hình ảnh Tô Thần ôn nhu cho Tần Bách hôn môi thay thế, đáy mắt ôn nhu lần nữa chuyển thành tức giận cùng phẫn nộ.

“Thứ gì tôi đã dùng qua, người khác đừng hòng chạm đến.”

Trước mắt Tô Thần phút chốc tối sầm, cậu tình nguyện mình không nghe được chân tướng sự thật, nguyên lai tất cả đều do cậu đơn phương  hiểu sai ý nghĩa, từ lúc bắt đầu người đàn ông chí coi cậu là công cụ phát tiết dục vọng, là ngọt ngà mật ngọt dối người, nguyên lai đều là hắn quá buồn chán mới ôn nhu một chút mà thôi….

“Tôi từ chức!” Cậu khó khăn chậm rãi nói từng chữ.

“Lừa gạt người khác xong lại muốn chạy trốn? Không dễ thế đâu!” Tiếu Nam hừ lạnh, buông tay cậu ra: “Chưa hết hiệu lực hợp đồng chưa được từ chức.”

“Tôi từ chức!” Tô Thần máy móc lặp lại, trái tim trống rỗng  không có chút cảm giác nào.

Tiếu Nam trầm mắt xuống, lời nói càng thêm vô tình: “Tôi sẽ khiếu kiện khiến cậu khuynh gia bại sản, từ nay về sau vô pháp tồn tại trong nghề được.”

Ngã người trong ghế, Tô Thần ngước nhìn người đàn ông lãnh khốc vô tình trước mặt, bỗng nhiên thanh tỉnh thân phận cậu nhỏ bé như vậy làm sao chịu nổi thế lực của hắn, hắn chỉ cần huy động một ngón tay cũng có thể phong kín mọi đường đi của cậu.

Tuyệt vọng sâu thẳm chưa bao giờ dày đặc đến như vậy, nhắm mắt lại, cậu nghe được chính mình thống khổ lên tiếng: “Xin lỗi Tiếu tổng, tôi không nên đưa ra yêu cầu vô lí như vậy.”

Tan nát cõi lòng, tuyệt vọng, thế giới trong mắt Tô Thần như đã sụp đổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.