Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 6: Gặp lại



Buiding Phong Thượng quốc tế, ba mươi tầng sừng sững khiến người khác phải ngước nhìn, hai chữ Phong Thượng phía trước càng làm cho người nhìn phải kinh sợ. Tô Thần đứng ở cửa thuỷ tinh lộng lẫy dưới tầng một, điều chỉnh vẻ mặt chính mình, bước vào nơi như cung điện này cũng giống bước vào chiến trường chiến trường vậy, cho nên phải cố gắng hết sức.

Bộ phận tiêu thụ từ trước đến giờ đều đặt lợi nhuận lên hàng đầu, là nơi phải trrả giá nhiều nhất bận rộn cũng là chuyện thường, thất bại cũng được tập thói quen bình thường.

Làm tân trợ lý của quản lí, Tô Thần đã chuẩn bị tinh thần chịu áp lực thật lớn vì đợt nâng chức này, nhưng cũng có chút thoả mãn hưởng thụ, bận rộn mệt mỏi sẽ cho cậu giấc ngủ ngon vào ban đêm, không phải lo lắng ác mộng dây dưa tới suốt đêm. Không muốn giống như phương thức tiến cử bình thường, tiến thủ bằng thái độ, mới hai tháng ngắn ngủi cậu đã được tán thưởng không ít, cửa lớn Phong Thượng cũng triệt để mở lớn chờ cậu.

“A Thần, đêm nay quản lí mời khách, tan tầm không được về nhà sớm đâu nha?”. Đồng nghiệp của cậu đang sửa sang lại tư liệu trong tay vừa nói chuyện, càng gần giờ tan tầm hưng phấn trong mọi người càng lớn.

Hợp đồng giá trị một triệu đô la  của phòng tiêu thụ hoàn thành được cấp trên hết sức tán thưởng, bọn họ đều giúp sức tất nhiên có lợi lộc, dù sao về nhà cũng chỉ một mình, Tô Thần cũng không do dự mà tham gia.

Nếm qua bò bít- tết cao cấp, mọi người vẫn là chưa muốn tan tiệc, quản lí phải về nhà bồi vợ yêu, đem thẻ tín dụng cho cậu rồi lập tức rời đi. Cậu cũng không cự tuyệt tiếp tục bồi mọi người cuồng hoan.

“Mị Sắc?”. Đứng trước cánh cửa quen thuộc kia, Tô Thần có chút kinh ngạc.

“Đã tới nơi này?”. Judy là cùng cậu ngửa đầu xem bảng hiệu.

“A! Nga, đã từng tới đây một lần, tránh mưa”. Đơn giản trả lời, lúc ấy vẫn là đầu mùa xuân mà bây giờ đã vào hạ, trong lòng Tô Thần hé lên nụ cười của nam hài kia.

“Đi thôi đi thôi! Nơi này chơi tốt lắm”. Mọi người cùng đẩy cửa bước vào, trên mặt đều nghĩ đến vui vẻ nhảy nhót.

Vẫn là âm nhạc đinh tai nhức óc, đèn bảy màu xoay tròn,còn có đám người chật chội mà vặn vẹo, Tô Thần vẫn không thể thích ứng nổi, ngòi trên ghế dựa dài nhìn đám đồng nghiệp ngày thường giỏi giang bao nhiêu bây giờ lại giống trẻ con ham chơi.

“Một người?”. Trước mắt hạ xuống chén thuỷ tinh nhỏ, màu sắc hoàng kim hơi hơi chớp lên.

“Hôm nay không cần pha chế?”. Cậu cười cười ngồi trước mặt nam hài.

“Nhạ, chỉ điều một ly”. Dạ hất hất cằm.

Tô Thần bật cười, cầm lấy chén rượu nhấm nháp: “Cảm ơn”.

Rượu lướt qua yết hầu, cay nồng hoà cùng ngọt ngào, tinh tế mà lại lâu dài.

“Không đi khiêu vũ?”. Sàn nhảy ở ngay phía sau cậu quay lưng nhìn về phía ấy.

“Tôi sẽ không, nhìn là tốt rồi”.

“Anh nhìn qua không nghĩ người không thích khiêu vũ”. Dạ quay tầm mắt lại, có chút ngạc nhiên.

Tô Thần thả chén rượu vào tầng không: “ Phải nhìn vào bản chất mới thấy sự việc, tôi quả thực sẽ không”.

“Ha hả, đến đây! Tôi dạy anh”. Dạ khẽ cười, hướng cậu vươn cánh tay.

Lắc đầu, cậu lập tức cự tuyệt: “Tôi sự sẽ bị cậu chê cười”.

“Việc gì cũng có lần đầu tiên, đúng không?” Đôi mắt kiên định mà chớp chớp.

“Nếu tôi lần nữa cự tuyệt sẽ gọi là làm kiêu a.” Cậu than nhẹ giữ chặt bàn tay trắng nõn trước mặt mình.

“Đi thôi, người khác sẽ phải nhìn anh khiêu vũ”. Bộ dáng của Dạ thực cao hứng, lập tức dẫn hắn rẽ đám người tời sàn nhảy mà đi.

Thân thể vặn vẹo mất tự nhiên theo sự hướng dẫn của Dạ, cậu đã muốn thở dài cả ngàn lần, cũng may bọn Judy ở bên kia nếu không sẽ lấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu mà làm trò cười.

“À! Tôi đi toa lét”. Sau cùng cậu không thể tiếp tục mà dừng lại động tác hướng Dạ nói.

Ánh mắt tối đen của hắn hiện lên ý cười: “ Tôi sẽ chờ anh ở quầy bar”.

Tô Thần như nhặt được đại xá, trốn nhanh ra sau sàn nhảy.

Trong phòng toa lét vẫn giống như không cùng tồn tại với thế giới sôi động ngoài kia, khoát ít nước lạnh lên khuôn mặt đang nóng bừng vì rượu của mình, làm cho nhiệt độ hạ thấp xuống, cậu nhìn vào gương sửa san lại quần áo chính mình.

Vừa vặn ngoài cửa có người tiến vào muốn sử dụng toa lét, Tô Thần ngẩng đầu trong nháy mắt giống như đóng đinh tại chỗ, vô pháp nhúc nhích thân thể.

Người vừa bước vào cũng chú ý tới cậu, khuôn mặt chỉ xuất hiện trong ác mộng của cậu cũng lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt màu lam băng lãnh nhìn cậu nghiền ngẫm, đôi môi nhạt màu cũng gợi lên độ cong từng bước áp sát gần cậu.

“ Kinh hỉ ngoài ý muốn” Thanh âm lạnh lùng còn ẩn chứa chút ý vị sung sướng.

Tô Thần chỉ cảm thấy hoa mắt, giọng nói từ trong yết hầu chưa kịp phát ra thân thể đã bị người đàn ông bắt lấy, sức lực khí thế áp đảo cách xa.

“Thả…Buông tay!” Bị kẹp giữa nơi nhỏ hẹp, Tô Thần không thể động đậy cổ tay bị hai tay hữu lực như thiết liên gắt gao buộc chặt cậu căn bản không thể động đậy.

“Hương vị này là của câu?”.Người đàn ông cúi đầu một bên khẽ ngửi, phát ra tiếng cười.

Tiếng cười kia làm Tô Thần nổi gai ốc, thân thể theo bản năng mà run rẩy, đêm thống khổ hôm đó như tái hiện trước mắt cậu, đôi mắt màu lam ngập tràn dục vọng chăm chú nhìn cậu, chính mình giống con mồi bị sập bẫy không còn lối thoát.

“Cút ngay đồ khốn! ƯM” Chửi còn chưa xong miệng đã bị ngăn cản, hơi thở mãnh liệt khí thế không thể ngăn cản.

Sự hãi nháy mắt nổi lên, nỗi sợ bị người đàn ông cường bạo khiến cậu hung hăng cắn mạnh vào môi hắn, mùi máu tươi lên trong khoang miệng, giây tiếp theo cậu bị hung hăng nắm lấy cằm trước mắt là đôi mâu lam thật gần loé ra tia nguy hiểm.

“Dám cắn tôi?” Môi mỏng màu bạc nhiễm huyết châu, hắn tựa như bộ tộc hút máu ban đêm, giết người, nóng nảy!

Quần áo mặc trên người, âm thanh vải dệt bị xé rách vang lên, dưới lớp y phục rách rưới lộ ra lồng ngạc trắng muốt mê người.

“Không________!” Tô Thần sợ hãi mà kêu lên, càm nhận sâu sắc lúc đối phương cắn lên ngực mình chính là sự hãi, rõ ràng, đáng sợ!

“Đây là trừng phạt!” Thanh âm cứng rắn vang lên, đôi mắt màu lam hắc ám, gương mặt ma quỷ xuất hiện trong mộng, Tô Thần kinh sợ mà phát run, trơ mắt nhìn hắn đang cời dần thắt lưng chính mình.

Bị khuất nhục xỏ xuyên, bị bắt buộc đau đớn,trí nhớ một năm trước vang lên mãnh liệt, thô thịt thật lớn thời điểm bắn tinh, Tô Thần đột nhiên nảy sinh một sức lực vô cùng lớn đẩy người đàn ông cách xa nửa mét, nâng gối đá lên tuy rằng đối phương phản ứng nhanh không bị cậu đá tới, nhưng lại lộ một khe hở không gian!

Cầm lấy quần chạy ra, Tô Thần một phen đảy rớt cửa toa lét, đại não truyền đến âm thanh rung động bên ngoài, theo sau chính là hô hấp cực nóng đang lại gần.

Thân thể phản ứng nhanh hơn nhận thức của não bộ, lắc mình một cái liền nhảy ra cửa, cậu rất nhanh lẫn vào đám người đông đúc, ấn tượng cuối cùng lúc hoảng sợ chạy trốn chính là người đàn ông lãnh khốc đứng gần cửa toa lét.

“Tô?” Ánh mắt đen láy sau quầy bar nhìn đến cậu, hắn lớn tiếng kêu nhưng cậu căn bản không hề chú ý, càng làm cho cậu có tinh thần chạy ra khỏi Mị Sắc.

Ngày đã muốn trôi qua nhường chỗ cho bầu trời đen kịt, cậu chạy một hơi xa mới dám dừng lại, tựa như cây liễu  mỏng manh phải  dồn dập thở dốc cả người ướt đẫm mồ hôi.

Thế giới lớn như thế, với cậu lại cố tình quá nhỏ.

Vốn không nên gặp lại người đàn ông ấy, ngoài ý muốn vẫn giống như món đồ chơi nếu không phải cậu phản ứng nhanh thì chắc giờ đã bị cưỡng hiếp trong nhà vệ sinh rồi.

Áo trong bị xé rách, nhưng cũng may có áo khoác bên ngoài che giấu dấu hôn trên ngực, khi hắn vô cùng dùng sức miệng cho nên miệng vết thương hơi rỉ rỉ máu. Tô Thần cả người rét run hơn nửa ngày mới lảo đảo đứng dậy từng bước từng bước lết về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.