Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 61: Tương đàm thuận hoan



An Tuần liên tục gật đầu bổ sung: “Khi đó tớ rất muốn cùng cậu trở thành bằng hữu, thế nhưng cậu lại chỉ luôn đối xử tốt với Tần Bách, với lại tớ nhát gan nữa. Ha ha. Không nghĩ đến nhiều năm trôi qua như vậy lại có cơ hôi lần nữa.”

Lúc Tô Thần theo Tiếu Nam bước vào phòng đã được đặt trước, Ân Úc đã chờ đợi bên trong, nhưng lại không thấy An Tuần đâu. Hai người vừa ngồi xuống cửa lớn đã bị nội lực thâm hậu bên trong của một người mạnh mẽ đẩy ra, cậu ngẩng đầu chưa kịp mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt trướng đỏ đang thở hồng hộc của An Tuần, ánh mắt cậu ta vô cùng sợ hãi nhìn vào khuôn mặt đen của Ân Úc ở phía đối diện.

“Cái kia…tôi đi hối thúc nhân viên mang thức ăn lên…” An Tuần nhỏ giọng giải thích, Tô Thần hiểu rõ chỉ cười cười, đương nhiên hai người còn lại cũng thừa biết cậu ta chỉ đang tìm lý do bao biện mà thôi.

“Trước khi cậu đến 20 phút tôi đã gọi nhân viên phục vụ rồi.” Ân Úc lạnh lùng trả lời.

An Tuần lập tức im lặng không lên tiếng nữa, Tô Thần bất đắc dĩ muốn thay cậu ta giải vây, thế nhưng Tiếu Nam lại không nhanh không chậm lên tiếng trước: “Ân tổng, thư ký của ngài thật thú vị.”

Nhãn thần Ân Úc lập tức chuyển biến, lộ ra khuôn mặt ngập tràn tiếu ý: “Đúng vậy, rất thú vị.”

Tô Thần nhìn đến An Tuần đang đứng ngơ ngác không biết nên làm gì, mỉm cười nói: “Tiểu An, tốt nghiệp đã lâu chưa thấy qua cậu, vẫn khả ái như vậy.”

An Tuần ngẩng đầu lên cực nhanh nhìn qua cậu một cái, vẫn như cũ không nói lời nào, khuôn mặt lại càng thêm đỏ. Tô Thần nghi hoặc nhìn cậu ta, không rõ lời mình có ý tứ gì khiến mặt cậu ta đỏ như vậy.

Trong lòng Tiếu Nam lại biết rõ, vừa rồi hắn thoáng nhìn thấy An Tuần đi vào toilet mới kéo Tô Thần vào làm loạn một lần trong ấy, một màn hương diễm kích thích quả nhiên khiến con mắt thư ký Ân Úc xấu hổ không để đâu cho hết. ( omana, thế là em Tuần nghe được toàn bộ màn ấy ấy trong toilet của hai người à, anh Nam ghen lên thật dễ sợ.)

“Ha ha, trợ lý Tô quá mức anh tuấn, khiến ngay cả thứ ký của tôi cũng phải ngượng ngùng.” Ân Úc đúng lúc lên tiếng, ngữ khí châm chọc rõ ràng ám chỉ đến An Tuần.

Tô Thần nghi ngờ nhìn sang, lại thấy khuôn mặt bị che lấp bởi đố kỵ và ghen tuông của Ân Úc làm cho hoảng sợ!  Bất quá chỉ trong chốc lát, trong lòng cậu hiểu rõ, sợ rằng Ân Úc đang ăn dấm chua với mình.

Buồn cưỡi rũ mặt xuống, cậu không hề chú ý đến Tiếu Nam vì câu nói của Ân Úc mà ném cho An Tuần ánh nhìn khiến người ta vô cùng lạnh lẽo.

Chỉ có An Tuần vẫn đang xoắn xuýt với một màn kích tình ở toilet vừa rồi, không phát giác ra không khí quỷ dị tứ phía lúc này…

“Tiếu tổng, giá trị Phong Vũ ngài cũng rõ ràng, có tìm được cách nào hay không?”  Ân Úc bỗng nhiên chuyển mấy chuyên vòng vo sang trọng tâm, bắt đầu nói đến chính sự

Sắc mặt Tô Thần nghiêm chỉnh ngẩng đầu bước vào phong thái làm việc, mà An Tuần vẫn đứng tần ngần ở cửa nghe vậy cũng lập tức ngồi vào bên cạnh boss nhà mình, nhất thời không khí trong phòng vô cùng khẩn trương, nghiêm túc.

Tiếu Nam chau mày nhìn sang Ân Úc, vẫn là một bộ dạng thong dong như cũ, một lát sau mới nở nụ cười: “Sản phẩm của Phong Vũ, với năng lực của Phong Thượng hoàn toàn có thể tiếp nhận được.”

Nhãn thần An Tuần nhất thời sáng lên, Tô Thần lại chưa phát giác được mình đang thở dài, Tiểu An lăn lộn trong xã hội đã được 9 năm tại sao lại có thể đơn thuần như vậy, không nghe ra trong lời nói của Tiếu Nam còn ẩn chứa điều kiện sao? Cậu dừng lại nhìn đến nhãn thần ảo não của Ân Úc nhìn An Tuần, có chút đồng cảm với vị tinh anh thương giới này.

“Thế nhưng nếu tiếp nhận cục diện rối rắm này của các vị, nguy hiểm cho Phong Thượng sẽ tăng lên hai mươi phần trăm. Ân tổng, nếu là ngài, ngài sẽ sẽ phưu lưu mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì muốn người khác vui vẻ sao?” Quả nhiên câu nói tiếp theo đã để lộ ý tứ chân chính của Tiếu Nam.

Tại thương ngôn thương, vô luận có buôn bán trao đổi với Phong Vũ hay không điều Phong Thượng quốc tế truy cầu đầu tiên vẫn là lợi ích, Tiếu Nam cũng vì lo lắng cho tất cả mọi người trong công ty mà xem xét cẩn thận mọi việc. Tuy rằng có quan hệ thân cận với Ân Úc, đối phương lại là cấp dưới giấu kín của mình, nhưng lợi nhuận hay không lợi nhuận, lúc này đều phải từ đặt lợi ích công ty của mình lên đầu tiên.

“Điều Phong Vũ tìm kiếm không phải là công ty nào có thể tiếp nhận được cục diện rối rắm lúc này, mà là phát triển lợi ích từ hợp tác cùng làm ăn, đương nhiên, ngược lại sản phẩm mới lần này của Phong Vũ không những không thối nát mà còn là triển vọng rất lớn của thị trường. Phiều lưu lớn, lợi ích lớn, Tiếu tổng sao lại không rõ điều này được?”

Ân Úc cũng tận dụng lời nói của hắn mà trả lời, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nét mặt cưc ký trầm ổn, bình tĩnh.

Tiếu Nam khẽ cười, bỗng nhiên quay sang chât vấn Tô Thần bên cạnh: “ Trợ lý Tô, cậu đã nghiên cứu qua kế hoạch cho sản phẩm mới lần này của Phong Vũ, cậu nói đi.”

Tô Thần hơi trầm ngâm, sau đó nhìn thẳng vào gương mặt Ân Úc quả quyết nói: “So sánh giữa thị trường và kế hoạch mở rộng phát triển lần này của Phong Vũ bộ phận tiêu thụ đã sớm chu đáo lập thành báo cáo, triển vọng phát triển đương nhiên sẽ đem lại lợi nhuận khách quan rất lớn, thế nhưng, hướng đi cho sản phẩm mới đến bảy mươi phần trăm là vì đáp ưng với yêu cầu của Hoàn Thượng. Nếu như Phong Thượng tiếp nhận muốn điều chỉnh lại cho hợp với yêu cầu của mình còn cần một khoản phí tổn nhất định, giá thành cho các hạng mục trong kế hoạch sẽ tăng lên, tài chính cũng có chút khẩn trương.”

“Ngài đã nghe rõ, trợ lý của tôi dường như không cũng không đề cao kế hoach hợp tác lần này của hai công ty.” Tiếu Nam nhún nhún vai nói chuyện với Ân Úc, nhưng Tô Thần lại nghĩ đến bộ dạng hắn cười quả thực giống hồ ly giảo hoạt, căn bản là đang gây khó dễ với đối phương.

Ân Úc cúi mặt không lên tiếng, tựa hồ như đang tìm kiếm cách thuyết phục tốt nhất cho Tiếu Nam, căn phòng nhất thời lại rơi vào bế tắc. Hai vị boss cấp cao bất động, cấp dưới đương nhiên cũng không thể nhiều miệng, huống hồ đau đầu lúc này không phải là của bản thân, Tô Thần nhìn đến An Tuần đang ngồi bên cạnh Ân Úc nóng lòng không yên.

Thật đúng là một người rất ngây thơ! Ở trường học đều là bộ dạng suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt, bao mươi tuổi vẫn không khác gì, vốn dĩ với mấy lời lúc nãy còn có nghi ngờ non nớt của con nít, có lẽ bới vậy cho nên khuôn mặt của An Tuần trời sinh đã trẻ măng, nhìn qua giống như học sinh trung học vậy, không hề nghĩ không hợp mà còn thêm chút khả ái!

Nếu như cậu cũng có tâm tư đơn thuần như vậy thì thật tốt biết bao…

Tô Thần nhìn chằm chằm vào An Tuần bất giác rơi vào trầm tư, thần sắc cũng hiện lên sự cô đơn sầu muộn, mà tất cả đều rơi vào đáy mắt Tiếu Nam, u lam băng lãnh dần dần hiện lên sự tức giận, đường nhìn dành cho An Tuần cũng tựa như dao băng sắc bén.

An Tuần không hề phát hiện ra phẫn nộ từ lam nhãn người đối diện đang dành cho mình, cậu ta chỉ một lòng muốn giúp Boss nhà mình đối phó lại với Phong Thượng, đang nóng lòng sốt sắng, rất sợ rằng nếu có cơ hội sẽ trốn đi mất.

“Tô Thần, cậu có nhớ đến sư thương mại mậu dịch không?” Sinh ý không thể nói chuyện, vậy trước tiên phải làm giãn không khí một chút, An Tuần nhanh nhẩu mở miệng.

Tô Thần lúc này mới phục hồi tinh thần, nỗ lực suy nghĩ một lát mới có thể trả lời: “Nhớ rồi, ông ấy họ Lưu, luôn mang một chiếc kính dày như đáy chai.”

“Không sai, không sai! Có phải rất giống đáy chai này?” An Tuần ngu ngốc cầm lấy chai rượu vang trên bàn giơ cao lên: “Tớ còn nhớ rõ ông ấy rất vui mừng điểm danh, lúc hỏi đến cậu sẽ đưa vài vấn đề khó giả quyết, vậy mà cậu lại có thể thong dong trả lời trước con mắt hâm mộ của toàn thể cả lớp, lần nữa giảng giải cho bọn tớ một phen.”

Tô Thần hổi tưởng lại ký ức năm ấy không phát giác ra mình đang nở nụ cười rất tươi: “Đùng vậy nha, ông ấy rất thích lấy tớ ra khích lệ các cậu, làm hại tớ trở thành kẻ địch của cả lớp.”

“Kỳ thực cậu không biết đâu, tất cả mọi người đều bội phục trí nhớ siêu phàm cùng năng lực lý giải của cậu.”

“Đùng vậy sao? Bốn năm đại học cậu đã nghe bọn họ châm chọc khiêu khích không ít! Bất quá cậu cũng không nói lời nào quá đang với tớ.” Tô Thần nhớ lại những chuyện thời sinh viên của mình, biểu tình cũng mềm mại đi không ít, cả bộ dáng tươi cười cũng trở nên ôn nhu, Tiếu Nam nhìn cậu cười, bàn tay đặt dưới đùi bất giác nắm chặt lại.

“Đó là vẻ bề ngoài thôi, đám con trai vì tự trọng mới quấy phá vài lời. Nói thẳng ra bọn họ đều ước ao được như cậu! Chỉ là con trẻ chưa hiểu chuyện, dùng sai phương pháp.” An Tuần chân thành nói: “Tớ còn nhớ rõ cậu còn mới tớ ăn mỳ thịt bò, đó là lần ăn mỳ thịt bò ngon nhất trên đời của tớ.”

Tô Thần bật cười: “Trôi qua lâu như vậy, cậu còn nhớ hay sao?”

An Tuần liên tục gật đầu bổ sung: “Khi đó tớ rất muốn cùng cậu trở thành bằng hữu, thế nhưng cậu lại chỉ luôn đối xử tốt với Tần Bách, với lại tớ nhát gan nữa. Ha ha. Không nghĩ đến nhiều năm trôi qua như vậy lại có cơ hôi lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.