Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 66: Arriven in Pariss



Ngô Nguyên tươi cười đứng chờ ở lối ra sân bay, từ khi nhận được tin Tô Thần muốn đến Paris định cư, chỉ nghĩ đến chuyện này nhịp tim hắn đã đập dồn dập không ngừng.

Quen biết nhau từ nhỏ, còn có cả chuyện vì đối phương mà đánh nhau với kẻ khác, Ngô Nguyên từ lúc nào đã thầm thề trong tương lai nhất định phải lấy được Tô Thần làm vợ.

Con trai ở tuổi mười bốn mười lăm hầu như đã có mối tình đầu của mình, còn phần lớn thời gian ấy của hắn là cùng Tô Thần vui đùa học tập. Làn da của Tô Thần so với con gái còn muốn trắng nõn non mịn màng hơn, ngoại hình đẹp đẽ giống hệt mẹ cậu, nhất là phong thái nói chuyện, đối xử  với mọi người đều rất ôn nhu, nhẹ nhàng,  ngược lại với những kẻ ác chuyên bắt nạt trẻ con thì vô cùng chán ghét cùng hung hăng!

Ngô Nguyên khi đó đã mơ hồ hiểu ra mọi chuyện, nhưng mà hắn sợ bị mọi người bới móc khinh miệt, cũng sợ rằng Tô Thần quá mức mị hoặc xinh đẹp sẽ không chấp nhận một người bạn thân như hắn.

Cùng lúc ấy hắn biết được tin cha mẹ có ý định cho mình đi du học, cũng  phản kháng tranh cãi cũng không ít nhưng lúc ấy Tô Thần chỉ vỗ vai hắn mà cười nói: “Nói không chừng nếu tớ ở trong nước không có cơm ăn còn phải tìm đến cậu ở nước ngoài đó.”

Thế nên cho dù có không cam lòng, Ngô Nguyên vẫn nghe theo lời cậu dứt khoát đi du học ở nước ngoài, chỉ là không ngờ tới, một lần đi đã mười lăm năm

Tuy cách xa về mặt địa lý nhưng giữa hai người chưa từng bị đứt đoạn liên lạc, cho nên khi Ngô Nguyên chỉ ngẫu nhiên nhắc đến chuyện mở chi nhánh nhà hàng phải cần thêm vốn điều động, không ngờ rằng Tô Thần lại đáp ứng đầu tư cho hắn còn nói muốn đến Paris phát triển sự nghiệp! Điều này với hắn mà nói chính là một giấc mơ, có thể cùng ái nhân mình thầm yêu mến sớm tối bên nhau, Ngô Nguyên vô cùng thỏa mãn, mỗi khi nghĩ đến lại không thể nhịn được bật cười.

“A Nguyên!”

Tô Thần chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, lại hướng phía hắn vẫy tay. Ngô Nguyên có chút ngẩn người, A Thần chỉ cần nói chuyện cũng khiến người khác chú ý, thẳng đến khi gọi càng làm hắn choáng váng.

“Nhận không ra sao? Hôm trước không phải vừa gọi video cho cậu ư?” Tô Thần nhìn bộ dáng ngơ ngác của hắn chỉ vỗ vai lắc đầu.

“A! Nga! Ha ha ha ha…” Mặt Ngô Nguyên có chút đỏ, vội vàng tiếp nhận hành lý trong tay cậu.

‘Đây là An Tuần, tớ đã nói qua đây là bạn đại học với tớ, A Nguyên cậu kinh doanh thuận lợi, nhiều người muốn đầu tư nha~~~~~’ Tô Thần kéo An Tuần đang choáng váng lên phía trước.

Ngô Nguyên nhìn dáng ve của cậu ta càng bước nhanh hơn : ‘Nhanh về nghỉ ngơi thôi, cậu ấy có vẻ mệt mỏi.’

Nhanh chóng lên xe của Ngô Nguyên, hắn đưa hai người đến nhà trọ, nhà cửa rất sạch sẽ hai bên đường vẫn duy trì gạch đất màu xanh thời trung cổ, hai hàng cây ngô đồng cổ thụ bên đường hình thành tán che cho mỗi bước đi, hầu như bên ngoài ô cửa sổ nào cũng có những chậu hoa xinh xinh, chủ yếu là hoa hồng đỏ thắm, phá lệ khiến người ta thấy vui mắt.

‘A Nguyên, nhanh đi đến nhà hàng của cậu đi, nơi này bọn tớ sẽ thu xếp sau.’ Mấy người đem hành lý đến phòng mình, Tô Thần lại giục Ngô Nguyên đến nhà hàng mới khai trương của hắn, còn rất nhiều chuyện cần phải thu xếp.

Cậu nói cái gì Ngô Nguyên cũng đều tự giác nghe theo, thế nên không lâu sau đó trong phòng chỉ còn cậu và An Tuần. Tô Thần nhìn bộ dáng choáng váng khó chịu của cậu ta, bèn thúc giục nhanh chóng vào phòng ngủ nghỉ ngơi trước.

‘Cậu nên đi ngủ sớm đi’

An Tuần chỉ cúi mặt chân thành nói với Tô Thần : ‘Xin lỗi A Thần, càng khiến cậu thêm phiền toái…’

‘Cần gì khách khí với tớ, được rồi, đi ngủ đi.’ Tô Thần khoát khoát tay cắt đứt lời nói của cậu ta, chỉ đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Nơi Ngô Nguyền tìm này cậu rất thích, tuy rằng trang trí nội thất theo kiểu cũ, nhưng quả thật rất hợp với tính cách của cậu. Mặt trời lặn mang theo ánh sáng màu vàng cam rực rỡ rọi vào lớp sàn gỗ màu nâu của căn phòng, bản thân  không hiểu sao trở nên an tâm đến lạ. Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ sống ở nơi này.

Ngắm nhìn bốn phía, cậu lấy hai bao tay vật lôn với đống hành lý, nhanh chóng thu dọn những gì có trước.

An Tuần ngủ rất say đến thẳng sáng hôm sau mới mơ hồ tỉnh dậy,  trước đây ở trong nước mấy đồng nghiệp thường nói với cậu ‘sai múi giờ, sai múi giờ’, nhưng hiện tại mới biết được cảm giác khó chịu ấy.

“A Thần, tớ đến giúp cậu!” Di chuyển ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách đã thấy Tô Thần lau dọn tủ sách, cậu ta lập tức kinh ngạc mở to mắt: ‘Oa____chủ nhà cho thuê còn để lại cho chúng ta nhiều sách vậy!’

Vị trí gần cửa sổ ở phòng khách là một giá sách lớn, ngoại trừ hai tầng cao nhất còn lại mấy tầng dưới đều có rất nhiều sách, Tô Thần đang ngồi trước đó lau dọn phân loại cùng sắp xếp lại, nghe cậu ta nói xong chỉ cười nói:

“Chủ nhà chỉ để lại có mấy quyển tạp chí mà thôi, đây là đều thành quả tớ đến bên tiệm sách bên kia tìm về đấy.’

An Tuần lập tức đau lòng, đang mơ màng buồn ngủ cũng lập tức thanh tỉnh: “Nhiều sách quý như vậy chắc hẳn rất đắt, A Thần, chúng ta mới đến còn chưa quen thuộc, tiết kiệm một chút thì tốt hơn..’

Tô Thần kéo kéo khóe miệng, Tiểu An vẫn có bản năng “tiết kiệm” như cũ a, vài chục năm qua vẫn không hề thay đổi.

“Đều là sách cũ, không tốn nhiều lắm đâu.”

“Ở Paris cũng có tiệm sách cua sao?” An Tuần nhìn đống sách trong tay cậu, quả thực nhìn không còn mới: “Nơi này không phải hội tụ những gì xa hoa nhất của thế giới sao?”

“Ưkm, như vậy mới tiết kiệm được chứ.”

An Tuần cười khúc khích, Tô Thần chỉ cúi đầu tiếp tục phân loại sách.

Nhà hàng mới tạm thời chưa có nhiều vật dụng lắm, còn có một chuyện Tô Thần đã suy nghĩ kĩ lưỡng đó là tuy rằng cậu cùng An Tuần chưa hề có kinh nghiệm phục vụ thế nhưng để cắt giảm chi phí bỏ ra cho nên họ quyết định sẽ không thuê thêm nhân viên mà tự tay làm việc. Cũng bởi cậu cùng An Tuần mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, không bằng đến nhà hàng của chính mình làm việc đồng thời học hỏi thêm kỹ năng.

Lúc Ngô Nguyên tới đã là buổi trưa, Tô Thần có chút ngạc nhiên: ‘Nhà hàng lúc này đang lúc bận rộn nhất, sao cậu lại tới đây?”

Ngô Nguyên chỉ cười ha ha: “Tới mang các cậu đi ăn cơm a!”

An Tuần nhìn phòng ăn kiểu phương Tây vắng vẻ, lập tức cầm lấy áo khoác hướng ra ngoài, Tô Thần thả quyển thực đơn xuống cảm thán, cơm trưa miễn phí đối với An Tuần rất hữu dụng..

Tên nhà hàng Ngô Nguyên mở rất phù hợp với không khí lãng mạn của Paris – Valentines, nguyện vọng của tình nhân. Nó được mở gần trung tâm thành phố, bởi vì tính toán đến lợi ích thực tế cho nên mặt tiền tuy nhỏ một chút nhưng không lo đến lợi nhuận.

Nhà hàng mới bởi có Tô Thần đầu tư thêm cho nên liền tìm một mặt tiền khác lớn hơn, cũng gần sông Xen, tăng thêm khung cảnh lãng mạn thơ mộng cho nó.

An Tuần rất kích động nhìn nhà hàng sạch sẽ ngăn nắp lại rất ấm áp, bán đi phòng ở được 150 vạn, ngoài trừ lưu lại cho viện trưởng 120 van, phần còn lại đều đưa cho Tô Thần đầu tư. Đối với một kẻ như cậu ta chỉ cần rơi một đồng tiền nhỏ cũng đã đau lòng thì đây quả thực là chuyện vô cùng mạo hiểm phiêu lưu; cho nên khi thấy được nhà hàng trang trí rất tinh xảo bắt mắt chút keo kiệt nhỏ trong lòng cũng tiêu tán đi đâu mất.

Tô Thần nhìn khuôn mặt thay đổi biểu cảm liên tục của cậu ta cũng hiểu ra nhiều điều, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, mặt cậu không đổi sắc nói chuyện Ngô Nguyên: “Tớ cùng Tiểu An có thể đảm nhận vị trí nhân viên phục phục vụ, cậu không cần tìm người nữa đâu.”

“Tớ đoán cậu sẽ nói chuyện này mà, cho nên chỉ đi tìm bếp trường thôi.” Ngô Nguyên cười, hắn rât vui mừng khi đồng dạng tâm tư với cậu: “Như vậy chuyện tiếp theo chỉ cần thử nghiệm tay nghề của họ thôi đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.