Lam Cẩn ôm cậu ở đằng sau vội ngăn lại động tác của cậu, lên tiếng trấn an nói. "Ngoan, chỉ là rút chút máu kiểm tra mà thôi! Sẽ không khiến em bị thương đâu".
Nhìn Nhan Tịch một dáng vẻ đầy bất an, hắn lại đành dịu dàng thấp giọng bổ sung. "Em cũng biết em tuy là Beta nhưng tình huống đặc thù. Mấy ngày nay vẫn luôn kề cận bên tôi, khó bảo đảm sẽ không xuất hiện tình huống nào khác".
Nhan Tịch biết "tình huống khác" mà Lam Cẩn nói đến là mang thai.
Không thể mang thai đâu!
Trong chớp nhoáng, cánh tay cậu vươn ra đưa đến trước mặt bác sĩ đang đứng chờ, còn chủ động vén tay áo lên.
Vẻ mặt như muốn nói.
Nhanh lên, lấy nhiều máu một chút!
Nhỡ đâu không đủ làm xét nghiệm!
Bác sĩ: "....".
Lam Cẩn híp mắt lại nhìn người trong lồng ngực hắn.
Phía sau lưng là lồng ngực rắn chắc của Lam Cẩn, khiến cho Nhan Tịch hơi không quen. Vài lần cậu muốn giãy dụa thoát ra, nhưng không giãy ra nổi, sau cùng đành phải cam chịu.
Nghĩ đến sau khi giám đốc Hoàng cúp điện thoại, cậu bị Lam Cẩn lôi kéo làm vài lần, t/inh d/ịch tanh nồng liên tục bị bắn vào trong rồi lại bị ép ra ngoài, chỉ tưởng tượng lại thôi mà cũng khiến da đầu tê dại, mặt cũng đỏ ửng lên.
Lúc này, cậu thật sự đã hiểu tại sao Alpha lại có nhiều bạn tình ở bên cạnh đến như vậy, trong phương diện tình dục bọn họ quả thật chính là một kẻ điên!
Một cánh tay Lam Cẩn ôm ở bên hông cậu khiến cho cậu không thể động đậy được, tay còn lại duy trì việc cố định cậu dựa vào trong ngực hắn. Để cho nhân viên y tế rút một lần hút vài ống máu, sau đó thực hiện một loạt thao tác rồi bỏ vào trong hộp giữ nhiệt rời đi.
Kế tiếp lại có một vài người ăn mặc giống như bác sĩ tư nhân, đến kiểm tra sơ qua thân thể cậu. Đo nhiệt độ, hỏi han tình trạng cơ thể, cuối cùng cắm cho cậu mấy ống truyền dịch.
Nhan Tịch không muốn ở lại trong nhà Lam Cẩn quá lâu, khổ nỗi lòng dù muốn nhưng sức lực thì lại không đủ.
Bị chịch đến sinh bệnh!
Cậu đây đúng là xui mấy kiếp!
Nhiều ngày như vậy ăn không ngon ngủ không ngon, còn vẫn luôn bị ép phải tiếp nhận vận động cao. Buổi trưa tỉnh dậy miễn cưỡng xem như tình huống còn tốt hơn một chút, kết quả ngay sau đó bị Lam Cẩn lôi kéo làm thêm vài lần, thật sự là đã vượt qua giới hạn chịu đựng của thân thể, cho nên khiến cho cả cơ thể cậu mất sức nghiêm trọng.
Sốt cao khiến cho đầu cậu không tỉnh táo, ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có. Cậu thầm nghĩ cứ nhắm mắt ngủ đi, nhưng sau khi truyền dịch xong cả người cậu đều là mồ hôi.
Lam Cẩn nhìn thấy trạng thái cả người đầy mồ hôi của cậu thì lại ôm cậu từ trong chăn ra, bế ngang người đi vào phòng tắm cởi quần áo, ôm cậu vào bồn tắm cẩn thận rửa sạch.
Nhan Tịch không muốn được người hầu hạ như một đứa trẻ, nhưng cậu chẳng còn sức mà động đậy tay chân. Sốt cao không giảm khiến cho cậu vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, không biết gì, mí mắt rất nặng, tuyến thể phía sau gáy cũng bởi vì bị đánh dấu nhiều lần mà trướng đau.
Bị Lam Cẩn ôm vào trong bồn tắm rửa sạch, lúc đầu ngón tay đối phương đi vào cũng khiến cho cậu thanh tỉnh một chút, nước ấm không thể tránh khỏi mà chảy vào trong cơ thể, cảm giác khó chịu khiến cậu liên tục run rẩy lùi về phía sau. Nhưng Lam Cẩn lại ở phía sau vòng tay ôm lấy cậu, cho nên có lùi thì cũng là lùi vào trong ngực hắn mà thôi.
Lam Cẩn thấy cậu như vậy thì cúi đầu, thân mật hôn lên lỗ tai mềm mại màu hồng phấn của cậu, dịu dàng nói. "Tịch Tịch ngoan, t/inh d/ịch đọng lại bên trong khoang sinh sản nhiều lắm! Bác sĩ nói nhiều như vậy nếu trong thời gian dài ứ đọng trong cơ thể sẽ làm bệnh tình nặng thêm. Em gắng một chút, tôi làm nhanh rồi sẽ xong ngay".
"Khó chịu lắm, không cần đâu!". Nhan Tịch đưa tay, đẩy bàn tay đang xâm nhập vào trong cơ thể cậu động tác không ngừng, cậu bất an vùng vẫy.
Lam Cẩn dễ dàng dùng một cánh tay vòng quanh ôm chặt lấy cậu, ngón tay đang ở trong cơ thể cậu khuếch trương đào bới ngược lại còn chen sâu vài phần, thấy cậu còn lắc lắc eo lùi về đằng sau ý đồ tránh né, vòng tay ôm quanh thân thể cậu nâng lên, bóp hai má cậu, ép cậu quay đầu lại đối mắt với mình. "Nếu em không ngoan thì tôi đành phải nghe theo lời bác sĩ, dùng dụng cụ chuyên làm sạch khoang sinh sản để làm sạch cho em. Đặt một ống dài từ huyệt động của em kéo vào đến khoang sinh sản bên trong, sau đó đổ đầy chất lỏng làm sạch vào. Cho đến khi bụng của em phồng lên như một người đang mang thai, sau đó tháo ống ra, nhẹ nhàng ấn vào vùng bụng phồng lên của em. Như thế sẽ khiến em phun hết chất lỏng làm sạch và t/inh d/ịch ra khỏi cơ thể!".
Nhan Tịch không khỏi kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn Lam Cẩn, ở khoảng cách gần như vậy đôi mắt màu xám của hắn trông như bảo thạch, ánh mắt sắc bén hình như còn bùng lên hào quang hưng phấn.
Nhan Tịch: "....".
Điều đó khiến cơ thể cậu không khỏi co rúm lại, xác định người đàn ông này không phải nói giỡn, thật sự hắn ta dự định làm như thế.
Nói như vậy, Nhan Tịch cũng không dám làm ầm ỹ nữa. Đỏ mắt nhìn ngón tay Lam Cẩn mở khoang sinh sản trong cơ thể cậu, tỉ mỉ rửa hết những thứ tồn đọng từ trong ra ngoài.
Trong cơ thể hình như thật sự bị t/inh d/ịch của Lam Cẩn rót đầy, mặc kệ là tẩy rửa bao nhiêu lần cũng không thể rửa sạch được.
Chờ Nhan Tịch được Lam Cẩn ôm từ trong phòng tắm đi ra thì làn da vốn trắng nõn cũng đã bị hơi nước hun thành màu hồng phấn. Cậu được đối phương bọc trong khăn tắm lớn, lộ ra mái tóc xoăn xoăn đen nhánh, cả khuôn mặt, vành tai đều đỏ như hoa hải đường đầu xuân chưa nở. Đôi mắt to mang theo hơi nước, giống như trong nháy mắt sẽ rơi lệ. Hiển nhiên là một bộ dáng ở trong phòng tắm bị Lam Cẩn khi dễ.
Lam Cẩn ôm cậu lên giường, kéo khăn tắm lớn ra, lộ ra một thân thể mảnh khảnh phiếm hồng, được bao phủ bởi đầy dấu vết tình dục. Hắn cũng không mặc quần áo cho cậu, cứ như vậy kéo chăn lên, đưa tay sờ cái trán bóng loáng kia. "Vẫn còn hơi hơi nóng, lát tôi cho người mang cháo lên. Em ăn xong rồi hãy ngủ!".
Nhan Tịch rụt người trong chăn, lắc đầu, giọng khàn khàn nói. "Tôi muốn về nhà, anh có thể nhờ người đưa tôi về nhà không?".
Lam Cẩn dùng ánh nhìn săn sóc, giúp cậu kéo góc chăn. "Tình trạng thân thể này của em chắc chắn không thể ở một mình, huống chi kết quả kiểm tra còn chưa có. Đợi sáng mai kết quả kiểm tra có rồi, tôi xác định em không có việc gì thì sẽ đưa em về nhà được không?".
Nhan Tịch nhìn người đàn ông đeo kính đang cười tủm tỉm trước mặt mình.
Nhìn sao cũng thấy giống cầm thú!
Tuy rằng nhìn hắn giống như là đang thương lượng với mình, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra khí chất uy nghiêm không thể từ chối.
Rõ ràng là người đàn ông này vào kỳ phát tình không nói lý mà kéo cậu lên giường, không thèm quan tâm cậu là Beta mà nhiều lần lôi kéo cậu đánh dấu ký hiệu trong lúc làm tình. Lam Cẩn làm cậu đến mức sắp thành người tàn kẻ tật, lại còn giữ cậu lại không cho rời đi. Trong lòng Nhan Tịch nói không ấm ức không khó chịu không tức giận đó là giả, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì bỗng phát hiện. Cho dù cậu có bị Lam Cẩn cưỡng hôn, bị hắn bắt nạt đến mức không xuống giường được, thì khi trở về ——cậu cũng chỉ có thể giống như bốn năm trước mà thôi!
Các quy định hiện hành của nhà nước, về tội hiếp dâm và tội dâm ô cưỡng bức, đối tượng bảo vệ của họ là phụ nữ, trẻ em, và Omega nam. Trong khi đó cậu là một Beta nam, cho nên cũng không nằm trong phạm vi bảo vệ của luật pháp.
Mà cho dù cậu có trong phạm vi bảo vệ đi nữa thì cũng không thể kết tội Lam Cẩn là tội phạm hiếp dâm được. Alpha trong thời kỳ phát tình không khống chế được pheromone, rồi tiến vào trạng thái thèm khát làm tình, đó là thiên tính của Alpha. Nếu như lúc đó ở trước mặt Lam Cẩn là một Beta bình thường thì người đó có thể tông cửa phòng chạy trốn. Mà đó là cậu, một Beta chỉ cần ngửi thấy pheromone của hắn là chân mềm nhũn, chỉ cần có chút khao khát là thèm muốn được đáp lại, còn liên tục quấn lấy hắn đòi thêm. Lúc được một cây d/ương v/ậ/t to lớn mạnh mẽ đâm vào khoang sinh sản, chỉ đâm vài cái mà sảng khoái vô cùng, thậm chí lập tức bắn tinh lên đỉnh.
Hai người làm tất cả chuyện ấy cũng xem như anh tình tôi nguyện, cho nên cậu đào đâu ra mặt mũi mà tố cáo Lam Cẩn hiếp dâm mình đây?
Huống hồ địa vị và quyền thế mà Lam Cẩn sở hữu có thể nói là một tay che trời, có khi sơ sẩy một cái cậu liền bị hắn ghi thù thì càng đáng sợ hơn. Giống như khi đó, chỉ một cuộc điện thoại của hắn thôi mà việc cậu vắng mặt ba ngày bị sếp lớn chính miệng đòi đuổi cũng được giải quyết ngay, thậm chí còn có thêm tiền thưởng. Tương tự như thế, hắn cũng có thể dùng một cuộc điện thoại khiến cậu cả đời này không ngóc đầu lên được.
Tuy rằng người đàn ông ấy ngày thường thoạt nhìn vô cùng ôn hòa nhã nhặn, nhưng Nhan Tịch biết, một người đang lúc xuân xanh trẻ tuổi mà có thể ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc của tập đoàn lớn như Lam thị thì chẳng phải là một người đơn giản. Phía sau nụ cười nhàn nhạt của người kia có thể ẩn giấu sự tàn bạo và nguy hiểm khó lòng tưởng tượng được.
Trong lòng Nhan Tịch thực sự rất sợ hãi người đàn ông buồn vui không bộc lộ rõ này.
Ngay bây giờ, cậu chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Trở lại cái tổ ấm êm bé nhỏ của mình, trốn vào trong đệm chăn quen thuộc, giống như lần trước chậm rãi tự liếm láp vết thương của mình. Sau khi tịnh dưỡng tốt rồi thì lại xem như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục lao ra ngoài kiếm cơm, quay lại quỹ đạo của một người bán mạng cho tư bản của mình.
Thế nhưng bây giờ cậu lại đang nằm trong phòng của Lam Cẩn, lúc đến nơi này cậu được quản gia đưa vào bằng xe điện nên cậu hiểu rõ nơi này rộng lớn đến nhường nào, cho dù cậu muốn rời đi thì chắc phải mất cả buổi trời mới ra khỏi. Huống chi hai chân cậu giờ chẳng còn sức, không một mảnh vải che chắn, cũng chẳng có ai giúp đỡ, cho nên càng không thể trốn ra ngoài.
Nhan Tịch nằm trên chiếc giường lớn mềm mại nhưng thực ra tình trạng cơ thể của cậu không được tốt lắm, đầu óc mơ hồ suy nghĩ rồi không biết từ lúc nào đã mơ màng thiếp đi.
Không biết cậu ngủ đã bao lâu, trong lúc đang mơ màng thì nghe thấy có người gọi mình. Cậu cố gắng mở mắt ra thì thấy quản gia đứng cạnh giường tự bao giờ, cầm một bộ quần áo sạch sẽ đặt cạnh cậu. "Cậu Nhan tỉnh dậy ăn chút gì đó đi. Bộ quần áo lúc trước của cậu Nhan đã không mặc được nữa, đây là quần áo mà cậu chủ chúng tôi dặn dò chuẩn bị cho cậu".
Nhan Tịch nghĩ đến bộ quần áo bị xé rách, giờ đang nằm lẻ loi dưới gầm giường như rẻ lau, thế là lúng túng đứng lên. Lúc cậu thay xong quần áo, có lẽ là cộng thêm việc đã được nghỉ ngơi cả một đêm, cho nên cơ thể tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng cơ thể vẫn còn đau nhức mất sức nhưng cũng may cơn sốt đã thuyên giảm, đầu cũng không còn đau, cảm giác nóng ran sau gáy cũng đã bớt đi phần nào.
Nhan Tịch được quản gia dẫn đến phòng ăn, Lam Cẩn đã sớm ngồi ở trên bàn chậm rãi dùng bữa. Lúc thấy cậu tới, hắn đánh mắt, ý bảo cậu cùng ngồi xuống ăn luôn.
Tuy rằng mấy ngày nay cậu chưa ăn được một bữa tử tế nào, đêm hôm qua vì lên cơn sốt còn phải húp cháo trắng, bản thân cũng đang đói cồn cào ruột gan nhưng giờ phút này Nhan Tịch chỉ mong rời khỏi đây, trở về chiếc giường bé nhỏ của mình hưởng thụ.
Cậu lắc đầu từ chối, nói. "Không cần, tôi không muốn ăn. Tôi đã làm phiền mọi người mấy ngày nay rồi, bây giờ nên về thôi".
Lam Cẩn không hề động đậy, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Nhan Tịch đang đứng bên cạnh bàn ăn. "Ngồi xuống, ăn cơm!".
Nhan Tịch mím môi đứng cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
Lam Cẩn cũng không hề tức giận, hắn nâng tay đẩy gọng kính vàng của mình lên, nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng. "Kết quả kiểm tra đã có rồi, một lát nữa bác sĩ sẽ mang qua đây. Vị bác sĩ đó là chuyên gia cấp cao trong lĩnh vực pheromone, viện trưởng bệnh viện nhân dân số một nước ta. Huống chi thân thể em lại đặc biệt như vậy, chẳng lẽ em không muốn nghe ý kiến trị liệu của vị đó sao? Có lẽ ông ta có cách tốt hơn để khắc phục tình trạng bây giờ của em đó!".
Nghe Lam Cẩn nói vậy, đương nhiên là Nhan Tịch dao động rồi. Cậu rối rắm do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng chấp nhận ngồi xuống.
Thức ăn trước mặt rất có sức hút, huống hồ Nhan Tịch lại là một kẻ ăn hàng. Ngay từ đầu cậu còn cố gắng giữ kẽ, nhưng sau khi nếm được vị ngon của đồ ăn thì chẳng thể ngừng tay gắp được nữa.
Ăn uống no nê xong, lúc này Lam Cẩn mới hài lòng. Hắn gật đầu với quản gia, ngay sau đó vị bác sĩ chuyên gia tóc hoa râm mới đi vào.
Trợ lý bên cạnh chuyên gia giao kết quả cho Lam Cẩn, Lam Cẩn mở ra liếc mắt nhìn sơ qua một lần, sau đó đưa kết quả cho Nhan Tịch đang ngồi đối diện mình xem.
Nhan Tịch nhìn một đống số liệu trên kết quả: "....".
Chẳng hiểu mô tê gì!
Vừa định mở miệng hỏi thì vị chuyên gia đã lên tiếng trước. "Kết quả cho thấy cậu Nhan đây rất khỏe mạnh, không có bệnh gì khác thường. Chỉ là tỷ lệ gen Omega trong cơ thể tương đối cao, có tồn tại cả tuyến thể và khoang sinh sản. Nhưng mà tỷ lệ gen Omega đó vẫn chưa đủ để đạt đến lần phân hóa thứ hai, cho nên mặc dù có khoang sinh sản nhưng cậu cũng sẽ không thể mang thai. Về điểm này, mong hai cậu an tâm!".
Vốn dĩ Nhan Tịch cũng cho rằng Beta mang thai là chuyện không thể nào xảy ra, nay sau khi nghe được lời cam đoan của chuyên gia trong lĩnh vực này thì lại càng yên tâm hơn.
Chuyên gia ngừng một lát, lại tiếp tục nói. "Bản thân ngài Lam đây có pheromone của Alpha cấp S, rất mạnh. Dưới sự kích thích từ pheromone của ngài ấy, tuyến thể trong cơ thể cậu Nhan cũng bị cưỡng chế xảy ra phản ứng, cho nên sinh ra kỳ phát tình ngắn. Chẳng qua là vì tuyến thể này dị dạng, chỉ phải chịu kích thích trong thời gian ngắn, hiện tại chỉ số cơ thể của cậu Nhan đã trở lại bình thường rồi".
Nhan Tịch vội vàng hỏi. "Lúc trước tôi từng đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ có nói bởi vì ngày trước tuyến thể của tôi lúc bị kích thích đã tiếp nhận pheromone Alpha của Lam tổng đây, thế nên mới khiến cho một Beta là tôi có thể cảm nhận được pheromone của anh ấy, còn có thể nảy sinh phản ứng với nó. Không biết là ngài có cách nào giải quyết triệt để vấn đề này không?