Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 28: Người Của Tôi, Không Được Chạm Vào!



Hôm nay, Hứa Vi mặc một chiếc váy liền thân màu hồng, không biết có phải là do sảnh tiệc hơi nóng hay vì lý do gì khác mà hai má cô đỏ bừng, càng khiến gương mặt thanh tú xinh đẹp nay lại thêm phần diễm lệ hơn.

Tính cách Nhan Tịch ngày thường thuộc dạng hoạt bát sôi nổi khi ở trước mặt bạn bè, nhưng khi ngồi cạnh một cô gái vừa mới tỏ tình với mình thì không tránh khỏi ngại ngùng.

Đột nhiên bầu không khí thân thiện hòa đồng trong sảnh tiệc im ắng hẳn đi, mọi người đều nhìn thấy giám đốc Hoàng đích thân dẫn theo khách quý của công ty đi vào phòng V.I.P ở trên lầu.

Lam Cẩn là đối tác lớn của công ty, đương nhiên cũng có mặt ở đó.

Đoàn người được rào trước đón sau đưa lên lầu, sắp xếp lần này của lãnh đạo công ty có thể nói là lao tâm khổ tứ. Sảnh tiệc này tầng một trống rỗng, tầng hai là các phòng V.I.P được ngăn cách bằng những tấm thủy tinh tối màu, từ bên trong có thể nhìn thấy cảnh ăn uống hòa thuận của nhân viên công ty ở lầu một, còn có thể tiện ngắm cảnh phố phường về đêm lung linh huyền ảo.

Trước kia bởi vì là bạn học cùng trường với Lam Cẩn, cho nên mỗi lần anh xuất hiện thì giám đốc Hoàng đều cho gọi Nhan Tịch đi theo. Nhưng lần này lại có rất nhiều ông chủ doanh nghiệp khác, cho nên sếp cũng không gọi cậu theo. Việc này khiến Nhan Tịch thở phào nhẹ nhõm!

Sau khi các lãnh đạo đi lên lầu, sảnh tiệc lại nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên vui vẻ.

Khó có dịp được ngồi cạnh nhau cho nên rượu càng không thể thiếu, mọi người đều có cồn trong người nên rất càng thêm hưng phấn.

"Anh ngây ra đó làm gì? Mau gắp thức ăn cho Vi Vi đi chứ".

Nhan Tịch: "....".

Đường Ưu nhanh chóng dẫn những người khác đứng lên, khiến Hứa Vi càng đỏ mặt hơn.

Nhan Tịch không thể làm gì khác là giúp Hứa Vi gắp thức ăn, đôi khi cũng giúp cô đỡ rượu.

Kết quả của nhiều lần cản rượu là cuối cùng cậu cũng uống hơi nhiều.

Cảm nhận được mình đã ngà ngà say, Nhan Tịch rời bàn tiệc giữa chừng, đi vào nhà vệ sinh định rửa mặt cho tỉnh táo.

Vừa mới khom lưng rửa mặt xong, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Lam Cẩn không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Nhan Tịch 囧.

Suýt chút nữa thì rơi mất —— tim!

Không biết tại sao một người đàn ông ở phòng khách V.I.P lại xuất hiện tại đây?

Lúc hoàn hồn lại, cậu vội chào. "Lam tổng!".

Mắt Lam Cẩn ở sau cặp kính hơi híp lại, gương mặt đẹp trai treo lên một nụ cười tự cho là hiền lành lắm. "Hình như hôm nay Tịch Tịch uống có vẻ nhiều nhỉ?".

Gương mặt Nhan Tịch vẫn còn đọng lại toàn bọt nước, nhìn có vẻ chật vật. Cậu vội vàng kéo vài tờ giấy lau đi, xấu hổ cười. "Vâng, hiếm có cơ hội mọi người có dịp tụ tập cùng một chỗ ăn uống với nhau, cho nên tôi uống hơi nhiều. Nhưng mà sao Lam tổng đây lại xuống lầu một?".

Lam Cẩn cũng không trả lời vấn đề Nhan Tịch hỏi ngay, ngược lại nhìn chằm chằm vào mái tóc dính bọt nước của cậu, hắn vươn tay vuốt đi vài giọt còn vương trên trán. "Tôi thấy em uống hơi nhiều rượu, cho nên đi xuống xem".

Đối với sự quan tâm và hành động thân mật khi ở bên ngoài này của Lam Cẩn, trái tim Nhan Tịch bỗng nhiên đập thình thịch, mặt cậu cũng không tự chủ được mà đỏ lên.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy Lam Cẩn hỏi như muốn thăm dò. "Ban nãy người ngồi cạnh em là cô gái đã tỏ tình với em lúc trước à?".

Đôi mắt đen láy của Nhan Tịch ngập tràn vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lam Cẩn, vẻ mặt như kiểu "Làm sao mà anh lại biết thế?".

Cậu nhìn thấy tay Lam Cẩn đưa tới vuốt ve đuôi mắt mình, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng dù làm thế nào thì cậu cũng không sao nắm được cảm xúc ẩn trong đó. "Không phải em nói dạo này bận nên không muốn suy nghĩ đến chuyện tình cảm sao?".

Nhan Tịch thành thật đáp. "Sắp tới cũng không định nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không nghĩ nữa".

"Ồ". Lông mày Lam Cẩn nhíu lại. "Cho nên —— ý của Tịch Tịch là, em bắt đầu suy nghĩ về cô gái kia rồi?".

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo sâu không thấy đáy của cậu. Tiếp tục nở nụ cười. "Rõ ràng em chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone của tôi thôi là chân đã không đứng vững được rồi, vậy mà trong lòng còn nhớ thương người con gái khác, em thấy có thích hợp không?".

Tuy rằng hiện tại trong nhà vệ sinh chỉ có hai người bọn họ, nhưng đột nhiên bị giễu cợt như thế, Nhan Tịch vẫn lúng túng không nói thành lời.

Cậu không hiểu tại sao đang nhiên đang lành mà người đàn ông này lại nói mấy chuyện này ra?

Thế là Nhan Tịch đỏ mặt tự biện hộ cho chính mình với thanh giọng yếu ớt. "Chuyện có phản ứng với pheromone của anh, không phải là chuyện tôi mong muốn! Anh cũng biết đó là ngoài ý muốn kia mà. Tôi biết, chuyện tôi mắc chứng phụ thuộc vào pheromone của anh rất phiền phức, nhưng chẳng lẽ —— người mắc chứng bệnh này thì cả đời sẽ không được tìm người yêu à?".

"Đương nhiên là vẫn được...!!".

Tuy Lam Cẩn đang cười nhưng ánh mắt anh lại tối đen như hố sâu không thấy đáy, bị một đôi mắt xám xinh đẹp nhìn chằm chằm, chẳng hiểu sao Nhan Tịch lại cảm thấy chân mình mềm oặt, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu bỗng nhiên ngửi thấy mùi pheromone trên người Lam Cẩn rất nồng.

Mấy ngày trước tuyến thể của cậu đã nhận đủ pheromone từ người đàn ông này, không lý nào giờ đây lại mẫn cảm như thế. Trừ phi —— người đàn ông này cố ý thả ra!

Trong lúc bất ngờ, cộng thêm tác dụng của cồn, cậu không thể phán đoán được vấn đề là của mình hay là của Lam Cẩn, cho nên mới cố gắng nín nhịn sự khó chịu của cơ thể mà lên tiếng nhắc nhở. "Pheromone của anh ——!".

Lam Cẩn bước tới gần Nhan Tịch thêm một bước nữa. "Pheromone của tôi, thì sao?".

Theo khoảng cách Lam Cẩn càng đến gần thì Nhan Tịch cảm nhận rõ ràng pheromone kia đang tùy ý tản mát ra. Cậu kinh ngạc đưa tay che mũi miệng mình lại. Tuy rằnh tình trạng cơ thể đang ổn định, nhưng nếu cậu tiếp xúc với pheromone của Lam Cẩn với nồng độ cao thì vẫn sẽ bị kích thích, từ đó sinh ra phản ứng. Trong lúc bối rối, Nhan Tịch cúi đầu hỏi. "Tại —— tại sao anh lại thả pheromone ra ở chỗ này? Đây là nơi công cộng, làm vậy là phạm pháp đó!".

Lam Cẩn lại rất thích thú nhìn dáng vẻ Nhan Tịch đỏ mặt, phát run khi phải nhẫn nhịn chịu đựng sự kích thích. "Ngại quá, tôi lại sắp đến kỳ phát tình cho nên mùi pheromone cũng nồng hơn!". Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp. "Nếu như em muốn tìm người yêu thì sau này sẽ không thể dùng cách thân thiết như trước xin pheromone từ tôi nữa! Hay là từ giờ bắt đầu rèn luyện đi, chỉ có một chút pheromone như thế này, hẳn là Tịch Tịch sẽ kiên trì được thôi nhỉ?".

Vừa dứt lời, Lam Cẩn khẽ cười, nâng tay dịu dàng xoa mái tóc xoăn mềm mại của Nhan Tịch, sau đó quay người tiêu sái bỏ đi.

Để lại Nhan Tịch bị pheromone kích thích chật vật một mình.

Lam Cẩn quay về phòng V.I.P, tiếp tục uống rượu trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh, chỉ là thi thoảng sẽ liếc mắt nhìn cảnh tượng ăn uống náo nhiệt dưới lầu.

Bên dưới có chiếc bàn đang ăn uống vui vẻ nhưng vẫn để trống một chỗ ngồi.

Lam Cẩn lại uống rượu thêm một lát, nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó đứng dậy chào tạm biệt những người khác rồi rời đi.

Một lần nữa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, các buồng vệ sinh đều trống trải, chỉ có một chỗ là bị đóng lại.

Lam Cẩn đi thẳng đến đó, đứng trước cánh cửa, cười khẽ. "Tịch Tịch, mở cửa ra!".

Sau đó, hắn nghe thấy bên trong có tiến động nhưng cánh cửa chẳng thèm mở ra.

"Ngoan, ở ngoài này không có ai cả! Mở cửa ra, tôi đưa em về nhà". Lam Cẩn lúc này hệt như một con sói xám đang dụ dỗ con thỏ ra khỏi hang.

Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng khóa cửa được kéo ra.

Cánh cửa được mở ra từ bên trong, Nhan Tịch ngồi run rẩy trên lắp bồn cầu, quần áo lẫn biểu cảm đều vô cùng lộn xộn, thắt lưng cởi ra còn chưa kịp đeo lại, cà vạt cũng không biết đã bay đi xó nào, cổ áo hơi mở rộng lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh quyến rũ, bên trên toàn là dấu vết lúc trước hắn lưu lại. Chỗ da thịt lộ ra bên ngoài đều mang màu hồng nhạt, hốc mắt xinh đẹp đỏ bừng tràn đầy nước. Cậu trừng mắt vừa uất ức vừa xấu hổ nhìn Lam Cẩn, trong buồng vệ sinh còn có mùi tanh nhàn nhạt chưa phai.

Lam Cẩn nhìn chằm chặp người con trai ngồi trên nắp bồn cầu, ánh mắt hắn triệt để u ám.

Nhan Tịch đôi mắt rưng rưng, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt đã khiến cậu thành ra thế này còn ném cậu ở lại đây. Bây giờ, cậu đang rất tức giận, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận của hắn là gì, nhỏ giọng nức nở mắng. "Đồ chết tiệt! Lam Cẩn, anh là đồ chết tiệt! Anh dùng pheromone chỉ để ——!!".

Con mèo nhỏ bị bắt nạt trở lên chật vật lộn xộn, tuy rằng dáng vẻ này vừa ngon miệng vừa đáng yêu nhưng Lam Cẩn cũng không muốn bắt nạt người ta quá mức, cho nên vừa tỏa ra pheromone an ủi vừa nhỏ giọng trấn an cậu. "Tịch Tịch ngoan, tôi đưa em về nhà. Sau này cũng sẽ không bắt nạt em ở bên ngoài như vậy nữa!".

Được pheromone có tính trấn an của Lam Cẩn phủ lấy, cơ thể Nhan Tịch cuối cùng đỡ hơn một chút. Cậu hít chiếc mũi đỏ bừng, nước mắt cố kìm nén cũng không nhịn nổi nữa mà rơi xuống, vừa ấm ức vừa tức giận. Rõ ràng người đàn ông kia biết cậu chẳng có chút đề kháng nào với pheromone của anh, vậy mà còn bắt nạt cậu như vậy.

Trong tình trạng cơ thể nổi lên phản ứng như thế, cậu hoàn toàn không thể thoát khỏi nơi này. Có trời mới biết, cậu đã rúc trong nhà vệ sinh này và khóc nhiều như thế nào. Vừa lo, vừa sợ, vừa thẹn lại vừa không chịu nổi, nhưng cứ theo bản năng mà không khống chế nổi pheromone quyến rũ từ Lam Cẩn. Rõ ràng xấu hổ muốn chết, khi ở nơi công cộng người đến người đi mà làm ra hành vi tự an ủi mình đến thẹn này. Nhưng dù cho có làm đến giữa hai chân đã rối tinh rối mù thì vẫn không thể giảm bớt được dục vọng đang kêu gào trong người.

Thật sự là giận đến không muốn lại để ý đến cái tên đầu sỏ gây ra tội này, chỉ là với tình huống như bây giờ —— Nếu không để anh đưa mình ra khỏi đây thì không biết phải ở chỗ này bao lâu nữa?

Mắt nhan tịch đỏ hồng, đáng thương nói. "Chân tôi nhũn ra rồi, không đứng dậy nổi ——!!".

Vừa dứt lời, một chiếc áo vest mang theo mùi hương hổ phách nồng đậm bao phủ lấy cậu. Sau đó, Lam Cẩn dễ dàng bế ngang Nhan Tịch lên.

Bé con trong lồng ngực không hề giãy dụa, tinh thần đang căng thẳng tột độ bỗng nhiên hoàn toàn thả lỏng trở lại, cơn đau đầu do uống nhiều rượu cũng được pheromone của Lam Cẩn xoa dịu. Vậy mà lại nép vào trong ngực hắn, mơ màng ngủ mất.

Lam Cẩn ôm Nhan Tịch ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thoáng qua mấy vệ sĩ luôn canh giữ ở bên ngoài. Vệ sĩ lập tức ngầm hiểu, lấy tấm bản chắn "Cấm vào" vẫn luôn đặt trước nhà vệ sinh ra, sau đó im lặng đi theo phía sau Lam Cẩn.

Lam Cẩn mới ôm Nhan Tịch đi được vài bước thì thấy Hứa Vi từ hướng đối diện đi tới.

Bởi vì thấy Nhan Tịch đi rồi mà mãi không quay lại, nên cô mới đến tận đây xem thử.

Nay nhìn thấy Nhan Tịch hai mắt nhắm nghiền bị người ôm ngang, gương mặt xinh đẹp của Hứa Vi hiện lên lo lắng, cô vội vàng bước tới. "Anh Nhan —— Anh, anh không sao chứ?".

Nói rồi, cô đưa tay muốn chạm vào Nhan Tịch đang hôn mê, lại bị Lam Cẩn liếc thấy, dễ dàng tránh đi.

Hứa Vi lúc này mới chú ý đến người ẵm Nhan Tịch vậy mà lại là Lam Cẩn, vẻ mặt kinh ngạc lại khiếp sợ. "Lam, Lam tổng ——! Anh Nhan xảy ra chuyện gì vậy?".

Lam Cẩn dửng dưng liếc nhìn Hứa Vi trước mặt, trên khuôn mặt đẹp đẽ vẫn là nụ cười nhạt như cũ. "Không có gì! Em ấy uống nhiều quá".

Hứa Vi còn tưởng là do Nhan Tịch ban nãy cản rượu cho cô nên mới khiến cho cậu uống nhiều, trong lòng dâng lên áy náy tự trách, vội nói. "Không cần làm phiền Lam tổng, để tôi đưa anh ấy về cho!".

"Không cần đâu! Để tôi đưa em ấy về là được rồi". Lam Cẩn vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấm áp như cũ nhưng thái độ lại không nhân nhượng chút nào.

Hứa Vi vẫn cứ kiên trì. "Vẫn nên để tôi đưa anh ấy về đi! Tôi lái xe, hơn nữa tôi và anh ấy ở cùng một chung cư ——!!".

Nói xong, cô tiến lên muốn kéo cánh tay Nhan Tịch.

Lam Cẩn lại lùi một bước nữa tránh đi, vẫn ôm chặt Nhan Tịch như cũ. Đôi mắt sắc bén sau tròng kính nhìn Hứa Vi, bên trong toàn là lạnh lùng.

Hứa Vi là Beta, trời sinh không mẫn cảm với pheromone. Dưới tình huống bình thường, sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của pheromone. Nhưng giờ khắc này, cô không khỏi lui về sau một bước, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Lam Cẩn trước mặt. Cô ấy cảm nhận được rõ ràng uy áp bức người phát ra từ người đàn ông này, cảm giác hô hấp khó khăn khiến cô không dám lỗ mãng, mặt mũi lập tức trắng bệch, chân cũng nhũn theo.

Trong cơn choáng váng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lam Cẩn, như có như không mà nói. "Người của tôi —— không được chạm vào!".

Dứt lời, Lam Cẩn cũng không thèm nhìn Hứa Vi thêm một cái nào nữa, ôm Nhan Tịch đang hôn mê trong lồng ngực hắn rời đi.

Để lại Hứa Vi mặt mày hoảng sợ kinh ngạc tại đó.

Lam Cẩn ôm Nhan Tịch lên xe, dọc đường đi vật nhỏ trong lòng vẫn luôn ở trạng thái hôn mê. Dưới ánh đèn mờ trong xe, hắn nhìn gương mặt đang say ngủ của Nhan Tịch.

Lần này đúng là bắt nạt cậu hơi quá đáng!

Dù là đang mê ngủ thì đôi mi cong dài vẫn ướt át dầm dề, đuôi mắt chóp mũi phiếm hồng, lâu lâu lại nức nở một tiếng, cả người thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Có lẽ ở lâu trong nhà vệ sinh cho nên trên người cậu ám một chút mùi nước xịt phòng, tuy rằng mùi này cũng không đến nỗi khó ngửi nhưng Lam Cẩn lại vô cùng không thích. Hắn chỉ thích người con trai này cả người đều dính đầy mùi pheromone của mình, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài ——!!

Lam Cẩn giơ tay chạm vào nốt ruồi nhỏ nơi má Nhan Tịch, ngây người nhìn người đang say giấc, tựa như đang trịnh trọng tự hỏi điều gì đó...?

-

Cuối cùng dự án hợp tác với Lam thị cũng kết thúc thành công.

Trong buổi tiệc chúc mừng, Nhan Tịch uống quá nhiều. Sau khi chào tạm biệt các đồng nghiệp lúc kết thúc buổi tiệc, cậu đang đắn đo có nên tự lái xe trở về hay không thì nhìn thấy một chiếc siêu xe chạy về phía mình, cuối cùng vững vàng dừng lại trước mặt cậu.

Cửa sổ xe hạ xuống là Lam Cẩn cũng vừa tham gia buổi tiệc ban nãy

Dưới ánh đèn xe lờ mờ, Nhan Tịch không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Chỉ nghe thấy anh dùng giọng nói trầm ổn, đơn giản nói hai chữ. "Lên xe!".

Nhan Tịch dừng nửa giây, cuối cùng vẫn đưa tay mở cửa xe ra, rồi ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.