Cho nên lúc Trương Quyền kéo người đến vây Nhan Tịch ở trong nhà, hắn lập tức nhận được tin tức.
Nhưng hắn cũng không chạy đến ngay, mà vẫn đang chờ đợi, hắn chờ Nhan Tịch xuống nước trước, mở miệng xin sự giúp đỡ của hắn.
Trương Quyền mặc dù hung ác ngoan độc, nhưng không thể nghi ngờ là gã kiêng dè hắn, cho nên hắn nắm chắc mười phần, chỉ cần Nhan Tịch mở miệng nói với Trương Quyền về mối quan hệ giữa hai người thì Trương Quyền gã cũng không dám hành động suy nghĩ.
Hắn vốn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, dù sao thì đa số người cũng sẽ lựa chọn không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa, chỉ cần Nhan Tịch xuống nước thì hắn sẽ chạy tới bảo vệ cậu thật tốt....
Nhưng không hiểu người con trai này rốt cuộc lại đang ngoan cố cái gì, cậu chỉ gọi điện báo cảnh sát, từ đầu đến cuối đều không tìm mình....
Có trời mới biết, lúc hắn phá cửa bước vào căn tầng hầm tối mờ kia, cảm nhận được trong phòng kín đều là pheromone của Omega, lại nhìn thấy Nhan Tịch đang bị ấn trên mặt đất, quần áo xộc xệch, đầu đầy máu tươi đã ngất đi, hắn đã phẫn nộ đến mức nào.
Lúc Trương Quyền nhìn thấy hắn tới, gã đã ý thức được việc bản thân chọc phải phiền phức nhưng lại không cam lòng buông tha cho Nhan Tịch.
Khi nhìn thấy sự tàn độc trong mắt Trương Quyền, hắn theo bản năng bước nhanh về phía trước, đưa tay ra nắm lấy con dao đâm vào Nhan Tịch kia, máu tươi nhanh chóng từ kẽ hở ngón tay trào ra, lúc đó hắn thậm chí còn chẳng cảm thấy đau, chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn may, con dao không gây thương tổn cho người con trai đang nằm dưới đất.
Vết thương trên bàn tay và ngón tay không ngừng đổ máu, việc khâu lại vết thương có hơi rắc rối, may mắn là Trương Tố đã kịp đuổi tới xử lý những việc sau đó.
Chờ hắn khâu lại miệng vết thương xong, vội vã chạy tới bệnh viện thì Nhan Tịch đã tỉnh, vốn dĩ hắn cũng không muốn hung dữ với cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, đầu thì quấn băng gạc còn mặt bầm tím thê thảm, nên đã nhịn không được mà bùng lửa giận.
Cảnh tượng Trương Quyền cầm dao hung hăng muốn đâm Nhan Tịch, chỉ cần nhớ tới thôi là hắn đã cảm thấy sợ, lỡ như hắn tới muộn vài phút thôi thì cậu sẽ thế nào....
Nhưng vì cớ gì, vì cớ gì mà người con trai này tình nguyện để bản thân gặp nguy hiểm cũng không chịu xin hắn giúp đỡ? Tại sao lại dễ dàng không tin tưởng mình như thế?
Vừa trải qua những chuyện đó, có thể thấy được tâm trạng Nhan Tịch cũng không tốt, cả người nhìn qua vừa yếu ớt vừa bất lực, dưới tình huống như vậy nhưng thái độ cậu đối với hắn lại xa cách lạnh lùng như cũ, tựa như cậu đang dùng hết phần sức lực cuối cùng của mình ra để chống đối cự tuyệt hắn, nhìn ánh mắt lạnh lùng như vậy trong lòng hắn đã hốt hoảng, trong ngực đau nhói, loại đau đớn đột ngột này khiến hắn nhịn không được mà nắm chặt tay.
Bởi vì dùng sức nên miệng vết thương vừa khâu nay lại nứt ra, lúc phản ứng lại thì lòng bàn tay đã ướt đẫm, cũng may khi đó hắn mang gang tay màu đen nên không nhìn thấy bàn tay bên trong đang chảy máu, lo lắng Nhan Tịch nhìn ra điều khác thường cho nên hắn chỉ có thể rời đi trước, mà lúc hắn rời đi kia thấy dáng vẻ Nhan Tịch thở phào nhẹ nhõm trong lòng hắn lại đau đớn khôn cùng....
Dưới sự nhúng tay của hắn, Trương Quyền rất nhanh đã bị xử lý, Nhan Tịch cũng sớm xuất viện, cũng trong dự liệu cậu hoàn toàn vứt hắn ném qua sau đầu, đến cuối lại cùng với Trương Tố ngày càng trở nên thân thiết....
Cái tên Beta Trương Tố kia cũng không phải là người tốt gì cho cam, nhưng hết lần này tới lần khác Nhan Tịch lại tin tưởng hắn ta vô điều kiện, không hề phòng bị, giống như lúc trước cậu tin tưởng hắn vậy....
Thật sự là buồn cười làm sao, người hơn hai mươi tuổi vậy mà không nghĩ sâu sa hơn một chút, không nhìn ra được ai mới là người đối tốt thật sự với cậu?
Kẻ tâm cơ sâu nặng như Trương Tố kia, quay đầu bán cậu cậu còn giúp hắn ta đếm tiền.
Người con trai ngốc như vậy căn bản không đáng để hắn hao tốn tinh lực.... Omega ưu tú bên cạnh hắn nhiều như vậy, cậu cũng không phải là cực phẩm gì cho cam, mình cần gì phải treo cổ trên một cái cây?
Lam Cẩn chán ghét cảm giác không thể khống chế, nếu như hắn đủ thông minh thì nên nhân cơ hội này chặt đứt nhớ mong, không lui tới nữa mới là kết cục tốt nhất.... Đúng là như thế, đúng là đã có vài ngày như vậy, hắn nghĩ tới chuyện đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với người con trai này, trước đó nhúng tay xử lý vào chuyện của Trương Quyền chặt đứt hậu hoạn về sau thì cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ người con trai ấy rồi, nhưng sự thật thì sao, hắn không làm được. Trong nhà tràn đầy mùi hoa sen ngọt thanh, trong ngoài đều có vết tích chứng minh người ấy từng tồn tại ở nơi này.
Bộ dáng xinh đẹp kia ở mãi trong đầu hắn không vứt đi được, chỉ cảm thấy bực bội và lo lắng.
Đặc biệt là lúc gặp ở nhà hàng, trơ mắt nhìn Nhan Tịch kéo tay Trương Tố rời đi, sự ghen ghét phẫn nộ bị đè ép trong đáy lòng đã lâu nay bừng lên tựa như hủy thiên diệt địa.
Muốn cướp cậu về, muốn cậu ở bên cạnh mình, muốn chiếm được cậu, có được cậu, lúc cần thiết thì tìm chiếc lồng đẹp đẽ giam cậu lại, để cậu chỉ có thể cười với mình, chỉ có thể dựa vào mình....
Hắn mặc dù cường thế nhưng không đến mức bá đạo không nói đạo lý, hắn luôn coi thường việc đe dọa ép buộc làm trái ý muốn của người khác, nhưng khi đó hắn thực sự đã có ý nghĩ như vậy, hắn chưa từng mất khống chế nhớ thương một người như vậy, cuối cùng hắn quy việc bản thân mất khống chế là do pheromone.
Đúng vậy, sở dĩ hắn có thể chắc chắn như vậy là do hắn và Nhan Tịch có độ xứng đôi cao tới 99%, là trời sinh một cặp. Trước đó hắn chưa từng gặp một Omega có độ xứng đôi cao như vậy, chưa từng nếm qua mùi vị của Omega có độ xứng đôi cao nên không biết Omega có độ xứng đôi cao có sức hấp dẫn trí mạng đối với Alpha như thế....
Đây là thiết lập vốn có của Alpha và Omega cho nên không có gì phải rối rắm cả.
Nhan Tịch vốn dĩ là Omega của mình, trên người có vết đánh dấu của hắn, bên trong tuyến thể cũng đều là pheromone Alpha của hắn, cho nên đời đời kiếp kiếp này cậu cũng chỉ có thể là của mình....
Dục vọng chiếm hữu dường như làm hắn mất đi lý trí, một giây hắn cũng không chờ được, bất chấp tất cả phải tìm được Omega của mình về.
Lúc lấy lại tinh thần thì hắn đã đứng trước cửa nhà trong chung cư cũ kỹ kia, cửa lớn đóng chặt nhưng giác quan nhạy bén của Alpha đã để hắn phát giác được mùi hoa sen nhàn nhạt tỏa ra từ khe cửa.
Nhan Tịch là Omega phân hóa lần hai cho nên pheromone nhạt hơn so với Omega bẩm sinh một chút, nhưng bây giờ đứng ở cửa hắn lại cảm nhận được, hiển nhiên chỉ có một khả năng đó là Omega của hắn đang phát tình....
Thân là Omega phân hóa lần hai cho nên thuốc ức chế không có tác dụng gì nhiều với Nhan Tịch, cho nên? Lúc này Tịch Tịch của hắn ở trong phòng đang có dáng vẻ gì? Có phải đang đau đớn khó nhịn chịu đựng cơn nóng phát tình hay là có người nào khác đang ở bên an ủi cậu?
Nghĩ đến việc Omega của mình đang thử tiếp nhận những người khác hắn liền ghen ghét đến phát điên, suy nghĩ càng ngày càng mất khống chế, pheromone cũng không kiềm được mà phóng ra.
Có thể là do pheromone hấp dẫn lẫn nhau, nên người con trai trong phòng rất nhanh cũng ý thức được sự có mặt của hắn.
Mùi hoa sen phát ra từ khe cửa ngày càng nồng đậm, nhưng người con trai bên trong hiển nhiên lại kháng cự hắn, dù cho đang phát tình cũng cắn răng không chịu mở cửa cho hắn.
Có trời mới biết hắn đứng ở ngoài cửa nhịn đến muốn phát điên, phải dùng hết tất cả lý trí để khống chế bản thân không đập cửa đi vào.
Đương nhiên, đến cuối cùng hắn vẫn gạt được cậu mở cửa, phóng ra càng nhiều pheromone của Alpha, lại một lần nữa ôm được Omega của mình trong lồng ngực như ý nguyện, nóng bỏng yêu thương, xoa dịu cơn nóng phát tình của cậu.
Đúng, chính là mùi vị này, mùi hoa sen thuộc về hắn, là của hắn, chỉ một mình hắn có.
Ôm lấy Omega của hắn, hôn môi âu yếm, pheromone của hai người hòa vào nhau, ngửi được mùi pheromone Omega thanh ngọt, những bực bội không yên trong khoảng thời gian này đều tan thành mây khói.
Chính là cảm giác an ổn này, cảm giác thỏa mãn này.... Chỉ có Tịch Tịch của hắn mới mang lại được cho hắn.
Tịch Tịch tốt như vậy, sao hắn có thể buông tay đây?
Cho nên hắn cũng không có bao nhiêu do dự, mà lập tức quyết định cưỡng chế giam lỏng cậu lại.
Omega đã bị đánh dấu thì chỉ cần ngoan ngoãn mỗi ngày đợi hắn trở về thì tốt rồi, nếu không ngoan thì giam lại, giam lâu rồi thì sẽ ngoan thôi....
Lam Cẩn biết từ trong xương cốt Nhan Tịch luôn có tính cách quật cường, sẵn sàng mạnh mẽ phản kháng, cho nên việc cậu chạy trốn cũng đều nằm trong dự liệu của hắn, thậm chí có thể nói là hắn cố ý để cậu chạy.
Đã quen ngồi ở vị trí cao, có một số việc hắn khinh thường làm, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không làm, ở trong thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện tàn nhẫn ác liệt để đạt được mục đích thì hắn đây cũng làm không ít rồi.
Hắn biết rõ, chỉ ở bên tai đơn giản dụ dỗ và cảnh cáo cũng vô dụng, phải dùng đến hành động thực tế, để khiến người con trai bên cạnh hắn hoàn toàn từ bỏ ý đồ chạy trốn kia.
Hắn cũng biết cách làm của mình là không đúng, thậm chí có thể khiến Nhan Tịch càng ghét bỏ và xa lánh hắn hơn, nhưng hắn không thể chịu được việc người con trai bên cạnh mình lúc nào cũng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi hắn.
Thân là Alpha ưu tú, từ trước đến nay hắn có thể dễ dàng khống chế hết thảy, cho nên mặc kệ là ra bất cứ quyết định gì thì hắn đều ung dung bình tĩnh.
Cho đến giờ phút này hắn không có một chút lo lắng, bởi vì hắn biết rõ Nhan Tịch là một người bình thường không thân không thế, cho dù có làm ầm ỹ ồn ào đến đâu thì cũng không có tác dụng gì.
Vốn qua chuyện này muốn nhắc nhở cậu, đường lui đã không còn nữa, cậu đã không còn đường quay đầu, chỉ có thể thành thành thật thật trở về, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, giống như lúc trước hai người từng ở chung vậy.
Tuy rằng thủ đoạn ép buộc cậu có hơi ác liệt, nhưng hắn cam đoan rằng ngày tháng sau này mình sẽ đối tốt với người con trai ấy, dù sao người con trai ấy cũng là người dễ mềm lòng, hắn tin sẽ có một ngày nào đó cậu hết giận....
Nhưng không ngờ, người con trai ấy lại dùng cách cực đoan như vậy để kháng cự....
Trước đó một giây hắn còn đang đắc ý vì cậu đã mềm lòng không nỡ tổn thương hắn, một giây sau hắn liền nhìn thấy cậu ngã vào trong vũng máu....
Hình ảnh trong giây phút đó, cho dù là qua bao lâu khi nhớ lại thì trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cũng tại khoảnh khắc ấy, khiến hắn trải nghiệm một lần nữa cảm giác bất lực khi còn nhỏ....
Thì ra cho dù hắn đã trưởng thành, hắn đang đứng ở trên vạn người thì có việc hắn vẫn không thể làm được, cũng không giữ lại được người như cũ....
Cảm giác bất lực này thật sự quá tồi tệ....
-
Bầu không khí bên trong tập đoàn Lam thị dạo gần đây phải nói là vô cùng trầm thấp và nghiêm túc, các nhân viên làm việc trong đó lúc nào cũng lo lắng nơm nớp hệt như đang đi trên băng mỏng.
Tất cả mọi người đều biết trong khoảng thời gian này tâm trạng của tổng giám đốc công ty bọn họ vô cùng kém, thậm chí đến bộ dáng ôn tồn lễ độ ngày trước cũng lười làm, cả ngày mặt lạnh, vẻ mặt như băng sương, dọa cho đám nhân viên ở trong công ty chỉ thở quá hai cái thôi cũng cảm thấy mình đang mang tội.
Tại cuộc họp điều hành công ty hàng tuần, Lam Cẩn lại mang gương mặt lạnh phát ra một trận lửa tức giận, sau khi hùng hổ trở lại văn phòng chỉ cảm thấy bực bội không chịu được.
Không màng tới hình tượng giật phăng cà vạt trên cổ xuống, thuận tay châm cho mình một điếu thuốc, mới vừa rít vào một hơi lại có kẻ không sợ chết ở bên ngoài gõ cửa.
Người đến là thư ký trưởng của hắn và cũng đi theo hắn lâu nhất Lý Na, Lý Na hiển nhiên biết rõ được tình trạng dạo gần đây của sếp mình, dưới tình huống bình thường thì chắc chắn sẽ tận lực cố gắng mà né xa, nhưng hiện đang có chuyện khẩn cấp, bị ép tới bất đắc dĩ mà căng da đầu đi gõ cửa báo lên.
Lý Na cẩn thận, e dè quan sát vẻ mặt của Tổng giám đốc nhà mình. "Lam tổng, câu Tưởng mấy hôm nay đều đến tìm ngài.... Ngài cũng biết, thân phận của cậu ta khá mẫn cảm, liên tiếp xuất hiện ở trước công ty như vậy cũng không ổn lắm, lỡ như bị phóng viên chụp ảnh đăng hình thì sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến công ty.... Ngài xem, hay là để cậu ta lên đây gặp ngài.... ".
Chờ một lát Lam Cẩn mới hiểu được cậu Tưởng mà Lý Na nói đến là ai, lúc ấy Nhan Tịch náo loạn muốn rời khỏi hắn, hắn cảm thấy nghẹt thở nên tùy tiện tìm một ngôi sao nhỏ đến, gọi là gì.... hình như là Tưởng Khả.
Hai người tuy là tiếp xúc được một đoạn thời gian, hắn thuận tay cho cậu ta một ít tài nguyên, nhưng thực ra hai người cũng không phát sinh chuyện gì, chỉ là ngẫu nhiên dẫn người ra ngoài đóng kịch mà thôi, dù sao với thân phận của anh khi ra ngoài bên cạnh đều phải có một người đi cùng.
Lần đó sau khi chạm mặt Nhan Tịch ở nhà hàng, hắn liền lập tức ném người ra sau đầu.
Nhưng đã bắt đầu nếm được ngon ngọt, Tưởng Khả sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, điện thoại không liên lạc được thì trực tiếp tìm tới cửa, thật sự còn xem Lam thị như cái chợ muốn ra thì ra muốn vào thì vào à?
Nghĩ đến hành động lớn mật của Tưởng Khả, mày rậm của Lam Cẩn nhíu lại, tâm trạng ban đầu vốn đã vô cùng phiền não nay lại càng thêm tồi tệ, anh giơ tay gọi điện nói đơn giản vài câu rồi cúp máy, sau này, Omega tên Tưởng Khả này sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Lam Cẩn là con trai của hai Alpha ưu tú nhất trong nước, từ nhỏ đã được coi trọng vô cùng, trong lúc những đứa trẻ khác còn đang cầm điện thoại chơi trò chơi, Lam gia liền bắt đầu dùng phương pháp mưa dầm thấm lâu mà dạy hắn tất cả kiến thức về quản lý thương nghiệp, dạy hắn đối nhân xử thế, dạy hắn cách sắp xếp cuộc đời mình như thế nào, dạy hắn che giấu cảm xúc của mình ra sao, nhưng duy nhất lại không dạy hắn cách làm sao để đi yêu một người.