Hiển nhiên, Lam Cẩn khi ấy cho rằng tình cảm là thứ không cần thiết, bên cạnh hắn lại không thiếu người bầu bạn, chỉ cần hắn khẽ phất tay là thành công có rất nhiều người chạy tới, hắn muốn loại hình nào mà không có, cho nên tại sao phải lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm này?
Tính cách của hắn bao năm nay vẫn như thế, quyết đoán bình tĩnh, không mang theo tình cảm cá nhân, nhưng chỉ duy nhất đối với Nhan Tịch là không giống vậy.
Trước kia, hắn cứ nghĩ là do độ xứng đôi cao giữa pheromone nên mới đối đãi đặc biệt với người con trai đó, cảm xúc dễ dàng bị người con trai đó làm ảnh hưởng, mới có thể lúc nào cũng nhớ thương cậu, lo lắng cho cậu, cho nên mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế dùng mọi thủ đoạn để trói cậu ở bên cạnh.
Nhưng bây giờ tuyến thể của Nhan Tịch đã bị hủy hoại, cậu đã không còn pheromone Omega, đã chẳng khác nào những Beta nam khác, mà tính cách của cậu cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt, đối đãi với tình nhân cũng không được dịu dàng chăm sóc, nhưng tại sao mình lại không buông tay cậu ra được?
Thậm chí mới chỉ nhớ đến cậu thì trái tim sẽ rung động không thôi, thứ cảm giác này thật sự rất vi diệu, dù cho đã không còn cảm nhận được pheromone của cậu nữa, nhưng vẫn muốn đến gần cậu, chạm vào cậu....
Dường như Lam Cẩn đã mơ hồ phát hiện ra cảm giác này là gì, đáp án đã rất rõ ràng, hắn lại càng lúc càng hoảng....
So với Lam Cẩn đang bối rối lại bực bội bên này thì Nhan Tịch trải qua một năm vô cùng náo nhiệt và an ổn.
Sau ngày nghỉ thứ hai công ty cho nghỉ, Nhan Tịch đặt mua đồ sắm Tết rồi về nhà, cùng cả nhà của dì vui vẻ đón giao thừa, vẫn luôn ở trong nhà đến khi kỳ nghỉ lễ kết thúc.
Ngày đầu tiên đi làm lại sau năm mới, ai trong công ty cũng vui mừng hớn hở, thậm chí sếp còn bảo người chuẩn bị hạt dưa và trái cây cho tất cả nhân viên dùng, hiếm có được một ngày không cần làm nhiều việc, các đồng nghiệp liền tụ lại nói chuyện phiếm, một ngày rất nhanh đã trôi qua.
Cho đến khi sắp tan tầm, các đồng nghiệp có quan hệ tốt với nhau thường ngày liền đề nghị tụ tập, đề nghị vừa đưa ra thì một hô trăm người đồng ý, Nhan Tịch đương nhiên cũng ở trong số đó.
Mọi người cùng nhau thảo luận xong thì quyết định phải làm linh đình một chút, bởi vì đây là buổi tụ họp đầu tiên sau năm mới, vì thế lập tức lựa chọn một nhà hàng sang trọng gần công ty nhất, dự định ăn uống no đủ xong thì sẽ đến KTV Happy ở tầng cao nhất.
Chịu đựng đến lúc tan tầm, các đồng nghiệp tham gia tụ tập đã sớm nóng lòng, Đường Ưu thu dọn xong bàn làm việc của mình thì tay trái kéo Hứa Vi tay phải túm Nhan Tịch hưng phấn đi ra ngoài.
Một đám mười mấy người, đông đúc cùng nhau chân trước chân sau ra khỏi cổng công ty, bởi đều là đồng nghiệp nên ai cũng quen biết nhau, vì thế cả đám vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ náo nhiệt.
Nhan Tịch đi ở giữa đám người, vừa mới đi ra khỏi công ty thì nghe được hai nữ đồng nghiệp trẻ tuổi đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, lén lút chỉ vào chỗ cách đó không xa, rồi hưng phấn thảo luận cùng Nhan Tịch, Đường Ưu và Hứa Vi bên cạnh.
"Mọi người nhìn kìa, là Maybach! Cũng không biết cả đời này liệu chúng ta có thể mua nổi không nữa....".
"Đêm nay ngủ sớm chút đi, trong mơ sẽ mua nổi....".
"Các cậu thử nói xem, người ngồi bên trong sẽ là người trông như thế nào nhỉ?".
"Chắc chắn là một vị đại gia đầu hói bụng bự....".
Trong lúc đang thảo luận thì cánh cửa xe bên người lái bỗng nhiên mở ra, một đôi chân dài bước xuống.
Một nhóm người đều ăn ý thả chậm tốc độ dưới chân, cũng đều vô thức nhìn chằm chằm vào người vừa bước xuống từ chiếc siêu xe kia.
Trời đã tối, ánh sáng bên ngoài lại tương đối mờ mịt, cho nên không thể nhìn rõ được mặt của người vừa bước xuống từ siêu xe, nhưng từ dáng người cao lớn thẳng tắp kia thì ai cũng nhìn ra được đó là một người vô cùng nổi bật.
Lập tức liền nghe thấy mấy cô gái ríu rít thảo luận. "Không phải ông già mà là một soái ca, anh ta cao quá, giống hệt người mẫu.... Với thân hình này thì diện mạo chắc chắn không tầm thường!".
"Tôi muốn đi tới đó làm quen với anh ấy, phải làm sao bây giờ?".
"Chết tâm đi, người ta cao lớn đẹp trai như vậy, bộ dáng rõ ràng là đang chờ người khác tan tầm, xem ra là hoa đã có chủ!".
Lúc này, Hứa Vi đột nhiên lên tiếng. "Không đúng, sao nhìn người này lại thấy có chút giống với Lam tổng của Lam thị nhỉ?".
Dứt lời, cô quay đầu như có như không nhìn Nhan Tịch bên cạnh.
Đường Ưu vội vàng móc kích từ trong túi xách tay ra đeo lên, mở to hai mắt nhìn thật kỹ. "Không phải giống như mà chính là như vậy!".
Sau khi nhận ra đó là Lam Cẩn nhóm người càng bàn luận đến sôi nổi.
"Lam tổng? Là Lam Cẩn kia sao? Không thể nào? Anh ta đến dưới lầu công ty chúng ta chờ ai vậy?".
"Này, anh ta đang nhìn qua hướng này, chắc không phải là một người trong số chúng ta đâu nhỉ?".
"CMN, anh ta lại đây rồi kìa....!".
Mắt Nhan Tịch trừng lên thật lớn, nhìn Lam Cẩn đi đến trước mặt cậu.
Lam Cẩn trước tiên lễ phép mà từ tốn gật đầu với những người khác, sau đó nhìn về phía Nhan Tịch, sâu trong đôi mắt thâm thúy đều là dịu dàng.
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang vô cùng kinh ngạc của Nhan Tịch, mặt ngoài thì bình tĩnh như không khẽ cười, giống như những lời Nhan Tịch nói với hắn khi gặp mặt dưới lầu trước năm mới chưa từng xảy ra, mở miệng nói. "Tịch Tịch, năm mới vui vẻ".
Nhan Tịch: "....".
Mọi người: "....".
Năm mới vui vẻ?
Sắp hết tháng Giêng luôn rồi!
Nhan Tịch đứng hình trong chốc lát, mãi mới phản ứng lại được, ánh mắt mọi người bên cạnh hiện tại cũng đều tập trung trên người cậu, nếu như bây giờ lập tức quay đầu rời đi thì có vẻ không ổn lắm, chỉ có thể căng da đầu mà xấu hổ trả lời một câu. "Năm mới vui vẻ!".
Mọi người: "....".
Lại năm mới vui vẻ à?
Dường như Lam Cẩn rất sợ sự xuất hiện đột ngột của mình chọc cho Nhan Tịch xấu hổ, liền giải thích. "Tôi mới từ nước ngoài về, mang quà mừng năm mới về cho em, hôm nay vừa lúc đi ngang qua, thấy cũng vừa lúc tan tầm cho nên thuận đường mang tới....".
Lam Cẩn nói như vậy thì trong lòng những người còn lại bên cạnh đều hiểu rõ, dù sao cả công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết quan hệ giữa Lam Cẩn và Nhan Tịch là bạn thời đại học rất thân thiết.
Có câu nói, dựa vào cây to thì được hưởng bóng mát. Nhan Tịch sở dĩ ở công ty thuận buồm xuôi mái đa phần là nhờ vào quan hệ của cậu và Lam Cẩn, bọn họ đa phần đều là nhân viên công chức bình thường, khả năng cả đời này đều trèo không tới tầng quan hệ như vậy, vậy mà ngay từ lúc học đại học vận khí của Nhan Tịch đã không tệ có thể may mắn kết giao được một người bạn tốt như vậy, có thể nói là thật khiến người khác ghen tị!
Nếu đã là bạn tốt đi công tác về thuận đường mang quà tới cho Nhan Tịch thì thật sự chẳng có gì bất thường, tất cả mọi người đều không chút nghi ngờ hay nghĩ đến phương diện khác, dù sao quan hệ lúc còn đi học sẽ sâu sắc hơn với quan hệ có sau khi bước vào xã hội, chẳng qua là bọn họ đều rất hâm mộ, chỉ có Hứa Vi đứng ở một bên mang theo sắc mặt quái dị, ý tứ sâu xa nhìn hai người Nhan Tịch và Lam Cẩn..
Nhan Tịch mặc dù vẫn luôn giữ thái độ nghi ngờ với hành động khó hiểu của Lam Cẩn, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà cậu lại làm lơ túi quà của anh đang giơ giữ không trung thì cũng không ổn lắm, còn lo hơn nữa là sợ mọi đồng nghiệp nhìn ra điểm bất thường gì đó, cậu liền đưa tay nhận lấy, trong đầu lại nghĩ sẽ tìm cơ hội trả lại cho anh.
Thấy Nhan Tịch không cự tuyệt mình thì ý cười trên khóe miệng Lam Cẩn càng sâu hơn một chút, giơ tay đẩy mắt kính của mình, quay đầu cười tủm tỉm nhìn những người khác đang trông mong nhìn hắn. "Mọi người muốn tụ họp năm mới sao? Tôi đang thuận đường nên mọi người có cần tôi đưa một đoạn không?".
Nhan Tịch đang đứng nhìn sườn mặt của Lam Cẩn, được sủng ái mà sợ hãi, vội nói. "Không cần đâu, mấy người chúng tôi đang đến khách sạn Duyệt Sắc gần đây, đi bộ qua là được....".
Lam Cẩn suy nghĩ một lát. "Nơi đó à....? Là một trong những khách sạn được Lam thị chỉ định, mọi người đợi chút....".
Nói xong, hắn lập tức lấy điện thoại ra, gọi một cuộc, đơn giản bàn giao vai câu với người ở bên kia đầu dây rồi cúp máy.
Sau đó hắn mỉm cười nhìn nhóm người. "Tôi đã sắp xếp phía bên kia rồi, đến lúc đó lễ tân sẽ trực tiếp tính vào mục chi tiêu bên Lam thị, mọi người đi chơi vui vẻ".
Lam Cẩn vậy mà muốn giúp bọn họ thanh toán tiền, lời này vừa nói ra, đoàn người lập tức xôn xao lên, có người cướp lời nói. "Lam tổng làm vậy không ổn lắm đâu.... Sao có thể để ngài tốn kém như vậy được?".
Lam Cẩn khẽ cười. "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay Lam thị còn có dự án hợp tác cùng công ty KL của mọi người, đến lúc đó còn phải vất vả mọi người....".
Dừng một chút, ánh mắt Lam Cẩn lần nữa dừng trên mặt Nhan Tịch, dịu dàng nói. "Huống chi Tịch Tịch nhà tôi về sau còn nhờ mọi người đến chăm sóc chiếu cố nhiều hơn nữa....!".
Lam Cẩn trực tiếp đẩy lực chú ý của mọi người lên Nhan Tịch, đối diện với ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, Nhan Tịch đổ mồ hôi, mặt cũng nóng lên.
Đường Ưu một bên suýt chút nữa siết đưt cánh tay Nhan Tịch ra, một bên cũng không hề kiêng dè Lam Cẩn mà thẳng thừng nói. "Nhan Tịch, bạn thân như thế kiếm ở chỗ nào vậy....? Tôi cũng đi kiếm kiếm thử....!".
Tiếp đó lại có người nói. "Đúng vậy, đúng vậy, bạn thân mà vừa có tiền lại vừa đẹp như soái ca, nếu có thì chỉ chỗ tôi cho nữa, tôi cũng muốn một suất!".
Lam Cẩn ở một bên khẽ cười một tiếng, nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Tịch cũng đã đỏ lên, chớp chớp đôi mắt, đột nhiên giống như vô tình cố ý mà nhỏ giọng nói. "Thật ra, tôi rất hâm mộ quan hệ đồng nghiệp hòa thuận của mọi người....".
Nghe hắn nói như vậy, quả nhiên lập tức có người mở miệng hỏi. "Nếu Lam tổng có thời gian rảnh.... chi bằng đi cùng bọn tôi đi?".
Ý cười bên trong đáy mắt Lam Cẩn càng thêm sâu mấy phần, nhưng mặt ngoài lại bình tĩnh như thường, giả vờ giả vịt từ chối. "Không được đâu nhỉ, ở đây tôi chỉ quen Tịch Tịch, có người lạ gia nhập sợ rằng mọi người sẽ không được tự nhiên....".
"Không có, không có đâu! Sao có thể có chuyện đó cơ chứ....?".
"Đúng vậy đó, bọn tôi đều rất hoan nghênh Lam tổng....!".
".....".
".....".
Nhan Tịch: "....".
Tôi không....!
-
Một lát sau, trên ghế ngồi trong phòng ăn riêng của khách sạn, Lam Cẩn cười khanh khách ngồi bên cạnh Nhan Tịch.
Mà Nhan Tịch ngồi ở bên thì sắc mặt mất tự nhiên, thậm chí có chút không yên, cho tới bây giờ cậu nghĩ mãi mà không ra, đang yên đang lành rõ ràng là một buổi tụ họp sau năm mới của các đồng nghiệp, cớ gì một người như Lam Cẩn lại góp mặt còn ngồi bên cạnh cậu nữa?
Hiển nhiên là không phải vì lý do thật sự muốn tham gia để tìm hiểu về vấn đề "Quan hệ đồng nghiệp hòa thuận", cho nên rốt cuộc anh lại muốn giở trò gì đây?
Vốn cho rằng lần gặp mặt ở dưới lầu trước Tết khi đó cậu đã nói vô cùng rõ ràng với anh rồi, lấy tính cách cao ngạo của người đàn ông này thì chắc chắn sẽ không tiếp tục dây dưa với cậu nữa, không ngờ rằng chỉ có qua mấy ngày thôi mà người đàn ông này lại càng trở nên khó nắm bắt hơn.
Lúc này trên mặt Lam Cẩn đang mỉm cười, tận lực đè ép khí thế trên người mình xuống, câu được câu không nói chuyện cùng những người khác, đáng chết là bầu không khí trên bàn cơm vậy mà lại hòa hợp đến không tưởng nổi.
Đúng lúc Nhan Tịch đang tự hỏi Lam Cẩn có ý gì thì trong chén trên bàn ăn trước mặt lại có thêm một khối cá, ngẩng đầu thì đối diện với gương mặt Lam Cẩn đang cười dịu dàng.
Thấy Nhan Tịch nhìn mình, đũa trên tay Lam Cẩn buông xuống, dịu dàng nói. "Cá này khá ngon, em nếm thử xem".
Nhan Tịch: "....".
Không có độc là tôi mừng lắm rồi!
Dù sao cũng còn các đồng nghiệp khác ở đây, Nhan Tịch cũng ngại làm ra chuyện vứt bỏ mặt mũi của anh, không đáp lời mà cúi đầu ăn miếng cá.
"Ăn ngon chứ?". Lam Cẩn khẽ cười hỏi, giọng mềm như nước cứ như bị người khác nhập hồn.
Nhan Tịch vô thức gật đầu.
"Thành phố Z có một nhà hàng bán món cá cũng không tệ, chờ có thời gian tôi đưa em đi ăn thử nhé?".
Nhan Tịch: "....".
Nhìn Lam Cẩn ân cần như vậy, trong lòng Nhan Tịch càng thêm khó hiểu.
Rốt cuộc cũng chờ được tới lúc Lam Cẩn đứng lên đi nhà vệ sinh, cậu lập tức đi theo ngay phía sau.
Nhan Tịch cũng chưa từng bao giờ nghĩ mình cũng có ngày chặn đường Lam Cẩn vừa đi vệ sinh quay trở lại, cậu lôi anh đến cuối hành lang, chỉ là đối mặt với thái độ và cử chỉ vô cùng khác lạ của anh, cậu không nhịn nổi nữa. "Anh rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?".
Nhan Tịch ngẩng đầu lên, chớp cũng không chớp mà trực tiếp trừng mắt nhìn Lam Cẩn. "Không phải đã nói không cần tiếp tục dây dưa lẫn nhau đó sao? Vì cái gì anh còn xuất hiện trước mặt tôi nữa?".
Đối mặt với chất vấn của Nhan Tịch, Lam Cẩn chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cậu, nhìn gương mặt nhỏ đang nổi giận đùng đùng. "Bởi vì nhớ em....!".
Trong tình cảnh này mà coi rằng hắn đang nháy mắt đưa tình hay thể hiện tình cảm gì đó với mình thì có vẻ hơi ngu, Nhan Tịch lại nghĩ có lẽ nào dạo gần đây Lam Cẩn không kiếm được Omega có độ pheromone xứng đôi cao, cho nên lại đánh chủ ý lên việc ép buộc mình đi chữa tuyến thể không? Cậu vô thức bật chế độ cảnh giác với Lam Cẩn. "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi chữa trị tuyến thể đâu!".
Lam Cẩn nhìn dáng vẻ Nhan Tịch đang cảnh giác mình thì trong lòng rất khó chịu. "Tịch Tịch, tôi biết em không muốn chữa trị tuyến thể, tôi sẽ không ép em làm những chuyện mà em không muốn".
Nhan Tịch nghe xong thì cười nhạt một tiếng. "Nếu đã vậy, anh còn tới tìm tôi làm gì?".
Khuôn mặt đẹp đẽ của Lam Cẩn đầy nghiêm túc, ánh mắt nhìn cậu cũng đầy chăm chú, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy, cuối cùng vẫn thành thật đáp. "Tôi có lời muốn nói với em, cho nên mới tới tìm em, nhưng tôi sợ em không cho tôi cơ hội nói chuyện....".
Cho nên hắn mới tạm thời nảy lên ý nghĩ muốn tham gia buổi tụ họp đồng nghiệp năm mới này của cậu.
Đường đường là Lam Cẩn vậy mà khi nói chuyện cùng người khác lại tự hạ mình xuống, lại còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế, nói ra thật sự sẽ làm người khác kinh ngạc tới rớt cằm.
Nhan Tịch lại không hề bị lay động. "Giữa chúng ta thì có cái gì hay để nói đâu!".