"Bạo Quân chết tiệt, ngươi dám cả gan hôn Bổn cung. . . . . ." Hạ Như Thanh nhìn chằm chằm vào Kỳ Lạc Hi, với ý đồ vùng vẫy.
"Thanh nhi, nàng có biết mấy ngày nay nàng đi, ta nhớ nàng nhiều lắm không?" Kỳ Lạc Hi dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng, lần này hắn để xuống thân phận của đế vương, lấy một loại thân phận của nam nhân nói với Hạ Như Thanh.
Hạ Như Thanh chợt loé tia sáng bạc, trong dòng sóng mắt nổi lên cảm động, tim của nàng không phải là tảng đá, nàng hiểu cảm tình của Kỳ Lạc Hi đối với nàng, chỉ là cho tới nay nàng đều trốn tránh không để lại dấu vết, có lẽ lần này nàng nên nhìn thẳng vào mình. . . . . .
Vì vậy Hạ Như Thanh dây dưa thật sâu hơn nụ hôn này cùng với hắn.
Mỹ nhân đã muốn mời như thế, tại sao Kỳ Lạc Hi có thể không kích động, một đoàn hỏa lay động bụng của hắn, hắn thuận thế áp đảo Hạ Như Thanh lên trên giường rồng, hơi thở nóng rực phun ở cần cổ Hạ Như Thanh.
Hắn hôn làn da của nàng, xúc cảm trơn mượt giống như tơ lụa, rất mịn màng, từ gương mặt đến bụng, mỗi một chỗ hắn đều để lên ấn ký chỉ thuộc về hắn.
Kỳ Lạc Hi ngậm vành tai của nàng, đôi tay trêu chọc mẫn cảm của Hạ Như Thanh, thân thể nóng rực hơi run rẩy.
Tiếp theo một cái động thân, hắn tiến vào trong cơ thể nàng, xúc cảm ấm áp căng đầy xông phá lý trí của hắn, sau đó chính là một cuộc hoan ái như bão táp.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Như Thanh gần như muốn rời từng mãnh, nàng mệt mỏi nâng cánh tay lên, không ngờ lại thức tỉnh người ở bên cạnh, thân hình cường tráng lần nữa đè ép xuống. "Kỳ Lạc Hi! " Hạ Như Thanh khó chịu kêu hắn một tiếng.
Nhưng mà người khác lại không thèm để mắt đến, bá đạo ngậm môi của nàng, cùng với nàng quấn lấy nhau, đầu lưỡi trượt vào trong miệng nàng, bàn tay quyến rũ trêu đùa đánh úp tới bầu ngực tuyết trắng mượt mà của nàng mà dịu dàng vuốt ve.
Kỳ Lạc Hi vẫn hôn từ xương quai xanh đến bụng của nàng, thân thể tự nhiên phát ra trận trận rung động, trên làn da trắng nõn mềm mại ở bên trong tình dục nhuộm một tầng đỏ, giống như cơn gió lốc cuốn sạch đại não.
Hắn ngậm anh đào mềm mại trước ngực nàng, dùng đầu lưỡi vẽ vài vòng, nhẹ nhàng mà mút vào, trêu chọc bộ vị nhạy cảm của nàng. Đầu ngón tay trêu chọc ở hạ thân của nàng, mỗi một chỗ đều nóng giống như lửa. "Đáng chết! Sáng sớm ngươi chưa thỏa mãn dục vọng à! " Thanh âm của Hạ Như Thanh buồn bực mà quát lên, vài tiếng rên rỉ từ trong miệng bật ra, mồ hôi che ở phía trên trán dầy đặc.
"Rốt cuộc là ai chưa thỏa mãn dục vọng? Lão bà! " Kỳ Lạc Hi chau chau chân mày, rất tự nhiên kêu lên " lão bà", cái từ mới này Hạ Như Thanh nhất thời cho hắn một đôi mắt xem thường, tên này mới một đêm mà đã nói từ đó, tên nam nhân này hắn sẽ dùng tới rồi. . . . . . "Lão bà, nàng thích cục cưng không? " Đột nhiên Kỳ Lạc Hi nói với nàng. Hạ Như Thanh vẫn kịp phản ứng, sửng sốt một chút.
"Nếu lão bà thích, vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh. . . . . ." Nói xong, lại hôn lên cánh môi xinh đẹp của Hạ Như Thanh, nhân tiện nuốt kháng nghị của nàng vào trong bụng.
"Khốn kiếp, ngươi không biết nhẹ một chút sao! "
"Thân ái, nàng càng ngày càng nóng nảy! Chỉ có thể là điềm báo trước mang thai! " Hạ Như Thanh nhất thời hết ý kiến rồi.
Thân thể của Kỳ Lạc Hi trầm xuống, xuyên thấu qua thân thể của nàng, nhanh chóng luật động kích thích thần kinh. Mùi vị tình dục tràn đầy cả tẩm cung , mập mờ ở bên tai liên tục thở dốc. . . . . .
Hạ Như Thanh vòng chắc cổ của Kỳ Lạc Hi thản nhiên nói: "Có ngươi, thật tốt. . . . . ."