Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 4



Editor: Puck

Dòng nước ấm áp không ngừng chảy ra từ vòi nước tinh xảo, quanh mình tràn ngập hơi nước, trong không khí ướt át càng lộ ra ham muốn, giống như một khi ngã vào bên trong, chỉ có thể sa vào, vĩnh viễn tránh không ra.

Quần áo đều bị cởi đi, tiện tay vứt trên sàn nhà bằng gạch men sứ đẹp đẽ, Phương Tịnh Vân cảm thấy xót xa vô hạn, thân thể ngọc ngà trần trụi của cô như sinh ra vì anh, mặc dù nghĩ tới phải chống lại, nhưng vẫn bị người đàn ông này thần phục nắm trong tay.

Dưới nước ấm áp, đùi ngọc của cô mở rộng dạng chân trên đùi tráng kiện của Lôi Quân, hai người đã sớm kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, không chút khe hở, bộ phận cứng rắn của anh đột ngột căng ra chỗ tinh tế của cô, đào vào chỗ sâu nhất, mà cô không có chỗ có thể trốn.

“Thích không? Tiểu Vân...” Lôi Quân xấu xa mà hỏi, bàn tay đầy vết chai cứng bưng lấy vú đẹp khẽ dao động trong nước, bừa bãi mà vuốt ve, vặn nắn, khi cô không kiềm chế được mà phát ra ngâm nga thì anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đỏ thẫm đã sớm căng trướng vểnh lên dưới trêu đùa của mình, tận tình mà mút lấy.

“Ừ...” Phương Tịnh Vân cảm thấy đâu đớn mà nhíu mày, mùi vị điên cuồng này luôn vừa đau lại vừa vui sướng.

“Nếu tôi lại dùng thêm chút sức thì sao?” Anh vừa liếm láp vẻ ngọt ngào của cô vừa hỏi, không đợi câu trả lời của cô, bàn tay to đã tùy ý nắm bóp vú cô, lực tay này không dịu dàng.

“A a -” Cô thở nhẹ, ngửa khuôn mặt nhỏ lên thật cao, cung cấp mảng lớn da thịt mềm mại trước ngực cho người đàn ông nhấm nháp, sinh mệnh cường tráng lại phong phú xoay tròn trong cơ thể cô, luật động lên, đẩy vào trong ấm áp nữ tính, cũng mang hồn vía của cô lên không trung.

Sau một trận xâm lược kịch liệt, người đàn ông cuối cùng khẽ chậm lại lực và tốc độ.

“Nếu tôi cũng làm chuyện này với những người phụ nữ khác, em sẽ để ý sao?” Khẽ cắn vai mềm của cô, Lôi Quân đột nhiên hỏi.

Tại sao lại hỏi cô? Cô có tư cách để ý sao? Cô có thể để ý à...

Phương Tịnh Vân thở hổn hển, yếu ớt mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt anh tuần gần trong gang tấc.

“Có sao?” Anh tiếp tục ép hỏi.

“Em... Không sao cả... Anh muốn cùng một chỗ với ai, đó là... Là quyền tự do của anh, em không quản được...” Là cô cam tâm tình nguyện đi theo anh, ngay từ đầu đã không công bằng.

Tin bát quái về anh chưa bao giờ từng đứt đoạn, chỉ có điều cô vẫn tồn tại tâm lý đà điểu, lựa chọn không nghe không hỏi, núp trong bóng tối tự lừa gạt mình mà thôi.

Tại sao lại khơi lên hỏi cô? Muốn cô trả lời vấn đề như vậy, lòng cô đau, đau quá...

Không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt Lôi Quân đột nhiên trở nên thâm trầm.

Anh tập trung theo dõi từng biểu hiện nhỏ trên mặt cô, mắt đen thâm thúy hiện lên hung ác nham hiểm, dường như dưới hàm đẹp mắt càng căng chặt hơn.

“Rất tốt, em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”

Anh đột nhiên hôn miệng nhỏ của cô, mang theo ý tứ trừng phạt nồng đậm, hôn đến suýt nữa cô không thở nổi.

“Ưm ưm...” Tay trắng nõn của Phương Tịnh Vân bám lấy vai rộng của anh, khuôn ngực mềm mại để lên lồng ngực cường tráng, bị động mà thừa nhận công kích của anh.

Mười ngón tay anh giữ chặt eo nhỏ của cô, dưới nước, động tác của anh càng lúc càng lớn, đụng chạm kịch liệt khiến sóng nước dữ dội, vẩy đầy ướt cả nền.

“A a – Quân -” Phương Tịnh Vân gào thét, có cảm giác đáng sợ, giống như nước bao quanh anh đều sôi sùng sục rồi, bọn họ đặt mình trong nhiệt độ cao, không chỉ có thân thể, ngay cả linh hồn cũng đang thiêu đốt.

“Vì thưởng cho em hào phóng, tôi nên hầu hạ em thật tốt, mang đến vui vẻ cho em, không phải sao?”

“Không... Không nên như vậy...” Loáng thoáng, cô cảm nhận được người đàn ông này bị chọc giận, cô không rõ nguyên nhân chân chính.

Tại sao tức giận với cô?

Cô đã cố gắng mà dồn nén bản thân, không muốn tạo thành phức tạp cho anh, anh còn muốn cô làm như thế nào?

Cô không hiểu. Không hiểu nổi...

“Tại sao không cần? Tiểu Vân thân ái của tôi, em sẽ thích, tôi hiểu rõ, chúng ta luôn có thể chơi rất vui vẻ, không phải sao?” Giọng nói mang cười của anh mang theo áp bức khó hiểu, không để cho cô có thể thở dốc.

Anh bị cô chọc giận sao? Không... Cô không muốn trải nghiệm một lần nữa, chút “Thủ đoạn” kia sẽ ép cô điên hoàn toàn...

“Em không muốn... Anh, anh buông em ra, em không muốn...” Cô bắt đầu từ chối lồng ngực của anh.

Cánh tay phái nam mạnh mẽ mà có lực khóa cô lại, môi mỏng của Lôi Quân vừa phun, giọng nói đầy truyền cảm giống như từ trong địa ngục truyền đến, “Không còn kịp rồi. Tiểu Vân, sao tôi lại có thể cam lòng buông em ra? Chúng ta vừa mới bắt đầu chơi thôi mà.”

“Hu...” Cô tuyệt vọng khóc nức nở, trốn cũng trốn không thoát.

Đau đớn tột cùng lại cực kỳ hưởng thụ.

Bay tán loạn tới lui giữa địa ngục với thiên đường, hết lần này đến lần khác, không có ngày cũng không có đêm, chỉ có một dục vọng như vực sâu không đáy, dâm loạn, điên rồ, thoát khỏi gông cùm đạo đức, dùng hết các tư thế hạ lưu, Lôi Quân bất chấp tất cả mà muốn thiên hạ nhỏ dưới người, lực lượng mạnh mẽ khiến Phương Tịnh Vân hoàn toàn thần phục, triệt để giao ra thể xác và tinh thần.

Anh đòi hỏi cô vô độ, hai thân thể trần trụi quấn chặt nhau cả đêm, quay cuồng trong dâm dục, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ hơi lộ ra ánh sáng, anh mới thoát khỏi chỗ sâu nơi ấm áp của cô, không biết tìm được cao trào lần thứ bao nhiêu, một bộ phận của anh thậm chí còn chôn giữa đùi cô, hai thân thể mệt mỏi lại thỏa mãn mới rốt cuộc nặng nề tạm nghỉ.

Phương Tịnh Vân tỉnh khi ánh mặt trời xán lạn sau buổi trưa.

Thể lực hoàn toàn cạn kiệt, bị “Sửa” cực kỳ triệt để, nếu không phải nhu cầu sinh lý thúc giục, nói không chừng cô còn tiếp tục bỏ mặc bản thân thiếp đi.

Khi tỉnh lại, trong phòng ngủ mất trật tự không chịu nổi chỉ còn mỗi mình cô.

Đầu vẫn còn hơi choáng váng, cô kéo thân thể bị dày vò đến khắp nơi đều là dấu “Ô mai”, cố hết sức xuống giường, dựa vào hai chân như nhũn ra, chậm rì rì đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, đầu tiên cô mở một bồn nước ấm vì mình, như người máy không có cảm xúc làm một loạt động tác, sau khi tắm xong, tinh thần rốt cuộc chuyển biến tốt lên rất nhiều.

Lấy khăn tắm lớn trên kệ lau khô thân thể ướt át, cô mặc áo choàng tắm, lại chậm chạp đi tới, đi qua trước gương to, cô không tự chủ mà dừng lại, khuôn mặt hơi nghiêng, kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ tái nhợt trong gương.

Đây là cô sao? Đôi mắt đau thương, chân mày và lông mi buồn bã, cánh môi bị hôn đến sưng đỏ, da thịt phần cổ và trước ngực trần trụi in vô số vết đỏ.

Tất cả dấu vết đều do người đàn ông kia lưu lại, anh mút, gặm cắn, gieo xuống từng đóa hồng trên làn da tuyết trắng của cô, không chỉ như thế, ngay cả bụng bằng phẳng và bên đùi được áo choàng tắm che kín của cô cũng toàn dấu vết do anh lưu lại.

Đây là cô sao?

Tại sao nhìn cô không sung sướng như vậy?

Chẳng lẽ đây là nguyên dạng của tình yêu?

Yêu một người, nhất định chịu khổ, mặc dù bị anh làm tổn hại, cũng không thể hận anh, thật sao?

Tâm tư hỗn loạn, cho tới bây giờ cô vẫn chưa tìm được đáp án.

Hai chân đột nhiên nhũn ra, cô thở dài, dựa trên gương to ở vách tường mềm yếu ngồi xuống, như động vật nhỏ bị oan ức đến tận cùng cuộn người lại, cúi thấp đầu, hai tay ôm lấy mình.

Mệt mỏi quá... Cô thật sự mệt mỏi quá...

Khi Lôi Quân bước vào phòng ngủ một lần nữa thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Anh ức hiếp cô. Anh thừa nhận.

Lúc này nhìn cô bất lực mà co rúc ở đây, lồng ngực cao lớn của anh khó nói nên lời hết sức căng cứng, cảm thấy đau lòng khi chính mình “Tàn bạo” đủ kiểu trên người cô.

Dù vậy, anh sẽ không nói xin lỗi cô.

Hít một hơi thật sâu, anh đặt khay để đĩa thức ăn và đồ uống lên bàn, ngay sau đó dừng trước mặt cô.

“Cần giúp không?”

Nghe tiếng, Phương Tịnh Vân vội ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thấy là anh, ánh mắt vội vàng nghiêng qua bên cạnh.

Không đợi cô trả lời, Lôi Quân đã chủ động cúi người xuống, cánh tay tráng kiện vòng chắc sau lưng và giữa đùi cô, dễ dàng ôm cô lên khỏi thảm trên đất.

“Không cần, tự em có thể đi, em...” Cô sợ hết hồn, nhưng dưới ánh nhìn thâm trầm soi mói của anh, cự tuyệt tự động ngắt lời rồi.

Thân thể mới vừa tắm rửa tản ra mùi thơm mát mẻ, nhàn nhạt, ngọt ngào, Lôi Quân dùng mũi cao cọ nhẹ lên gò má mềm mại của cô, mặc sức ngửi mùi thơm cơ thể cô.

“Đùi của em bị tôi ép quá lâu, không có khí lực.” Anh đường đường chính chính nói, phát hiện dáng vẻ trong ngực đỏ bừng cả mặt, trong lòng hơi đắc ý, biết không phải cô hoàn toàn không thích anh “Hung ác” suốt cả đêm qua.

Phương Tịnh Vân mắc cỡ không thốt nên lời, đành phải lẳng lặng để anh ôm mình đến bên giường.

Có thể tám phần thấy cô thật sự yếu ớt, động tác của anh rất yên phận, sau khi đặt cô xuống xong, chỉ kéo chăn mỏng đắp lên cho cô, không có tiếp một bước “Ức hiếp” người.

“Đói bụng rồi sao?” Lôi Quân cũng ngồi xuống bên giường, không định rời đi.

“Ừ.” Cô gật gật đầu.” Sao có thể không đói bụng? Từ tối hôm qua đến giờ, cô vốn không ăn gì, còn bị anh giằng co suốt đêm.

Theo bản năng nắm chặt chăn mỏng, cô không nhịn được trộm dò xét anh, không ngờ vừa vặn đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, ngực lại đập loạn theo.

Ánh mắt của anh để cho cô nhớ tới mỗi một cảnh đêm qua, giống như cô vẫn không mảnh vải che thân, điên cuồng trong khuỷu tay anh.

“Tôi kêu phòng bếp làm một phần cơm hải sản, còn có salad trái cây em yêu thích nhất và bánh pudding, dì Lan cũng cố ý pha một bình trà oải hương cho em.” Nói xong, anh kéo khay vừa bưng vào trong phòng đến gần, đặt thẳng lên giường lớn.

“Anh... Hôm nay không đi làm sao?” Đối mặt với anh đột nhiên mềm mại, lòng của cô kích động, sợ lộ ra quá nhiều tình cảm, chỉ có thể miễn cưỡng bản thân nhịn xuống.

Lôi Quân cười như không cười, môi mỏng thật gợi cảm.

“Tôi là ông chủ, bao giờ cao hứng đi làm, thì đi làm.” Công ty Kim Khống của anh tuyển dụng không ít người có năng lực, có những người kia hỗ trợ chuẩn bị, thật ra anh không cần phải chiến đấu như vậy.

“Muốn tôi cho em ăn không?” Anh nhạt nhẽo hỏi, thú hoang điên cuồng thu lại trong cặp mắt sâu.

Phương Tịnh Vân cắn cắn môi mềm, hơi không biết làm sao.

Thật ra cô rất hy vọng anh rời đi, lưu lại cho cô một không gian không bị chấn động, cô vốn không muốn đối mặt với anh nhanh như vậy.

Trong đầu thoát ra vô số rối bời, còn nghĩ không ra một đầu mối, Lôi Quân đã cầm lấy muỗng bạc, xúc một muỗng cơm hải sản đưa đến bên môi cô.

“Ăn.” Anh bình tĩnh mà ra lệnh.

Đừng mong từ chối. Ánh mắt của anh tỏa ra tin tức như vậy.

Lúc này đây, Phương Tịnh Vân đã có kinh nghiệm, chịu đựng mắc cỡ và mê hoặc, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, ngậm thìa thức ăn anh đưa tới.

“Ăn ngon không?” Anh hờ hững hỏi, lại đưa tới muỗng thứ hai.

“Ăn ngon.” Nhỏ giọng ngập ngừng, cô ngoan ngoãn nhai, nuốt, chỉ có tiếng muỗng va nhẹ vào đĩa sứ, một lát sau, đĩa cơm hải sản đã ăn hết một nửa, salad trái cây cũng ăn gần hết, Phương Tịnh Vân ăn không nổi nữa.

“Em no bụng... Không ăn được, em muốn uống chút trà, có thể chứ?” Cô thật sự sợ anh sẽ ép ăn.

“Dạ dày em giống như chim nhỏ.” Lôi Quân nửa đùa nửa thật. Anh khó có được không ép buộc cô, sau khi buông muỗng bạc, anh rót một ly trà oải hương đặt vào trong bàn tay nhỏ của cô.

“Cám ơn...” Cắn môi, Phương Tịnh Vân vô cùng mắc cỡ mà nói nhỏ.

Bá đạo của anh làm cho cô không có cách từ chối, mà mềm mại của anh càng khiến cho tim cô đập nhanh khó đều.

Cô yêu người đàn ông như vậy, là thử thách nghiêm khắc nhất trong cuộc đời này của cô, làm thế nào cũng không đúng, cuối cùng chỉ biết dẫn đến bản thân đau lòng.

Cần gì chứ? Cần gì phải vậy chứ? Phương Tịnh Vân không chỉ tự hỏi một lần, thật sự hiểu được, nếu quả thật tìm được giải đáp, bản thân cũng không cần khổ sở như vậy.

Bưng lấy ly sứ trắng lộng lẫy, cô lẳng lặng uống trà, giống như tất cả đều kém quan trọng hơn uống trà.

Lôi Quân cũng không nói lời nào, yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn cô, hai ánh mắt mịt mờ khó hiểu, cất giấu vô số thứ.

Anh cố ý nhiễu loạn cô sao? Phương Tịnh Vân hơi buồn bực nghĩ, mỗi một tế bào trên thân thể đều còn giữ kích thích dữ dội mang đến bủn rủn của đêm hôm qua, sự có mặt của anh khiến những hình ảnh thân mật dày đặc lại dâm đãng hiện rõ ràng gấp bội, rốt cuộc anh muốn cô như thế nào? Chính là nhất định nhìn cô xấu hổ mới bằng lòng bỏ qua?

“Tại sao anh không đi bận rộn việc khác?” Cô hết chịu nổi, hơi hờn dỗi hỏi.

Lôi Quân hơi nhếch môi, “Tôi lo lắng cho em.”

Hả?! Trái tim cô chấn động mãnh liệt, đôi mắt không khỏi ngước lên, trông thấy dáng vẻ cười như không cười của anh.

“Sao, tôi lo lắng cho em có gì không đúng sao?” Môi mỏng đẹp mắt của phái nam lại nhếch lên, giọng điệu lười biếng dễ nghe.

“Anh, anh, anh...” Trong lúc nhất thời Phương Tịnh Vân nói không ra lời. Dù sao, anh hiếm khi dùng lời như vậy quan tâm cô.

Lôi Quân đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô, lòng bàn tay thô ráp lại ấm áp di chuyển xuống cái cằm đẹp của cô, tiếp tục chạy lên vết đỏ trên xương quai xanh, hai mắt nhắm lại.

Trong lòng anh đương nhiên rõ ràng mình tạo ra bao nhiêu dấu ấn trên cơ thể mềm mại của cô, đêm qua điên rồ mang theo chút tức giận chính bản thân anh cũng không rõ ràng.

Anh đang phát tiết cảm xúc trên người cô, muốn cô hoàn toàn điên cuồng dưới sự điều khiển của anh, muốn nếm mỗi tấc da thịt của cô, uống cạn mỗi một phần ngọt ngào của cô.

Anh muốn cô kêu gào anh, cầu khẩn anh, anh muốn cô tự đánh mất mình, chỉ cảm giác được anh, cùng dục vọng điên cuồng của bọn họ.

Nhưng giờ phút này khi tỉnh táo lại, nhìn thấy cô yếu ớt, tim của anh không khỏi cảm thấy buồn bực.

“Tối hôm qua em mệt muốn chết rồi.” Anh lạnh nhạt nói, bá đạo lấy cái ly trong tay cô, cúi đầu xuống, dán nụ hôn lên đóa “Dâu tây” trên xương quai xanh của cô.

Trong nháy mắt, toàn thân Phương Tịnh Vân như bị điện giật, cố sức mà cắn, gần như muốn thốt ra thở dài.

Anh quá dịu dàng, dịu dàng đến khiến cho cô muốn khóc, dịu dàng cứu giúp khiến cô thoáng cái muốn bỏ qua đối xử xấu tính và thô bạo đột nhiên xuất hiện của anh tối hôm qua.

Nụ hôn của người đàn ông mang theo thương yêu nồng đậm, đầu lưỡi ấm áp liếm lên bắp thịt thơm ngát của cô, cô run rẩy, đến khi bàn tay của anh chụp lên vú cứng của cô, thuần thục mà xoa nắn lấy, cô mới miễn cưỡng kéo tinh thần về.

“Không cần... Không muốn nữa... Van xin anh...” Thân thể của cô vẫn chưa khôi phục, vừa tê dại lại đau, mà lực lượng của anh vẫn khiến cho cô hơi sợ hãi.

Lúc này đây, Lôi Quân lại rất quân tử dừng tay.

Anh không vượt qua Lôi Trì nửa bước *, nhưng cũng không hoàn toàn để cô tự do, mà ôm lấy cô cùng nằm xuống.

(*) vượt qua Lôi Trì nửa bước: Lôi Trì là tên con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. thành ngữ này có nghĩa không vượt qua một giới hạn hoặc phạm vi đã quy định.

“Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi nhiều một chút.” Anh ném lại một câu, bàn tay to mang theo sức nóng đặt ngang trên eo cô, yên ổn mà khóa cô gái nhỏ xinh xắn vào trong ngực.

Phương Tịnh Vân lại một lần nữa lặng lẽ cắn môi, ngực tràn ra vẻ khó diễn tả bằng lời.

“Anh, anh cũng cần nghỉ ngơi sao? Giường rất lớn... Em có thể ngủ một mình, như vậy anh sẽ thoải mái hơn.”

Hình như cô hỏi một vấn đề hết sức buồn cười, bởi vì lồng ngực phái nam dán chặt cô đột nhiên nhẹ nhàng phập phồng, tiếng cười trầm thấp dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Nhưng tôi lại thích ngủ như vậy.” Lôi Quân lạnh nhạt nói.

“Nhưng... Ưmh...” Lời của cô kết thúc trong cái hôn nóng bỏng của anh.

Anh hôn thật sâu, gắn bó với nhau, không để cho cô có bất kỳ ý kiến nào khác, thật lâu, cuối cùng anh “Tốt bụng” mà buông miệng nhỏ của cô ra, tròng mắt đen lóe ra ánh sáng.

“Nếu em không yên tĩnh nghỉ ngơi, kế tiếp xảy ra chuyện gì, tôi không dám bảo đảm.”

“A?” Mặt Phương Tịnh Vân đỏ bừng, vội vàng vùi mặt nóng vào trong ngực anh, không nhìn anh nữa, cũng không dám lại có bất kỳ đẩy ra nào.

Tim cô đập loạn thình thịch, được hơi thở phái nam quen thuộc bao vây, có một luồng huyết dịch nóng bỏng ấm áp kỳ lạ, toàn thân cô khô nóng, hoàn toàn không có cách nào đối phó với Lôi Quân vào giờ phút này.

Trong lòng âm thầm thở dài, co ngoan ngoãn nhắm mắt, co rúc vào trong ngực cường tráng của anh.

Lại rơi lệ kích thích, cô cắn môi, thân thể cảm thấy dựa sát vào, lẳng lặng ôm nhau cùng anh.

Đây là mộng, mộng ngắn ngủi mà đẹp đẽ, cô cũng vui vẻ chịu đựng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.