Cường Đại Chiến Y

Chương 1057: Tìm đến tận cửa



Hôm nay, Giang Cung Tuấn ở Long Quốc cả ngày nghe tin tức từ khắp nơi trên thế giới, mặt mày buồn rầu ủ rũ.

Đến chiều tối, trời lại bắt đầu mưa cơn mưa màu đen.

Bởi vì chuyện xảy ra tối hôm qua nên cả ngày hôm nay trên đường hầu như không có người, tất cả đều ở nhà không đi ra ngoài.

Trận mưa màu đen vào lúc chiều tối nay gây thiệt hại ít hơn nhiều so với ngày hôm trước.

Tại một thành phố ở Đoan Hùng, trong cống nước dưới lòng đất, có mấy con chuột bị chìm trong dòng nước đen ngòm, một số con đã chết, xác chuột nổi đầy trên mặt nước.

Ở một góc nào đó một con chuột lớn xuất hiện, nó dài nửa mét và có răng nanh. Đây là một con chuột đột biến do bị nhiễm nước mưa màu đen nên một loại vi rút không rõ nguồn gốc đã xâm nhập vào cơ thể, khiến cơ thể biến dị nhanh chóng và trở nên cực kỳ mạnh mẽ, nó đột ngột nhảy lên và xuất hiện cách đó vài mét. Cơ thể khổng lồ của nó đập vào thành công, trên tường ngay lập tức xuất hiện một số vết nứt.

Cùng lúc đó, trên toàn thế giới, nhiều loài động vật đã bị đột biến. Xuất hiện những con kiến lớn hơn cả con bò, có những con vật to lớn hơn cả ngọn núi nhỏ. Những con vật này đều bị nhiễm vi rút và bị đột biến gen trong khoảng thời gian rất ngắn.

Vào buổi tối, khoảng 10 giờ, Giang Cung Tuấn ngồi ở đại điện của cung điện Long Quốc.

“Boss.” Đúng lúc này, Ngô Huy nhanh chóng bước tới.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giang Cung Tuấn đang suy nghĩ liền phản ứng lại, nhìn về phía Ngô Huy đang bước vội tới và hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà vội vàng như vậy?”

Ngô Huy nói: “Tin tức từ nước Đoan Hùng vừa báo đều. Một đàn chuột đã xuất hiện ở thành phố biển, chúng đều đã bị đột biến và trở nên mạnh mẽ vô cùng, gây chấn động khắp thành phố biển. Nhiều tòa nhà đã bị phá hủy. Vào thời điểm tin tức được đưa ra, ít nhất năm mươi nghìn người đã chết”.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn vẻ mặt nghiêm trọng.

Ngô Huy tiếp tục: “Một số võ giả ở Đoan Hùng cũng đã được điều động đến thành phố biển để giết những con chuột đột biến này. Hơn nữa, ở Đoan Hùng, đã có rất nhiều động vật đột biến chỉ sau một đêm. Chúng trở nên mạnh mẽ vô cùng, thân thể cũng trở nên rất to lớn.

Hiện tại, ở Đoan Hùng đã xuất hiện nhiều khu vực hỗn loạn”.

Ngô Huy mang đến rất nhiều tin tức, hầu như tất cả những tin tức này đều đến từ Đoan Hùng. Giang Cung Tuấn tạm thời không thể giải quyết những vấn đề này, anh hỏi: “Tình hình Long Quốc bây giờ thế nào?”

Ngô Huy nói: “Tình hình ở Long quốc khá ổn định, bởi vì Hắc Long Quân đều là võ giả. Mặc dù trình độ còn rất thấp, nhưng cơn mưa màu đen không ảnh hưởng gì đến họ. Ngoại trừ bốn trăm nghìn Hắc Long Quân đã tiến vào Tiên phủ, tất cả những người khác đều đã được điều động đi đứng canh gác ở khắp nơi trong Long Quốc, chỉ cần xuất hiện con vật nào khác thường là sẽ bị giết ngay lập tức.”



Nghe vậy, Giang Cung Tuần thở phào nhẹ nhõm. Xem ra những năm tháng vất vả này vẫn có chút tác dụng. Ít nhất thì hiện tại Long Quốc vẫn chưa bị xáo trộn vì ngày tận thế đến.

Giang Cung Tuấn lại truyền lệnh: “Công dân của Long Quốc, nhất định không được tùy tiện ra ngoài, nếu có việc khẩn cấp phải ra ngoài, hãy cố gắng liên lạc với Hắc Long Quân ở khắp nơi và di chuyển dưới sự trợ giúp của Hắc Long Quân.”

“Vâng.” Ngô Huy gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Ngay khi anh ta vừa rời khỏi đại điện, Đường Sở Vi liền bước vào. Cô mặc một chiếc váy đen với mái tóc đen dài buông sau lưng, đường nét thanh tú và khuôn mặt xinh đẹp.

Đường Sở Vi đang ở bên ngoài điện và đã nghe thấy báo cáo của Ngô Huy, cô cũng đang theo dõi diễn đàn võ giả. Trên diễn đàn có rất nhiều tin tức khác nhau từ khắp thế giới. Cô bước vào trong đại điện ngồi ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, nhẹ nhàng kéo tay anh. “Chồng đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

“Hy vọng là như vậy.” Giang Cung Tuấn bất lực nói.

Bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà đã thảm khốc như vậy, anh không thể tưởng tượng nổi tiếp theo sau đó loài người trên trái đất sẽ phải đối mặt với điều gì.

Đêm lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau, Giang Cung Tuấn đứng ở cổng đại điện cung điện Long Quốc, trời vẫn mưa đen kịt nhưng mưa tương đối nhỏ.

Mặt đất đầy nước đen, một chút khí tức lờ mờ biển đổi trong cống nước, những khí tức màu đen này bay vút lên không trung, tụ lại trên không rất lâu không hề bị phân tán.

Bầu trời u ám và im lặng đến đáng sợ. Giang Cung Tuấn cứ thể đứng bên ngoài đại điện nhìn nước đen trên mặt đất và mây đen trên trời, anh có thể cảm nhận rõ ràng những khí tức màu đen này đã cộng hưởng với thân thể của mình.

Anh có thể cảm giác được lỗ chân lông trên toàn thân đều đang giãn nở ra một cách rõ ràng, vô hình trung hấp thụ những khí tức màu đen của thế giới, sức mạnh của cơ thể anh cũng được nâng cao lên chỉ là quá trình được nâng cao này có hơi chậm một chút.

Anh biết đây một sự may mắn đối với anh, thế nhưng đây không phải là một tin tốt lành gì cho loài người trên trái đất.

Bởi vì không phải ai cũng bị ma vật nắn lại cơ thể giống như anh, không phải ai cũng có thể hấp thu bất cứ sức mạnh nào để nâng cao thực lực giống như anh.

“Chồng, anh đang nghĩ gì thế?” Đường Sở Vị bước tới, đứng bên cạnh Giang Cung Tuấn.



Giang Cung Tuấn nhìn cơn mưa màu đen, nhìn vài cây có bị mưa đen ăn mòn phía xa, nhẹ giọng nói: “Anh đang nghĩ, lối thoát cho tương lai của loài người ở đâu? Anh đang nghĩ, rốt cuộc tất cả những gì này là gì? Anh đang nghĩ, tất cả những chuyện này là do ai gây ra?”

Giang Cung Tuấn có rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng lại không có ai đến giải đáp những thắc mắc đó cho anh.

Soạt, soạt, soạt! Lúc này, vang lên tiếng bước chân dẫm lên mưa. Giang Cung Tuấn nghe thấy tiếng động liên hướng mắt nhìn.

ở đằng xa, một người bước tới. Người này mặc áo khoác đen, đầu đội mũ, mưa màu đen rơi vào người anh ta đều bị mũ che chắn hoàn toàn.

Nhìn thấy người này, Giang Cung Tuẩn trong lòng có dự cảm không tốt, đây là cung điện Long Quốc, nhưng người này lại có thể lặng lẽ xuất hiện trong đại điện.

Anh nhìn chằm chằm vào người cách xa cả trăm mét ở bên ngoài, người đàn ông mặc áo choàng đen này đang sải bước về phía trước.

Một trăm mét, năm mươi mét, mười mét, chẳng bao lâu, anh ta đã xuất hiện chỉ cách Giang Cung Tuần mười mét.

Anh ta bỏ mũ ra để lộ khuôn mặt, đây là một người đàn ông kho ng chừng ba mươi tuổi, không được đẹp trai cho lắm, trông khuôn mặt rất bình thường, bình thường đến mức không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai trong đám đông.

“Anh là…?” Giang Cung Tuấn cau mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông nhìn Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi, vẻ mặt bình tĩnh, một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên: “Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, đúng không?”

“Đúng” Giang Cung Tuấn không hề phủ nhận, “Tên tôi là Tiềm Mạc. “Người đàn ông nói nhỏ.

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật nhẹ đầu nói: “Không biết anh đến Long Quốc của tôi là có chuyện gì?”

Tiềm Mạc nhẹ nhàng nói: “Tôi đến từ Thương Giới”

Nghe thấy những lời này, Giang Cung Tuấn có linh cảm không tốt.

Tiềm Mạc tiếp tục: “Tôi có một người anh em tên là Thần Tử. Người anh em của tôi đã tiên

phong đến trái đất nhưng anh ta không bị thuyết phục và đã bị giết bởi võ giả trái đất”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.