Hồn Hoài Sinh bị dẫm đạp, cơ thể từ trên trời rơi xuống rồi rơi vào trong đám phế tích. Cơ thể Giang Cung Tuấn cũng bay từ trên trời xuống, vững vàng đứng trên một khối đá.
Một người toàn thân đẫm máu bước ra, hóa ra là Hồn Hoài Sinh. Nghịch thiên đạp rất đáng sợ, có thể dẫm tất cả mọi người, cho dù Hồn Hoài Sinh có đến giai đoạn ba của thành cảnh cũng không thể chịu đựng được mà bị thương.
Ông ta đứng lên một cách khó khăn, tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn rồi tức giận hét lên: “Thằng nhóc kia, mày sẽ phải chết”
Bây giờ ông ta mới bắt đầu thi triển bí thuật của mình, hơi thở của ông ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Cảnh giới của ông ta vốn ở giai đoạn thứ ba của thánh cảnh rồi, bây giờ dựa vào bí thuật sức mạnh còn tăng đến giai đoạn bốn của thánh cảnh, hơi thở cũng mạnh mẽ lên nhiều.
“Chết đi.”
Khuôn mặt dữ tợn của ông ta gào thét, biến ra một thanh kiếm trong tay rồi đánh tới. Cơ thể Giang Cung Tuần lóe lên rồi rời ra xa, tránh thoát được thanh kiếm.
Râm!
Vừa xuất kiểm, trời đất thay đổi, mặt đất như rung lên, sức mạnh khủng khiếp muốn phá hủy cả khu vực, một ít nham thạch còn bay lên, hóa thành bột mịn khiến vô số các gốc cây xung quanh bị chết.
“Mạnh lên không ít nhỉ.”
Giang Cung Tuấn đứng phía xa cười cười.
Hồn Hoài Sinh ra tay thất bại, lại dẫn kiểm sang, bắt đầu tấn công một cách sắc bén. Đạt đến cảnh giới mạnh mẽ hơn, đương nhiên tốc độ của ông ta cũng nhanh hơn.
Giang Cung Tuấn giao đấu với Hồn Hoài Sinh, thanh kiếm va chạm vào nhau tóe lửa. Tiếng ầm vang vọng, khu vực xung quanh cũng bị hủy diệt.
Sau khi giao đấu một lần, Giang Cung Tuấn cũng đã nắm được một chút về thực lực của anh, bây giờ anh đang thi triển Nghịch thiên đạp, thực lực có lẽ mạnh hơn người đang ở giai đoạn bốn của thành cảnh một ít, nhưng mà nếu như đối phương đã đến giai đoạn năm của thành cảnh thì anh sẽ không nắm chắc phần thắng nữa.
Hồn Hoài Sinh mạnh mẽ thi triển bí thuật tăng cảnh giới của mình lên nữa.
Bởi vì ông ta thi triển bí thuật này nhưng cảnh giới còn thấp nên không giữ được trạng thái này lâu, hơi thở của ông ta bắt đầu yếu dần đi. Giang Cung Tuấn bắt được cơ hội, phóng ra một chiều, sức mạnh đáng sợ thổi tới đánh bay Hồn Hoài Sinh.
Hồn Hoài Sinh phun ra một ngụm máu tươi, ngã quy trên mặt đất không đứng dậy được nữa.
Giang Cung Tuấn bước tới, nhìn thấy Hồn Hoài Sinh hấp hối nằm dưới đất, anh cười nhạt, rồi giơ tay điểm huyệt của Hồn Hoài Sinh, phong ấn tu vi của ông ta lại.
Sau khi đã chế ngự được Hồn Hoài Sinh anh mới không dùng Nghịch thiên đạp nữa. Anh yếu ớt nằm trên mặt đất kêu gọi ma khí trong cơ thể ra chữa trị vết thương trên cơ thể.
Tuy rằng Nghịch thiên đạp vô cùng thần kỳ, nhưng sau mỗi lần thi triển sẽ để lại di chứng, chính là anh sẽ bị suy yếu một thời gian, nếu bây giờ có một kẻ mạnh khác xuất hiện thì Giang Cung Tuấn đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng mà, Giang Cung Tuấn đã giết chết Tú Khê trước rồi, trong khu vực này không còn kẻ địch nữa rồi.
Nửa giờ sau, Giang Cung Tuấn đã khôi phục lại, anh đứng dậy nhìn Hồn Hoài Sinh đang bị phong ấn tụ vi lại, cười nhạt, nói: “Nếu trong tay ông không có mấy người của nhà họ Thiên và của đế quốc Thiên Long, thì bây giờ ông đã là người chết rồi”
“Hừ!”
Hồn Hoài Sinh hừ lạnh.
Giang Cung Tuấn cũng không thèm để ý, anh mở Tiên phủ ra đưa Thiên Linh Chi ra ngoài.
Thiên Linh Chi nhìn thấy Hồn Hoài Sinh yếu ớt ngồi dưới đất, khuôn mặt tươi cười cảm thấy sợ hãi. Người này là chủ của Ám Điện, là một người cực kỳ mạnh ở đại lục Thiên Long, thế mà bị đánh bại rồi sao?
Nhưng, cô nghĩ đến việc Giang Cung Tuấn có một tòa tiên phủ, cô cũng không nghĩ nhiều.
Giang Công Tuấn đưa cô đến tiên phủ khiến cô vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ rằng trên người Giang Cung Tuấn lại có một bảo vật trái với đất trời như vậy.
Giang Cung Tuần nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thiên Linh Chi, cười nói: “Công chúa Linh Chi, chủ của Ám Điện đã bị tôi đánh bại rồi, bây giờ có yêu cầu gì cô cứ yêu cầu đi.”
Lúc này Thiên Linh Chi mới nhớ ra. Cô nhớ đến thành Thiên Long lớn như vậy mà hàng loạt dân chúng đều đã bị giết hại rồi, cô căm giận bọn chúng.
Cô mạnh mẽ rút kiếm ra, đặt thanh kiếm sắc bén lên cố Hồn Hoài Sinh, tức giận hét lên: “Phụ hoàng của tôi, mẫu hậu, anh trai, em gái, bọn họ đang ở đâu?”
“Muốn giết cứ giết không phải nói nhiều” Hồn Hoài Sinh thua trận, ông ta không muốn nói gì cả.
“Cứng miệng nhỉ?”
Trên mặt Giang Cung Tuấn ẩn chứa ý cười, ma khí trong cơ thể hóa thành khí rồi bay ra ngoài theo hơi thở của anh, sau đó hình thành một bông hoa sen màu đen.
Bông hoa sen màu đen vừa xuất hiện, Hồn Hoài Sinh liền cảm nhận được một sức mạnh làm cho người ta tim đập chân run.
“Mày, mày là ma sao?”
Con người của Hồn Hoài Sinh nhìn chằm chằm vào bông hoa, khuôn mặt hoảng sợ.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tôi là cái gì ông không cần biết, cho ông cơ hội cuối cùng, nếu không nói, đừng trách tôi không khách khí”
Bông hoa màu đen nở rộ, rồi biến thành làn khí đen, làn khí đen này bay xung quanh Hồn Hoài Sinh. Lúc này, linh hồn của Hồn Hoài Sinh cũng run rẩy, ông ta biết rằng, nếu ông ta còn không nói nữa ông ta sẽ phải chết. Ông ta sợ rồi, thực sự sợ lắm rồi, sợ rằng sẽ chết đi, ông ta khát vọng, mong ước được sống sót.
“Đừng, đừng giết tôi, tôi nói.”
Hồn Hoài Sinh đầu hàng.
Lúc này, Giang Cung Tuần mới thu hồi bông hoa sen lại, Thiên Linh Chi cũng liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cách kỳ lạ. Cô cũng có nghe nói rằng anh có quan hệ gì đó với ma trong truyền thuyết.
Nhưng cô không ngờ rằng, Giang Cung Tuấn là người đến từ trái đất, trên người lại có ma khí đáng sợ như vậy, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc cô quan tâm đến nhiều thứ như vậy, chỉ cần có thể cứu được người nhà, cho dù có gả cho ma đi nữa cô cùng làm được.
“Nói.”
Cô lạnh lùng nói.
Hồn Hoài Sinh trả lời: “Người nhà họ Thiên đều trong tổng bộ của Ám Điện, bọn họ đều khỏe mạnh, chưa có ai chết cả”
“Dẫn đường đi.”
Giang Cung Tuần thản nhiên nói.
Hồn Hoài Sinh miễn cưỡng đứng dậy, nói: “Tổng bộ của Ám Điện đang ở nơi sâu nhất núi.”
Thiên Linh Chi quay người nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt cổ mang ý cầu xin anh: “Anh Giang, chúng ta đến núi Hồn Thú thôi.”
“Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó, Giang Cung Tuấn túm lấy Hồn Hoài Sinh, mang theo Thiên Linh Chi rời khỏi.
Ba ngày sau bọn họ đã đến núi Hồn Thú của đại lục Thiên Long.
Nơi này là một mảnh núi non hùng vĩ, giữa núi đã chìm vào làn mây rồi, từ xa nhìn lại, trông hùng vĩ lại đồ sộ, mạnh mẽ.
Hồn Hoài Sinh dẫn Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi tiến vào trong núi rồi đến tổng bộ của Ám Điện. Có Hồn Hoài Sinh dẫn đường, hai người bọn họ dễ dàng tiến vào được tổng bộ.
Ở trong đại điện của tổng bộ Ám Điện, Hồn Hoài Sinh ra lệnh: “Mang người nhà họ Thiên ra đây”
“Rõ.”
Thị vệ của Ám Điện nhanh chóng rời đi, sau đó nhanh chóng dẫn theo mấy trăm người ra, những người này đều là người nhà họ Thiên.
“Phụ hoàng”
Thiên Linh Chi nhìn thấy những người này thì vô cùng vui sướng, cô run rẩy đứng không vững nữa, nhanh chóng chạy về phía một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng, quần áo vô cùng bẩn, bộ dạng lúc này của ông không hề giống của người đứng đầu đất nước gì cả.
“Linh Chi đấy à?”
Thiên Mạnh Hùng nhìn Thiên Linh Chi, ông ngạc nhiên vô cùng, lại uể oải, thở dài nói: “Đến cả con cũng không trốn được, ông trời muốn diệt cả nhà họ Thiên hay sao?”
“Phụ hoàng, không sao nữa rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
Thiên Linh Chi khóc vì quá vui mừng.
“Sao cơ?”
Thiên Mạnh Hùng ngạc nhiên.
Giang Cung Tuấn bước tới, nói: “Công chúa Linh Chi, cô đem người nhà rời đi trước đã.”
“Phụ Hoàng, mau đi thôi.”
Thiên Linh Chi kéo ông đi, người nhà họ Thiên chìm trong nghi ngờ mà rời khỏi tổng bộ Ám Điện.
Trên đại điện, Hôn Hoài Sinh mong chờ nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt khẩn cầu, nói: “Cậu chủ nhỏ, anh có thể phá bỏ phong ấn cho tôi được không? Anh sẽ cho tôi giữ lại mạng sống chứ?”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn ông ta, vừa liếc nhìn một cái đã dọa Hồn Hoài Sinh lắm rồi, ông ta quỳ vội xuống.
“Cậu chủ nhỏ, tôi sẽ cống hiến toàn bộ sức lực cho anh. Hồn Hoài Sinh thề với anh, đời này sống vì anh, tùy anh sai bảo”