Cường Đại Chiến Y

Chương 1099: Hoàn thành thử thách, thành phố vô tận



Hắc Thiết giết Giang Cung Tuấn, còn chưa kịp thở thì đã có người khác xuất hiện. Người này thể lực rất mạnh, trong hơi thở mang theo hoàn toàn có thể giết chết anh ta. Lần đầu giao chiến, anh ta đã bị đánh lùi về sau.

Tại khu vực này, lại diễn ra các cuộc giao tranh ác liệt.

Lúc này, trong đống đổ nát bên dưới Giang Cung Tuấn nằm thoi thóp dưới đống đổ nát. Thể lực của anh đã tiến bộ rất nhiều, sau khi sử dụng Nghịch Thiên Đạp, thể lực của hắn cũng trở nên mạnh hơn, nhưng thể lực của anh sau khi sử dụng Nghịch Thiên Đạp cũng chỉ tương đương với tu sĩ ở cấp bậc sau.

Mà Hắc Thiết đã đạt đến đỉnh cao của giai đoạn thứ sáu, gần đến giai đoạn thứ bảy.

Dù đều đang ở giai đoạn thứ sáu nhưng khoảng cách về năng lực rất lớn.

Giang Cung Tuấn bị thương rồi, nhưng anh vẫn chưa chết. Có cơ thể thuộc ma giới, hoa sen ma thuật hồi sinh, cho dù là Hắc Thiết cũng không đủ khả năng giết anh. Anh cũng cảm nhận được động tĩnh từ bên ngoài, biết rằng bên ngoài lại xảy ra một cuộc giao tranh ác liệt.

Anh vẫn chưa xuất hiện, mà nằm trên đống đổ nát, nhân cơ hội này để hồi phục.

Ma khí từ trong cơ thể toát ra, những vết thương trên cơ thể nhanh chóng hồi phục, chưa đến một phút, anh đã hoàn toàn bình phục lại, nhưng anh vẫn chưa lộ diện mà ở trên đống đổ nát chờ đợi.

Bên ngoài, cuộc chiến vẫn ác liệt vô cùng, một làn sóng sức mạnh khủng khiếp càn quét qua phá hủy mọi thứ. Dãy núi bị phá hủy, khắp nơi đều là những hố sâu.

Trận chiến kéo dài khoảng nửa giờ.

Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được trận chiến bên ngoài, anh cảm nhận được, Hắc Thiết và tu sĩ kia đều chưa chết nhưng cả hai đều bị thương.

Bên ngoài.

Vết thương đầy trên người Hắc Thiết, vết rách trên cánh tay máu chảy dòng dòng, anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo bào đen trước mặt.

Người đàn ông mặc áo bào đen cũng thở gấp, chăm chú quan sát Hắc Thiết, lạnh lùng nói: “Không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, nhưng gặp tôi thì cậu chết chắc rồi”

Lúc này một đóa sen màu đen lặng yên không một tiếng động từ mặt đất bay lên, đóa sen màu đen bay lên không trung, phóng ra một luồng khí màu đen.

“Đây là cái gì?”

Hắc Thiết và người đàn ông mặc áo bào đen đều ngạc nhiên. Giờ khắc này, trong đóa hoa màu đen kia, phóng ra hàng vạn tia khí màu đen, ma khí bao phủ, trong nháy mắt bao vây lấy người đàn ông áo bào.

Ma khí thâm nhập vào trong cơ thể người đàn ông mặc áo bào màu đen, lúc này anh ta mới cảm nhận thấy, chân khí của của bản thân đang bị chiếm đoạt, tinh huyết cũng đang bị nuốt chửng.

Anh ta cảm thấy cái chết đang cận kề.

“A a ay không.” Anh ta trợn tròn mắt, dốc hết toàn lực chống đỡ.

Một người đạt đến cấp độ bảy như anh ta, cho dù bông sen ma thuật của Giang Cung Tuấn có lợi hại thế nào, anh ta vẫn có thể thoát khỏi hàng vạn tia khí màu đen ấy.



Ngay sau đó, toàn thân anh ta lóe sáng bay lên không trung, thanh bảo kiếm trong tay chém thẳng vào đóa sen màu đen, nhát kiếm hạ xuống, tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ. Đóa sen màu đen bị tấn công, biến thành một chùm tia sáng màu đen, nhanh chóng chìm xuống hố sâu bên dưới rồi biến mất.

Ẩn mình dưới hố sâu là Giang Cung Tuấn, anh nôn ra một bãi máu.

Bản mệnh của đóa sen bị chém nát, anh cũng bị thương. Lúc này, anh cảm thấy một luồng khí vô cùng nguy hiểm, nhanh chóng lao ra khỏi hố sâu. Vừa lao ra ngoài, kiếm khí lao xuống, đống đổ nát trên mặt đất một lần nữa bị phá tan.

Giang Cung Tuấn ở phía xa, nhếch mép.

“Qúa nguy hiểm”

Lúc này cả Hắc Thiết và người đàn ông áo đen đều hướng về Giang Cung Tuấn.

Thần sắc Hắc Thiết khiếp sợ, chỉ tay về phía xa: “Cậu, cậu là quỷ?”

Người đàn ông áo đen trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.

Thật đáng sợ. Trong lúc bị hắc khí cuốn lấy, anh ta đã cảm thấy cái chết đang đến cận kề, cảm giác hoảng sợ, cũng may là thwujc lực đủ mạnh, mới có thể thoát khỏi ma khí, nếu không hôm nay tại vạ khó tránh khỏi.

Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông mặc áo bào đen và Hắc Thiết, cau mày.

Cả hai đã trải qua một trận chiến khốc liệt, đều bị thương, so với thời kỳ đỉnh cao, sức lực của họ đã giảm đi rất nhiều, nhưng họ vẫn rất mạnh.

“Chết tiệt, đúng là sai lầm, xuất hiện quá sớm, tôi nên đợi đến lúc hai người mất đi sức chiến đấu hoàn toàn mới xuất hiện”

Giang Cung Tuấn vỗ trán. Lúc này anh mới cảm thấy hối hận, hối hận rằng bản thân xuất hiện quá sớm.

Người đàn ông mặc áo bào đen và Hắc Thiết đều nhìn Giang Cung Tuấn, thần sắc có chút sợ hãi, đặc biệt là người đàn ông mặc áo đen, sống lưng của anh ta đã toát mồ hôi hột.

Còn Giang Cung Tuấn vẫn đang suy nghĩ.

Anh và người đàn ông mặc áo bào đen kia không có thù oán gì, chỉ cần anh ta không ra tay, thì người đàn ông mặc áo bào này sẽ không liều mạng với anh, nhưng với Hắc Thiết thì khác, hai người thù oán sâu đậm.

Trước hết giải quyết Hắc Thiết.

Giang Cung Tuấn trong lòng đã đưa ra quyết định.

“Hắc Thiết, mày chết chắc rồi”

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói, âm thanh truyền tới, toàn thân lần thứ hai toát ra ma khí, ma khí tích tụ lại một nơi, trở thành một đóa sen màu đen.

Đóa sen xuất hiện trên đỉnh đầu anh, sau đó hóa thành một đám sương mù màu đen, đám ma khí này giống như một thanh kiếm sắc bén, mang theo nguồn lực mạnh mẽ bao phủ toàn bộ trời đất.

Thấy vậy, người đàn ông mặc áo bào màu đen lùi lại. Còn Hắc Thiết cầm lấy bảo kiếm chém ra không ngừng, phá tan ma khí màu đen.



Thể lực của anh ta rất mạnh, Giang Cung Tuấn có dùng đến bông sen ma thuật, trong thời gian ngắn, cũng không làm gì được Hắc Thiết. Nhưng Hắc Thiết cũng đã bị thương rồi.

Bây giờ, đang bị bông sen màu đen cuốn lấy, lực bất tòng tâm. Rất nhanh đã bị ma khí đánh trúng, cả người bay ra. Giang Cung Tuấn nắm được cơ hội, dùng hết lực cùng hoa sen.

Bông sen màu đen nhanh chóng bay qua người đàn ông, hàng vạn tia màu đen bao phủ, trong nháy mắt cuốn lấy Hắc Thiết.

Hàng vạn tia khí màu đen cuốn lấy Hắc Thiết, không ngừng hút chân khí, chiêm tinh huyết, còn bông sen màu đen không ngừng nạp lại cho Giang Cung Tuấn năng lượng, năng lượng nạp vào cơ thể Giang Cung Tuấn không ngừng tăng lên.

“A!”

Hắc Thiết phát ra tiếng hét thảm thiết rồi chết, tiếng hét nhanh chóng tan biến, cơ thể biến thành một nắm tro cốt. Chân khí của anh ta, máu của anh ta đều bị bông sen ma thuật hút hết.

Hắc Thiết bị ma khí cuốn quanh, đến tấm lệnh bài cũng không dùng được.

Hoa sen màu đen lại trở nên kỳ dị, trong màu đen còn có một vệt màu trắng, trông rất kỳ quái.

Bông sen ma thuật cũng lấy lại cho Giang Cung Tuần năng lượng, năng lượng trong cơ thể, chân khí tăng lên rất nhiều.

“Hoàn thành thử thách.”

Hắc Thiết vừa chết, một âm thanh văng vẳng bên tai. Tiếp theo, cơ thể anh như tan biến tại chố.

Lần xuất hiện tiếp theo, đã ở giữa lòng một thành phố.

“Đây là gì?”

Xuất hiện giữa lòng một thành phố, Giang Cung Tuấn hơi bất ngờ. Anh nhìn bốn phía, đây là một thành phố cổ xưa.

Trên đường vó rất nhiều người qua lại, những người này đều là những cao thủ từ mảnh đất ba nghìn phong ấn.

“Chúc mừng hoàn thành thử thách đầu tiên, xuất hiện trong thành phố vô tận”

Sau khi xuất hiện trong thành phố, âm thanh lại một lần nữa vang lên.

Giang Cung Tuấn chăm chú lắng nghe.

“Thành phố vô tận là điểm xuất phát của vùng đất hồi ức. Ngoài thành phố là một số nơi đầy rẫy nguy hiểm. Thử thách sẽ được kích hoạt bất cứ lúc nào, hoàn thành thử thách sẽ xuất hiện ở thành phố tiếp theo.”

“Mỗi một thành phố vô tận là đại diện cho một thời đại”

“Trong thành phố, có vô số thiên bài, trên thiên bài đều khi lại thông tin của thời đại đó, ghi lại tất cả các niên đại”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.