Ngôi thành vô tận thử một trăm lẻ tám, xuất hiện một người đàn ông thần bí.
Giang Cung Tuấn chỉ có thể nhìn được trang phục của ông ta chứ không thể nhìn được hình dáng của ông ta.
Mà lời nói của người này khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa.
“Cái gì gọi là sớm muộn sẽ có một ngày, tôi và cậu sẽ cùng nhau sóng vai tác chiến chứ?” “Rốt cuộc ông ta là ai?”.
Giang Cung Tuấn đứng ở trên tường thành vô tận, nhìn người đàn ông biến mất, rơi vào trong suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, anh mới vứt bỏ suy nghĩ ngổn ngang ở trong đầu.
“Người kia nói, lần này tôi đã lấy được nhiều chỗ tốt của thời không chi môn, bây giờ không cần phải ra khỏi thành, với thực lực và cảnh giới của tôi bây giờ thì không có cách nào quay ngược thời gian, vậy thì không có cách nào đi đến thời điểm mà đất trời được sinh ra, kêu tôi nên rời đi ngay bây giờ”
Giang Cung Tuấn lẩm bẩm.
Chợt, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, có phải là bây giờ tôi có thể rời đi hay không?”
Bên trong Tiên phủ liền truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh: “Tôi cũng cảm thấy, bây giờ cậu có thể rời đi, mặc dù tôi chưa từng tới thành vô tận, chưa từng tới Vùng Đất Truy Ngược, nhưng tôi cũng biết, với thực lực bây giờ của cậu thì không có cách nào đi đến một khắc trời đất được sinh ra kia”
Ngay cả Tố Quỳnh cũng nói như vậy, Giang Cung Tuấn cũng không định tiếp tục dừng lại.
Dù sao, lần này đã lấy được thật nhiều chỗ tốt, lấy được vận may nghịch thiên.
Anh lấy ra lệnh bài lúc tiến vào Vùng Đất Truy Ngược, trực tiếp bóp vỡ.
Giữa lệnh bài biến ra ánh sáng trắng, thứ ánh sáng này bao phủ anh, thân thể anh biến mất tại chỗ, anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác được đầu óc hoảng hốt, Loại cảm giác này, đại khái kéo dài mười giây liền biến mất.
Mà anh cũng rời khỏi thành vô tận ở Vùng Đất Truy Ngược, xuất hiện ở núi Bất Chu tại trái đất.
Sau khi Giang Cung Tuấn trở lại, phát hiện bốn phía núi Bất Chu hội tụ không ít người, những người này, đều là thiên kiêu trước khi tiến vào thời không chi môn.
Hơn nữa, bốn phía không ngừng thoáng hiện ra ánh sáng trắng, mỗi khi ánh sáng trắng thoáng hiện thì đều có một thiên kiêu từ trong Vùng Đất Truy Ngược đi ra.
“Sao tất cả lại đi ra?”
Giang Cung Tuấn cau mày.
Quét nhìn bốn phía.
Giờ phút này, anh thấy được một cô gái mặc quần áo màu đen, nhanh chóng đi đi, hỏi: “Mạch Doanh, sao cô lại đi ra, chưa khiêu chiến xong hay sao?”
Mạch Doanh đi tới nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi tiến vào một cái hang trong huyệt, dựa theo nhắc nhở, chỉ muốn thành công rời khỏi hang động là có thể trực tiếp khỏi ba tòa thành vô tận, thế nhưng tôi còn chưa đi ra khỏi hang động đã tự động xuất hiện ngoài đây”.
“Như vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cũng sững sốt một chút. “Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Mạch Doanh lắc đầu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì, cô ta cũng không biết.
Giang Cung Tuấn nhìn bốn phía. Đi ra ngoài càng ngày càng thấy nhiều người.
Chưa đến mười phút, toàn bộ núi Bất Chu đều là tu sĩ.
Giang Cung Tuấn cũng biết, tu sĩ tiến vào thời không chi môn, tất cả đều ra đây.
“Chuyện gì đang xảy ra, tại sao tất cả lại ra đây?”
“Vận may còn chưa nhận được” “Tôi phải tiếp tục đi”
Rất nhiều người cũng nghi ngờ.
Cũng có một ít thiên kiều muốn tiếp tục tiến vào thời không chi môn, thân thể xuất hiện trên bầu trời, muốn vượt qua thời không chi môn, thế nhưng lần này nhưng không cách nào tiến vào.
Không ngừng có người thử nghiệm.
Cuối cùng kết thúc vẫn là thất bại.
Mặc dù nói thời không chi môn vẫn ở đó nhưng lại không có cách nào tiến vào được.
Giang Cung Tuấn thấy một màn này, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ là do tôi lấy được Luyến Bá vô tận, lấy được nhiều chỗ tốt của thời không chi môn mở ra lần này, nên những người này mới ra ngoài đây?”
“Cái gì?”
Một bên Mạch Doanh hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh lấy được Luyến Bá vô tận?”
“Ha?”
Giang Cung Tuần hoảng sợ, kịp phản ứng, cười một tiếng, nói: “Chuyện này sao có thể chứ”
Mạch Doanh nói: “Tôi đã nói rồi mà.”
“Mạch Doanh, tôi về Long Quốc trước đây, sau này gặp lại”
Giang Cung Tuần từ biệt Mạch Doanh.
“Được, đi đi, có thời gian tôi sẽ đi tìm anh”
Mạch Doanh vẫy tay với Giang Cung Tuấn.
Thân thể Giang Cung Tuấn nhảy một cái, xuất hiện giữa không trung, sau khi nhận rõ phương hướng, bay lên không trung, bay đến hướng Long Quốc.
Bây giờ thực lực của anh rất mạnh, chân khí rất hùng hậu, sử dụng tốc độ chân khí bay lên rất nhanh, không bao lâu đã bay đến Long Quốc.
Bây giờ, Long Quốc là do Bát Bộ Thiên Long và Độc Bộ Vân làm chủ. Mà Trần Vũ Yến, Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Đường Sở Vi đều bế quan ở tỏng Tiên phủ. “Anh Giang” Đại điện hoàng cung.
Hứa Linh đi tới, trên người cô ta mặc quần áo màu đỏ, vóc người hấp dẫn, hình dáng xinh đẹp, mặt đầy nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn ngồi ở vị trí đầu não trên đại điện lên, hỏi: “Không phải đi núi Bất Chu, tiến vào thời không chi môn sao, sao lại trở về nhanh như vậy?”
Ở Vùng Đất Truy Ngược trong thành vô tận, Giang Cung Tuấn cũng không có khái niệm thời gian, anh cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu.
“Thời không chi môn mở ra bao lâu?”
Hứa Linh nói: “Mới ba ngày”
“Mới ba ngày sao? Giang Cung Tuấn sửng sốt một chút. Anh còn tưởng rằng bản thân mình ở trong Vùng Đất Truy Ngược đợi rất lâu, vậy mà không nghĩ tới, mới qua ba ngày.
“Đúng vậy, mới ba ngày” Hứa Linh gật đầu nói.
“Hit!”
Giang Cung Tuấn không nhịn được hít sâu một hơi.
Mới ba ngày?
Tại sao anh lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu.
“Sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?” Hứa Linh hỏi, “Không có sao cả” Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, nói: “Anh cảm giác có chút mệt mỏi, anh đi nghỉ trước đây”
Nói xong, anh liền đi.
Đi tới hậu viện trong hoàng cung, đi tới căn phòng thuộc về anh, nằm ở trên giường, chắp hai tay sau ót, nhìn trần nhà mà ngẩn. người, suy nghĩ một chút, anh xoay mình bò dậy, tinh thần động một cái.
Một trăm lẻ tám Luyến Bá vô tận màu đen biến hóa khôn lường trước người.
Nhìn Luyến Bá vô tận thu nhỏ lại ở trước mắt, Giang Cung Tuấn không khỏi cười ra tiếng.
Anh cũng không nghĩ tới, bản thân mình lại có vận khí tốt như vậy, lại có thể có được nhiều chỗ tốt nhất sau khi thời không chi môn mở ra.
Xem ra, vận may lần này sau khi xuất hiện thiên tai, cũng không phải là ngược dòng đến một khắc sinh ra trời đất kia, mà là một trăm lẻ tám Luyến Bá vô tận trong tòa thành vô tận.
Trong Luyến Bả trước mắt, mang theo khí tức nguyên thủy.
Khí tức này, ngay cả Giang Cung Tuấn, cũng run sợ trong lòng.
“Nếu như đập một trăm lẻ tám Luyến Bá này, uy lực hẳn rất lớn”
Ngay sau đó, anh lại lo lắng. Bởi vì, khi phong ấn được mở ra hoàn toàn, trái đất sẽ xuất hiện bốn kiếp nạn.
Mà bây giờ mới đến kiếp nạn thứ nhất.
Mà chỉ mới là kiếp nạ thứ nhất đã khiến cho nhiều người chết thảm như vậy.
Vậy khi kiếp nạn thứ hai sẽ là cái gì?
Kiếp nạn thứ hai khi nào sẽ đến?
Giang Cung Tuấn lần nữa nằm ở trên giường, suy nghĩ về những vấn đề này, bất giác đã ngủ.
Sau đó, Giang Cung Tuấn vẫn ở Long Quốc, xử lý một ít chuyện đại sự của quốc gia. Đảo mắt, đã qua một đoạn thời gian.
Mà trước đó, sau khi khi tất cả tu sĩ đều rời khỏi Vùng Đất Truy Ngược thì thời không chi môn liền biến mất, thế nhưng những thiên kiều đến trái đất lại không rời đi, mà tạm thời ở lại trên trái đất.
Mặc dù bọn họ cũng không nhận được vận may của kiếp nạn thứ nhất, thế nhưng phía sau cũng gặp không ít vận may.
Bọn họ đang đợi kiếp nạn thứ hai ở trái đất xuất hiện.
Kiếp nạn thứ hai, là nhằm vào nhân loại trên trái đất.
Không liên quan đến bọn họ.
Nói đơn giản một chútm sinh tử tồn vong của nhân loại trên trái đất, một chút cũng không liên quan đến bọn họ.
mà kiếp nạn thứ hai trên trái đất còn chưa xuất hiện mà phiền toái của Giang Cung Tuấn đã xuất hiện.
Buổi sáng tuần sau.
Giang Cung Tuấn đang ở trong hoàn cung ở Long Quốc, thường lượng một ít đại sự với đám người Hứa Linh.
Bầu trời xa xăm, đen nghịt một mảng lớn.
“Báo”
Một người thị vệ nhanh chóng đi vào.
“Chuyện gì?”
Vị trí đầu não Giang Cung Tuấn cau mày hỏi.
Trên mặt chiến sĩ mang vẻ kinh hoàng, chỉ bên ngoài đại điện: “Có, có không ít phi thuyền xuất hiện ở trên bầu trời Long Quốc”