Cường Đại Chiến Y

Chương 1249: Đừng Tự Cho Là Mình Đúng





Lạc Băng thật sự rất mạnh, dưới tình huống không sử dụng bất kỳ bí thuật nào thì Giang Cung Tuấn vốn dĩ không phải là đối thủ.

Anh khó khăn bò dậy từ dưới đất.

Lặc Băng giơ tay lên nhưng lại không xuất thủ, chậm rãi để tay xuống nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, chấn vấn: “Sao anh lại tới thánh địa của tộc tôi?”
Giang Cung Tuấn nhìn cô, mặt không quan tâm nói: “Con gái thì phải dịu dàng, nếu không không ai thèm lấy đâu”
“Anh…”
Anh chưa nói dứt lời thì Lạc Băng đã nổi giận, cơ thể bay bổng lên sau đó đá một cước vào người Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn giơ tay lên ngăn cản.

Nhưng một cước này lực đạo quá lớn, anh trực tiếp bị đá bay rồi lại ngã xuống đất.

Cơ thể chạm đất, truyền đến sự đau nhức, anh cười toe toét vì đau.

Cơ thể Lạc Băng chợt lóe lên xuất hiện trước người Giang Cung.

Tuấn, hai tay ôm ngực nhìn anh từ trên cao xuống.

Giang Cung Tuấn lại bò dậy từ dưới đất lên, anh phủi bụi trên người rồi nhìn Lạc Băng.

Lạc Băng chất vấn: “Nơi này là trận pháp của tộc tôi, sao anh có thể vượt qua trận pháp?”
“Tôi tới chỗ này tu luyện” Giang Cung Tuấn cũng không che giấu.

“Hai”
Lạc Băng bật cười: “Tới thánh địa của tộc tôi tu luyện? Chẳng lẽ anh không biết, thánh địa của tộc tôi người ngoài không thể tùy tiện tiến vào à?”
“Cho nên tôi âm thầm tới đó, sao biết cô đến chỗ này, còn không mặc gì nữa chứ, tôi cũng không phải là cố ý muốn xem.

Hơn nữa cũng chỉ là một cái xác mà thôi, không có gì đẹp mắt”

Vừa nói anh vừa nhìn Lạc Băng.

Không thể không nói, dáng người cô thật sự rất hoàn hảo, trên người không có một chút thịt dư nào.

Khuôn mặt xinh đẹp, hai chân thon dài, đúng là sự tồn tại hại nước hại dân mà.

Bị nhìn như vậy, khuôn mặt Lạc Băng đỏ lên, cô không khỏi xoay người.

Lúc này cô hơi căng thẳng mà hít sâu mấy hơi, cưỡng ép thở bình thường lại rồi chỉ bên ngoài, nói: “Lập tức rời đi”
Giang Cung Tuấn trực tiếp ngồi xuống đất, nói: “Tổ khí ở chỗ này.

rất hùng hậu, cũng rất thích hợp để tôi tu luyện, bây giờ thực lực của tôi quá thấp, tôi định bế quan một tháng ở chỗ này”
“Anh..”
Lạc Băng bị tức không nhe.

Nơi này là thánh địa Lạc Tộc, bây giờ ở bên trong Lạc Tộc không ai có cách nào có thể tiến vào nơi này, chỉ có cô mới có thể tu luyện ở chỗ này.

Thế mà Giang Cung Tuấn lại xem nơi này làm nhà của mình.

“Giang Cung Tuấn, anh đừng tưởng rằng có Đạo Tình làm chỗ dựa cho mình thì tôi không thể làm gì anh”
Cô hung dữ nói.

“Đạo Tình làm chỗ dựa cho tôi?” Giang Cung Tuấn bật cười haha: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không cần ai làm chỗ dựa cả, tôi không muốn ra tay với cô là bởi vì cô là phụ nữ.

Đừng nghĩ thực lực của tôi thấp, nếu tôi thật sự động tay thì cô chưa chắc là đối thủ của tôi đâu”
Giang Cung Tuấn hoàn toàn không hề quan tâm đến.

Đừng nói Lạc Băng sắp thành tiên, cho dù có thành tiên, nếu chiến thì anh cũng có thế đánh bại.


Chỉ là anh không muốn động thủ với Lạc Băng mà thôi.

“Được”
Lạc Băng đột nhiên hăm he: “Tới đi, trái lại tôi muốn xem thử, anh rốt cuộc có bản lĩnh gì?”
Vừa nói trên người bùng nố khí tức cực mạnh.

Mặt Giang Cung Tuấn đầy chữ không biết làm thế nào.

Anh tới đây là để tu luyện, bế quan một thời quan mà thôi.

Anh nói tốt: “Cô Lạc, Lạc nữ thần, tôi chỉ là tới đây bế quan một tháng, về phần của cô cũng chỉ có một tháng mà thôi cũng không có ảnh hưởng gì, có cần phải binh khí gặp nhau không?”
Giang Cung Tuấn thoả hiệp.

Ai bảo chỗ này là địa bàn của Lạc Tộc chứ.

Anh thỏa hiệp, sắc mặt của Lạc Băng cũng dịu đi không ít “Tu luyện ở chỗ này cũng không phải là không thể, nhưng tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh”
Giang Cung Tuấn đưa tay ra dấu mời, nói: “Cô hỏi đi”
Lạc Băng quét nhìn từ trên xuống dưới Giang Cung Tuấn Bị một người đẹp tuyệt thế nhìn chấm chấm như thế, Giang Cung Tuấn cũng hơi không được tự nhiên, không khỏi hơi rúc cơ thể về phía sau, nhắc nhở: “Tôi, tôi đã có vợ rồi”
“Cắt”
Mặt Lạc Băng đầy khinh bi, nói: “Đừng tự cho mình là đúng”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, có vấn đề gì cô cứ hỏi đi”
Lạc Băng hỏi: “Nghe nói anh lấy địa tạo hóa kiếp thứ nhất và kiếp thứ hai của nhân loại ở địa cầu, theo thứ tự là Luyến Bá vô tận và Ngữ Hành bản nguyên.

Hai bảo vật này vốn là bảo vật ở thời cố đại, không sinh linh nào biết.

Nhưng bây giờ đã truyền khắp toàn vũ trụ.

Anh có thể lấy ra cho tôi nhìn thử không?”

“Cái đó à?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Không thành vấn đề”
Sau đó tâm động một cái, một trăm lẻ tám khối Luyến Bá vô tận xuất hiện lơ lửng ở xung quanh cơ thể anh.

Mặt anh đầy tự hào, nói: “Đây chính là Luyến Bá vô tận, tương truyền là lúc thiên địa sơ khai, lúc vũ trụ sinh ra xuất hiện bảo vật vô.

thượng, mỗi một khối Luyến Bá vô tận ẩn chứa sức mạnh cực kỳ kinh khủng”
Lạc Băng nhìn chằm chằm một trăm lẻ tám khối Luyến Bá vô tận, cô có thể cảm nhận được sự thần kỳ của Luyến Bá vô tận.

Cô không khỏi lẩm bẩm: “Thật là một người có vận khí tốt”
Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn thu hồi Luyến Bá vô tận.

“Tâm động một cái, bản nguyên vô hình lần nữa xuất hiện.

Bản nguyên vô hình, năm món bảo vật, ẩn chứa sức mạnh Ngữ Hành.

Chỉ là bây giờ thực lực của Giang Cung Tuấn rất thấp, vốn dĩ là không thể phát huy lực lượng thật sự của Ngũ Hành bản nguyên.

Bây giờ anh cũng chỉ có thể dựa vào Ngũ Hành chân nguyên, mà thúc đẩy Ngũ Hành nghịch biến để cho thực lực của mình được tăng lên trong thời gian ngắn.

“Đây chính là Ngũ Hành bản nguyên”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Ngũ Hành bản nguyên chính là ở thời đại thượng cổ, bảo vật mà Thiên Địa Ngũ Tố nắm giữ”
Nhìn thấy Ngũ Hành bản nguyên, cảm nhận được sức mạnh của Ngũ Hành, Lạc Băng ghen tị.

Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà những điều tốt này đầu để cho người này lấy được.

Trong lòng cô rất bất bình.

Giang Cung Tuấn thu hồi Ngũ Hành bản nguyên, nói: “Bảo vật cũng cho cô xem rồi, bây giờ tôi có thể tu luyện một tháng ở đây chứ?”
“Được, anh tu luyện đi”
Lạc Băng cũng không nói gì nữa mà xoay người rời khỏi đây.

Lúc này Giang Cung Tuấn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu khai thông với Tố Quỳnh ở trong Tiên phủ, hỏi: “Chị Tố Quỳnh, chị có thể giúp tôi bố trí trận pháp thời gian ở chỗ này không?”

Trong Tiên phủ truyền tới âm thanh của Tố Quỳnh.

“Không thành vấn đề, tôi cũng đang nghiên cứu về những minh văn thời gian, bố trí trận pháp thời gian hoàn toàn không thành vấn đề”
Ngay sau đó, một số minh văn thần bí xuất hiện từ trong Tiên phủ ra.

Những minh văn này biến ảo bốn phía Giang Cung Tuấn, hợp thành một trận pháp thần kỳ.

Trong Tiên phủ lại truyền tới âm thanh của Tố Quỳnh: “Trận pháp thời gian đã bố trí xong, cậu ở trong trận pháp với thời gian trong nhà là giống nhau, ở bên ngoài là trôi qua một ngày, còn thời gian trong trận pháp là ba tháng”
“Cảm ơn chị Tố Quỳnh”
Mặt Giang Cung Tuấn đầy biết ơn, nói: “Chị thật sự là đại ân nhân của tôi, chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều trên đường đi.

Nếu như không có chị thì thực lực của tôi sẽ không tăng nhanh như vậy”
“Được rồi, đàn ông con trai, viết chữ lên mặt làm gì chứ, yên tâm tu luyện đi, tôi sẽ chờ tu vi của cậu đạt tới đỉnh phong rồi đưa tôi bay đi”
Tố Quỳnh nói xong thì không nói chuyện nữa.

Giang Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều những chuyện khác mà ngồi xếp bằng ở trên đất, rồi thả lòng tâm tiến vào trạng thái tu của anh đã tăng lên tới nhập thánh giai đoạn thứ tám.

Muốn bước vào nhập thánh giai đoạn thứ chín thì phải tu luyện thường xuyên, cần mười mấy năm thậm chí có thể dài hơn.

Cho dù đây là nơi tố khí đầy đủ, anh muốn tăng lên nhập thánh giai đoạn thứ chín cũng cần thời gian rất lâu.

Nhưng anh cũng không nóng lòng.

Anh biết, nóng lòng không ăn nối đậu hủ nóng.

Dọc đường đi anh đã tu luyện rất nhiều tâm pháp, chỉ là thần kỳ nhất ở hiện tại chính là Ngũ Hành nghịch biến.

Anh thúc giục tâm pháp Ngũ Hành nghịch biến, Ngũ Hành chân nguyên trong cơ thể trong nháy mắt nhộn nhịp.

Ngay sau đó lỗ chân lông toàn thân ở giãn ra, trong cơ thể xuất hiện hơi thở thần kỳ, hơi thở ảnh hưởng đến không gian.

Không gian tổ khi nhanh chóng hội tụ bốn phía cơ thể anh, theo lỗ chân lông toàn thân, mũi miệng mà tiến vào bên trong cơ thể..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.