Cường Đại Chiến Y

Chương 147: San Phẳng



Ngô Huy cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp lái xe đến tổng bộ của xí nghiệp dược Bạch Vân. Lúc đuối đến, xí nghiệp dược Bạch Vân đã tan tâm từ sớm, cả tòa nhà là một mảnh tối đen.

“Anh Giang, bây giờ cũng sắp mười giờ rồi, đã sớm không còn ai nữa. Hay là mai chúng ta lại đến?”

“Ngày mai cái gì, đến xưởng Bạch Vân”

“Dạ!”

Ngô Huy lại quay đầu, đến xưởng Bạch Vân.

Xưởng Bạch Vân nằm ở ngoại thành, cách nơi đây có một đoạn đường dài.

Lúc bọn họ đến xưởng Bạch Vân, Quỷ Kiến Sâu cũng ra lệnh, gọi một nghìn cấp dưới, tìm ba trăm cỗ máy xúc, chậm rãi đi vê phía xưởng sản xuất của xí nghiệp dược Bạch Vân.

Quỷ Kiến Sầu vẫn còn một thân phận nữa, chính là thân y Phương Vĩnh Cánh của Tử Đăng.

Còn Quỷ Kiến Sâu chính là một thân phận khác của ông ta. Người này nắm trong tay mạng lưới tình báo ngầm, sao lại không biết xí nghiệp dược Bạch Vân.

Cổ đông của xí nghiệp dược Bạch Vân có rất nhiều, trong có nhiêu quan lớn. Tuy nhiên, người phía sau màn chân chính là thương hội Vĩnh Hằng.

Thương hội Vĩnh Hằng, đây là một thương hội lớn trải rộng cả nước. Trong thương hội này có rất nhiều cá lớn chân chính, cho dù là một ít gia tộc lớn tại thủ đô, cũng chính là người của thương hội này.

Thương hội này không lộ danh tiếng trên thành phố Tử Đẳng, nhưng ở các nước khác, chắc chắn rất có tiếng nói. Nếu không phải vì Giang Cung Tuấn, Quy Kiến Sầu tuyệt đối sẽ không có xung đột gì với xí nghiệp dược Bạch Vân.

Bây giờ là Giang Cung Tuấn yêu cầu, mà ông ta chắc chắn đứng bên phía Giang Thân.

Đây chính là Hắc Long Nam Cương.

Một cái thương hội, dù thế lực lớn đến đâu, có thể làm vậy được sao?

Đắc tội nhân vật chân chính đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp quyên lực, chỉ có một kết cục.

Phải là hủy diệt.

Chỉ là, chuyện này ông ta không đích thân ra mặt, vì ông ta có thân phận đặc thù.

Chẳng mấy chốc, ba trăm cỗ máy xúc và một nghìn người xuất hiện trước xí nghiệp dược của Bạch Vân. Đây là một xưởng lớn, không phải thứ xưởng Vĩnh Thái có thể sánh được. Xưởng này có hơn một vạn công nhân, lúc này, họ đều đang tăng ca.

Bảo vệ ở cửa nhìn thấy ba trăm cỗ máy xúc, lại thêm một nghìn người xuất hiện, cũng bị dọa đến cả người run lên.

“Gọi, gọi, tình thế gấp. Bảo vệ, đến giúp ngay…

Bảo vệ của xưởng đều nhận được thông báo trong nháy mắt. Bảo vệ khu xưởng nhanh chóng tập trung lại ở cửa lớn. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ba trăm cỗ máy xúc và hơn một nghìn người, hơn ba trăm bảo vệ đều khiếp đảm, không ai dám ra khỏi cửa xưởng cả.

Mà sau khi máy xúc xuất hiện, họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Quản lý các công nhân nhanh chóng gọi điện thoại thông báo tình huống.

Khổng Ngũ đang ở hội sở, triền miên với một cô ả.

Điện thoại vang.

Phát hiện là quản lý của khu xưởng gọi đến, gã nhận lấy điện thoại, không kiên nhẫn mà mắng: ‘Tiểu Tứ, anh muốn chết phải không. Đang buổi tối đấy, gọi điện đến làm gì?”

“Anh, anh Ngũ, không ổn rồi, có chuyện lớn.

Bây giờ bên ngoài khu xưởng có ba trăm cái máy xúc, xuất hiện hơn một nghìn người. Tình cảnh rất đáng sợ, hẳn là muốn san khu xưởng Bạch Vân thành đất bằng đó.”

“Người ở bên trong nghe đây, tản ra ngay lập tức, nếu không bị thương vô ích, đừng trách chúng tôi!”

Trong điện thoại còn truyền đến tiếng loa khuếch tán âm.

Khổng Ngũ nghe được, không kìm được mắng to: “Mẹ kiếp, hôm nay ông đây rất muốn xem thử, ai dám nháo sự ở xưởng của tôi.”

Gã cúp điện thoại, gọi ngay một cuộc: “Đoàn Vương Gia, xưởng lý đã xảy ra chuyện, lập tức gọi ba nghìn người đến khu xưởng trợ giúp.”

Sau khi gọi cho Đoàn Vương Gia xong, gã lại gọi tiếp một cuộc: “Cục trưởng Trương, đã xảy ra chuyện, lập tức phái một nghìn đặc công đến khu xưởng Bạch Vân”

Sau khi liên tục gọi hai cú điện thoại, gã mới mặc xong quần áo ra khỏi hội sở.

Lái xe, liên tục vượt đèn đỏ, đi về phía khu xưởng.

Lúc Giang Cung Tuấn và Ngô Huy đuổi đến nơi, trời đã gần khuya. Tuy nhiên, bọn họ không hề ra mặt, chỉ ở trong xe quan sát.

Ba trăm cỗ máy xúc, hơn một nghìn người, nơi này có không ít người.

Quản lý khu xưởng cũng lo có chuyện không may, lập tức để cho toàn bộ số người tăng ca ra về. Chẳng mấy chốc, toàn bộ người trong xưởng đã đi hết.

“Phá cho tôi…

Ở một phía, trên một chiếc xe xúc, một người đàn ông mặc quần áo màu đen đeo mũ đen ra lệnh. Anh ta vừa nói xong, ba trăm cỗ máy xúc đồng thời khởi động.

Ba trăm cỗ máy khởi động trong nháy mắt.

Âm ầm ầm – thanh âm đinh tai nhức óc, nghe hệt như động đất đang đến, ngay cả đất lớn cũng rung chuyển.

Ngay lúc này, một chiếc xe nhanh chóng chạy đến, rồi một gã trung niên mập mạp xuống xe. Gã đứng trước máy xúc, quát to: “Tao xem ai dám?”

Đây chính là Đoàn Bình đã vội vã chạy đến.

Nhân nghĩa Đoàn Vương Gia.

Chính là một trong những đại lão đích thực của Tử Đằng.

Theo sự xuất hiện của Vương Gia, ba nghìn người mặc áo đen cầm gậy sắt xuất hiện. Ba nghìn người người mang theo ba trăm cỗ máy xúc, một nhìn người đứng vây lại.

Thấy Đoàn Vương Gia dẫn người đến rồi, Ngô Huy hỏi: “Anh Giang, bây giờ làm sao bây giờ?”

Giang Cung Tuấn hơi dùng tay, nói: ‘Không vội, đợi Khổng Ngũ đến rồi, để vợ tôi ra quyết định. Dám gây phiền phức cho công xưởng của vợ tôi, đúng là không biết sống chết.”

Khu xưởng, cửa lớn.

Đoàn Bình nhìn thấy người đàn ông áo đen trên máy xúc thứ nhất, âm thanh lạnh lùng nói: “Trần lão nhị, cậu có ý gì đây? Chẳng lẽ cậu không biết Bạch Vân có cổ phần công ty của Đoàn Bình tôi sao? Dạo này Đoàn Bình tôi và Quỷ Kiến Sầu không oán, xưa cũng vô thù, anh định làm gì?”

Ông ta nhận ra người đàn ông áo đen này.

Đó chính là Trần lão nhị tâm phúc dưới tay Quỷ Kiến Sầu.

Trần lão nhị xuống máy xúc, nói: ‘Đoàn Vương Gia, đây là mệnh lệnh của lão đại, tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh vậy thôi, tốt nhất ông nên tránh ra, để tôi san nơi này thành đất phẳng, chuyện sẽ coi như chấm dứt. Nếu không, loạn ra cái hậu quả gì, tự ông chịu trách nhiệm”

“Sao nào, uy hiếp tôi?” Đoàn Bình cười lạnh nói: “Lớn như vậy rồi, đến bây giờ chưa từng có ai uy hiếp được tôi.”

“Chính là uy hiếp ông thì sao? Để tôi lên, san nó thành đất bằng”

“Ai dám” Đoàn Bình rống to.

“Ai dám động?”

Mấy nghìn người ở bốn phía nhất thời đưa vũ khí ra, đi đến phía trước vài bước, hùng hổ mà mở miệng.

Ba chữ “Ai dám động” đinh tai nhức óc.

Lúc này Khổng Ngũ đã đến. Ông ta đi đến trước người Đoàn Bình, gọi một tiếng: “Đoàn Vương Gia.”

Xa xa, ở trên xe, Ngô Huy chỉ vào Khổng Ngũ vừa xuất hiện, hỏi: “Anh Giang, đó là Khổng Ngũ à”

“Hẳn là vậy. Đi, xuống xe.”

Giang Cung Tuấn tiên phong mở cửa xuống xe.

Ngô Huy quay người liếc Văn Tâm đang nhúc nhích ở ghế sau một cái, quát to: “Ở yên trong xe cho tôi, đừng lộn xộn”“

“Hứ, bổn tiểu thư không thèm xuống xe đâu”

Ngô Huy cũng theo xuống xe.

Ở cổng khu xưởng, vô số người vây lại.

Ngay lúc này, Giang Cung Tuấn và Ngô Huy đi đến.

“Đoàn Bình…”

Một tiếng nói truyền đến.

Nghe thấy tiếng người, Đoàn Bình ngẩng đầu nhìn sang.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, hai chân gã mềm nhũn trong nháy mắt, cơ thể không kìm được mà ngã quy trên mặt đất. Giang Cung Tuấn đi đến, không nhìn Đoàn Bình, chỉ nhìn Khổng Ngữ, âm thanh lạnh lùng: “Là ông tìm vợ của tôi gây phiền toái?”

“Thằng nhóc, mày là ai?” Sắc mặt Khổng Ngũ trầm xuống.

Gã không biết Giang Cung Tuấn.

Anh nói từng chữ, từng chữ một: “Giang Cung Tuấn, vợ của tôi là Đường Sở Vi”

“Ha ha…

Khổng Ngũ bật cười to: “Tao còn tưởng là ai, thì ra là con rể đến ở nhà họ Đường. Phải, chính tao tìm Đường Sở Vi gây phiền đó…”

“Bốp!”

Đoàn Bình đứng dậy, đưa tay lên chính là một cái tát ném về phía đầu Khổng Ngũ.

Một cái tát này, sức lực khá lớn.

Không Ngũ bị sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được.

Đoàn Bình nhấc chân quyết đoán, một cước đạp ngã Khổng Ngũ lăn trên đất, sau đó lại thêm chút quyền đấm cước đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.