Cường Đại Chiến Y

Chương 270: Đường Sở Vi tự mình tra hỏi



“Tại sao em lại không thảo luận trước với anh một chút chứ?”

Giang Cung Tuấn sau khi vào nhà liền ngồi lên ghế sô pha.

Đường Sở Vi gương mặt lạnh nhạt, trách móc: ” Đây còn không phải là vì anh quá tự tin hay sao?

Anh mỗi ngày đều nói rằng sẽ đưa em vào danh sách 100 thì ra chính là dùng tiên mà có sao?”

“Khà khà khà”

Giang Cung Tuấn bỗng bật cười không ngừng.

Đường Sở Vi trong lòng vô cùng tức giận tiến đến, vậy mà anh vẫn còn cười. Bây giờ cô đánh cũng không phải mà mắng cũng không xong.

“Anh hãy giải thích một cách thành thật cho em, anh đã tiêu hết bao nhiêu rồi?”

“Cũng không nhiều lắm” Giang Cung Tuấn nói trong vô thức, anh đâu có biết là hết bao nhiêu tiên cơ chứ, mọi chuyện đều do Bạch Tâm sắp xếp. Nhìn vào sắc mặt của Đường Sở Vi, anh biết cô đang thực sự vô cùng tức giận.

Anh cũng không kìm được mà lên tiếng giải thích: “Bà xã, thực ra anh làm vậy cũng là muốn em vui vẻ một chút, làm em nổi tiếng thôi mà.

Nhưng anh cũng đâu có ngờ được rằng khi nói lời tạm biệt thì người ta lại phát hiện ra em chứ! Chỉ trách là do người ta quá thông minh. Ha ha ha.. “

“Nói em biết rốt cuộc là hết bao nhiêu?”

Đường Sở Vi hiện tại rất quan tâm đến con số này.

Hiện tại, nhà họ Đường đang gặp khó khăn, có thể nói là một xu cũng không còn. Tương lai còn cần phải lo đến cơm ăn, cái mặc, vậy mà anh lại lấy tiền đi để làm việc này.

“Giang Cung Tuấn, anh nói xem rốt cuộc là hết bao nhiêu hả? Anh còn muốn lừa gạt em sao?

Lần trước khi anh thu mua Vĩnh Thái, không phải anh cũng đã tiêu hết tiền rồi sao. Vậy mà nay lại còn có thể bỏ ra đến chín tỷ để gia tăng độ nổi tiếng ư? Nếu như hôm nay anh không thể đưa cho em một lời giải thích hợp ly, em không quản được anh nữa thì em…em với anh ly hôn”

Đường Sở Vi thực sự là rất tức giận.

Giang Cung Tuấn nghe thấy vậy, bỗng trở nên có chút lo lắng.

Anh liền đi tới chỗ của cô, dùng bả vai mình huých nhẹ vào bả vai cô.

“Trời ơi, em đừng nóng giận mà. Anh chẳng qua cũng chỉ muốn lấy lòng em, vì muốn em vui vẻ mà thôi. Mặc dù đúng là anh đã tiêu một chút, nhưng trong lòng anh thì em là tất cả, chỉ cân em vui thì số tiên đó chả đáng gì hết.”

Bất kì người phụ nữ nào trên thế giới này cũng đều muốn nghe những lời đỗ ngon ngọt như vậy.

Đương nhiên là Đường Sở Vi cũng không ngoại lệ.

Nghe Giang Cung Tuấn nói vậy thì cơn tức giận trong lòng cô cũng vơi đi không ít.

Nhưng cô vẫn tỏ ra phụng phịu, chất vấn: “Tiên ở đâu ra vậy?”

“Anh, anh đi mượn”

Con ngươi của anh không ngừng đưa qua đưa lại nhìn xung quanh, rồi nhanh trí nói: “Là anh mượn của Hà Nhược Loan”

Đường Sở Vi tất nhiên là không tin anh rồi.

Mặc dù Hà Nhược Loan hiện là người phụ trách bộ phận dịch vụ ăn uống của tập đoàn, tiền lương quả thật là cao nhưng cũng không thể nào đủ để cho Giang Cung Tuấn vay được.

Cô lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Hà Nhược Loan.

“Chị Sở Vi, có chuyện gì thế ạ?”

“Hà Nhược Loan, em có cho anh Cung Tuấn vay tiền không?”

Khi nghe được những lời này của Đường Sở Vi, Hà Nhược Loan có hơi sửng sốt.

Vay tiên? Vay tiền gì cơ?

Cả tập đoàn Thời Đại đều là của Giang Cung Tuấn, anh ấy giàu có như vậy, còn cần phải vay tiền sao?

“À, đúng vậy ạ”

Hà Nhược Loan thực sự có chút bất ngờ, sau đó anh mới kịp phản ứng lại: “Anh rể gần đây có nói là tình hình kinh doanh hiện tại của nhà họ Đường không được tốt lắm, cần một ít tiền, nên em đã cho anh ấy vay”

“Vậy anh ấy mượn nhiều hay ít?”

“Điều này…”

Hà Nhược Loan trở nên ngây người.

Vay nhiều ít thế nào ư? Phải trả lời chị ấy thế nào đây.

“Chị Sở Vi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có phải anh ấy lấy tiền em cho anh ấy mượn đi ăn chơi hết rồi sao?” Thực lòng thì Hà Nhược Loan không dám nói là đã cho Giang Cung Tuấn vay bao nhiêu tiền vì sợ nói nhiều sẽ bị lộ mất.

“Cái này, cái này thì không phải.” Đường Sở Vi thở dài một tiếng, nói: “Anh ấy, mà thôi quên đi, em nói cho chị biết là anh ấy đã mượn em bao nhiêu tiền, để chị biết còn trả lại cho em”

“Chín trăm triệu ạ.”

Hà Nhược Loan ngập ngừng hỏi.

“Cái gì cơ, chín trăm triệu?”

Nghe thấy con số đó, Đường Sở Vi không khỏi nói to, liền nhéo mạnh một cái lên đùi Giang Cung Tuấn.

Lúc này, Giang Cung Tuấn miệng cười cười.

“Hà Nhược Loan, chị sẽ mau chóng trả lại số tiền đó cho em”

Đường Sở Vi liền cúp điện thoại, sau đó phụng phịu quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, lá gan của anh cũng không hề nhỏ nhỉ? Hà Nhược Loan mới làm việc chưa được bao lâu, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì vậy mà anh dám vay của cậu ấy chín trăm triệu ư?”

“Chỉ là chín trăm triệu thôi mà…”

Giang Cung Tuấn tươi cười, nhưng sau khi nhận ra vẻ mặt sắc lạnh như băng của cô thì anh lập tức ngậm miệng lại, đứng lên, nói: ‘Để anh đi làm cơm trưa”

Sau đó, liền đứng dậy và đi về phía nhà bếp.

Đường Sở Vi vẻ mặt bất lực, dở khóc dở cười.

Giang Cung Tuấn đi vào phòng bếp, đeo tạp dề vào, ngâm nga một chút, sau đó bắt đầu nấu cơm.

Giờ phút này, Giang Ly gửi đến một tin nhắn.

“Anh, em đã liên hệ lại với Hắc Xà, Hắc Xà nói buổi tối hôm nay có thể đến Tử Đăng. Hắc Xà hỏi em đang ở đâu, hiện tại phải làm sao?”

Sau khi nhận được tin tức, Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Ở phía Tây có một cửa tiệm sửa xe, cậu có biết không? Có một ngọn núi cách cửa tiệm đó hơn mười km về phía nam, gọi là núi Ngũ cốc. Cậu hãy nói là mình đang ẩn trốn ở đó đi”

“Vâng”

Giang Ly nhắn tin lại.

Sau đó, Giang Cung Tuấn lại liên hệ với Mộc Ninh.

“Mộc Ninh, việc điều tra những con số mật mã thế nào rồi?”

“Anh, không một ai có thể hiểu được những con số này, em đã gửi đến Nam Hoang để nhờ quỷ tướng quân tìm chuyên gia phá giải. Không lâu nữa chắc chắn là sẽ có tin tức.”

“Ừ. Hãy dặn dò anh em trước tiên chuẩn bị cho tốt, có thể tối nay sẽ có hành động.”

Giang Cung Tuấn sau khi phân phó Mộc Ninh xong, liền cất điện thoại. Vừa nấu cơm, vừa suy nghĩ.

Rất nhanh đã nấu cơm xong.

Tại khách sạn, Hà Diệp Mai, Đường Bình, Ngô Mịch cũng đã từ bệnh viện trở về.

“Sở Vi, mày làm gì vậy hả, mày đã tốn bao.

nhiêu tiền để làm chuyện đó hả?” Hà Diệp Mai tay cầm lấy điện thoại, nhìn thấy bảng xếp hạng trên ứng dụng thuốc bắc, phụng phịu, quát: ‘Mày nhìn xem, bây giờ mới có hơn nửa ngày, vậy mà đã có hơn hai mươi vạn người hẹn trước, ba vạn người đã được chữa trị. Hiện tại phòng khám của mày đã nổi tiếng rồi, nhưng nó cũng là tiếng xấu, hiện tại mọi người đều đang đổ xô vào mắng mày đó.”

Đường Sở Vi vùi đầu vào ăn cơm, không nói lấy một lời.

Ngô Mịch vừa ăn cơm, vừa nói: “Mẹ, hôm nay con được kéo vào một nhóm nhằm giúp cho.

Đường Sở Vi nổi tiếng. Bấm đăng kí, đặt lịch hẹn trước gặp Đường Sở Vi thì liền có được đến mười phong bao lì xì. Nếu hoàn thành trị liệu, vào hệ thống bình chọn cho Đường Sở Vi thì còn nhận được ba trăm nghìn.”

“Cái gì?”

Hà Diệp Mai đột nhiên hét lên.

“Một cái hẹn trước là ba mươi nghìn, mà lại có tới tận hơn hai trăm nghìn người đặt lịch, vậy chẳng phải là số tiền sẽ lên đến hơn sáu tỷ sao?

Hơn nữa một lá phiếu sẽ là ba trăm nghìn, hơn ba mươi nghìn phiếu, không phải tốn đến hơn chín tỷ à? Tổng cộng thì sẽ phải mất đến hơn mười lăm tỷ!

Nghe tới đây thì Đường Sở Vi cũng không khỏi sửng sốt.

Cô liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái.

Cô đang định hỏi anh thì Hà Diệp Mai chỉ vào mặt của cô rồi mắng: “Đường Sở Vi, mày có bị ngốc không vậy hả?

Đầu óc có phải bị lú lẫn rồi không? Lại bỏ ra hơn mười lăm tỷ để có tên trong cái danh sách đó. Mà có tên trong cái danh sách đó thì có ích lợi gì sao?

“Còn nữa, mày lấy tiền ở đâu ra? Vì để giúp mày trả nợ mà tao đã phải đem hết tiền ra. Vậy mà mày lại còn có tiền để giấu đi ư?

“Mẹ, con, con không có.”

“Còn dám nói là không có à. Mày xem xem, bây giờ mày đều đứng thứ nhất, ngay cả thần y cũng không sánh lại với mày.”

Đường Sở Vi khổ sở không nói nên lời.

“Con, con ăn no rồi, con đi ngủ trưa đây, buổi chiều còn phải đến công ty nữa.”

Giang Cung Tuấn đặt bát đũa xuống, đứng dậy rời khỏi bàn.

“Đứng lại”

Hà Diệp Mai liền mắng: “Cậu đi ngủ thì ai sẽ là người dọn dẹp?”

“Mẹ, con sẽ dọn đẹp trước khi đi ạ.”

Giang Cung Tuấn đứng dậy, cầm một cái ghế nhỏ ra ban công ngồi ở trên đó hút thuốc.

Những tiếng ồn vẫn từ trong phòng phát ra.

Giang Cung Tuấn cũng không biết nói gì, chỉ là vì mấy tỷ mà lớn tiếng với nhau như vậy liệu có đáng không?

Nếu như nhà họ Đường biết được anh có bao nhiêu tiền thì họ sẽ có phản ứng như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Giang Cung Tuấn không nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Trước khi kịp hút một điếu thuốc thì tai của anh đã bị kéo lên.

Anh bị nhéo đứng lên, vội vã kêu lên: “Bà xã, đau, đau, em nhẹ tay chút.”

Đường Sở Vi phụng phịu, mắng: “Được lắm, Giang Cung Tuấn, anh dám lừa em, anh bỏ ra mấy tỷ mà không nói cho em biết. Rốt cuộc thì anh coi em là cái gì hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.