Cường Đại Chiến Y

Chương 3: Lật lọng



Đường Sở Vi rời khỏi nhà họ Đường mười ngày, nhà họ Đường không hề tìm kiếm. Trong mắt người nhà họ Đường, Đường Sở Vi chính là sỉ nhục của nhà họ Đường, là trò cười của thành phố Tử Đằng. Không có Đường Sở Vi, sự nghiệp của nhà họ Đường chắc chắn sẽ được nâng cao hơn một tầng.

Sau khi khôi phục dung mạo, Đường Sở Vi lập tức đi đăng ký kết hôn với Giang Cung Tuấn, sau đó về nhà.

Đường Thành Lâm có ba đứa con trai, con cả là Đường Hiện, con thứ là Đường khánh, con út là Đường Bình. Vì có Đường Sở Vi nên Đường Bình rất không được người nhà họ Đường coi trọng, mặc dù ông ta nơm nớp làm việc, lập được không ít công tích cho nhà họ Đường, nhưng lại có địa vị rất thấp, không có bất cứ quyền phát ngôn nào.

Mặc dù Đường Bình là một giám đốc của tập đoàn Đường thị, nhưng không có cổ phần của công ty, mỗi tháng chỉ nhận tiền lương, không có bất cứ hoa hồng, khiến gia đình ông ta sống rất túng thiếu. Mặc dù ông ta đã mua nhà, nhưng mỗi tháng đều phải trả tiền mua góp.

“Cung Tuấn, đây chính là nhà em” Đường Sở Vi dẫn Giang Cung Tuấn về đến nhà, chỉ vào cửa phòng đóng kín, nói: “Kém xa cung điện của anh”

Giang Cung Tuấn nắm tay cô, cười nói: “Có em, nơi nào cũng là nhà”

Đường Sở Vi ấm áp, bước đến trước cửa nhẹ nhàng gõ cửa. Không lâu sau cửa phòng đã mở ra, người mở cửa là Hà Diệp Mai, mẹ của Đường Sở Vi. Thấy một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông xa lạ, bà ta không khỏi sửng sốt, hỏi: “Cô cậu tìm ai?”

“Mẹ” Đường Sở Vi kêu, khiến Hà Diệp Mai sững sờ nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp này, nhất thời không phản ứng kịp.

“Mẹ, con là Sở Vi đây/”

“Hả?” Hà Diệp Mai khiếp sợ nhìn cô gái xinh đẹp như tiên nữ bước ra từ trong tranh này, khó hiểu hỏi: “Cô… Cô là Sở Vĩ ữ?”

“Vâng, con đã hết sẹo rồi mẹ”

“Mẹ” Giang Cung Tuấn cũng kêu.

“Cậu?” Hà Diệp Mai lại ngây ngẩn cả người.

Đường Sở Vi nắm tay Giang Cung Tuấn nói: “Mẹ, đây là con rể mà ông nội đã chọn”

Lúc này Hà Diệp Mai mới phản ứng lại, bỗng kéo Đường Sở Vi về phía mình, lạnh giọng nói: “Tôi chưa bao giờ thừa nhận cậu là con rể” Sau đó bà ta sờ mặt Đường Sở Vi: “Sở Vi, thật là con sao?

Mặt… Mặt của con, vết sẹo trên người con là sao vậy?”

“Mẹ, mười ngày qua con vẫn đang trị liệu, con đã lành lặn rồi, sẽ không khiến mẹ mất mặt nữa”

Đường Sở Vi nghẹn ngào nói: Kể từ khi xảy ra chuyện, cô khiến nhà họ Đường mất hết mặt mũi, khiến nhà họ Đường trở thành trò cười cho thành phố Tử Đăng, khiến ba mẹ không ngóc đầu dậy được trước mặt người ngoài.

“Con gái..” Hà Diệp Mai cũng ôm Đường Sở Vi, thương tâm bật khóc: “Con gái, là lỗi của mẹ, trước kia mẹ ghẻ lạnh con khiến con chịu khổ, chịu tổn thương. Mau vào nhà đi”

Bà ta kéo Đường Sở Vi vào nhà. Con gái đã khôi phục dung mạo khiến Hà Diệp Mai nổi lên tâm tư khác. Với sắc đẹp hiện giờ của con gái mình, hoàn toàn có thể gả cho người giàu, thậm chí là gả cho danh gia vọng tộc, chứ không phải là gả cho một tên phế vật ham phú quý, không biết tiến lới, vì tiền mà cam nguyện ở rể. Bà ta lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn, chỉ ra ngoài cửa: “Ra ngoài.”

“Mẹ làm gì vậy? Đây là chồng con, là cháu rể do chính ông nội lựa chọn cơ mà”

“Được rồi, vậy thì chúng ta đến biệt thự của gia tộc để ông cụ đích thân hủy bỏ việc hôn nhân này” Hà Diệp Mai kéo Đường Sở Ví muốn đi.

“Cung Tuấn..” Đường Sở Vi quay sang, vẻ mặt bất đắc dĩ. Giang Cung Tuấn nhún vai, vẻ mặt thờ ơ, đi theo hai mẹ con.

Tại đại sảnh biệt thự nhà họ Đường, người nhà họ Đường nhìn cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Hà Diệp Mai, vẻ mặt tràn đầy khó tin. Đây…

Đây chính là Đường Sở Vi ư? Người bị hủy dung suốt mười năm kia? Thế là thế nào? Sao mới mười ngày không gặp mà lại lột xác rồi?”

“Sở Vi, là cô hả?”

“Sở Vi, đúng là Sở Vi sao? Cô sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ hả? Bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại đến thế sao?”

Người nhà họ Đường đều rất khó tin, không thể tin được rằng cô gái xinh đẹp này lại chính là Đường Sở Vi toàn thân đầy sẹo kia. Đây là ăn tiên đan à?

Hà Diệp Mai đi thẳng vào vấn đề: “Ba, con không đồng ý hôn sự này. Với sắc đẹp của Sở Vi, hoàn toàn có thể gả cho danh gia vọng tộc, sao có thể gả cho một thằng phế vật ở rể?”

Đường Thành Lâm ngồi trên sofa hút thuốc lào nhìn chăm chằm Đường Sở Vi. Ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Đường Sở Vi lành lặn chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, nhưng bây giờ Đường Sở Vi đúng là rất xinh đẹp. Ông ta khẽ gật đầu, nói: “Ừ, con nói có lý. Hiện giờ con cháu của các gia tộc lớn ở thành phố Tử Đằng này còn rất nhiều người chưa cưới vợ. Ba sẽ vận dụng quan hệ liên lạc với các gia tộc lớn, tìm nhà chồng cho Sở Vi”

“Cháu không đồng ý!” Đường Sở Vi đứng dậy, rưng rưng nói: “Ông nội, chính ông đã quyết định gả cháu cho Giang Cung Tuấn, bây giờ Giang Cung Tuấn chữa khỏi cho cháu, các ông lại đổi ý, các ông-coi cháu là thứ gì?”

“Con bé chết tiệt này, con nói gì thế hả?” Hà Diệp Mai cho Đường Sở Vi một cái tát, quát lên: “Đi theo thằng nghèo kiết xác này có gì hay?”

Đường Sở Vi ôm má, bỗng nhiên cầm một con dao gọt hoa quả trên bàn, đặt lên mặt mình: “Mẹ còn ép con nữa thì con sẽ tự rạch mặt!”

“Con..” Hà Diệp Mai tức giận đến run lên.

“Đủ rồi!” Đường Thành Lâm quát lên: “Còn ra thể thống gì nữa! Đường Sở Vi, ông nội cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Với nhan sắc hiện tại của cháu, gả vào danh gia vọng tộc chỉ là chuyện nhỏ, hưởng thụ vinh hoa phú quý không tốt sao? Cần gì phải đi theo một thằng nghèo?”

Lúc này, Giang Cung Tuấn bỗng đứng dậy nhìn một lượt người nhà họ Đường, bình tĩnh nói: “Tôi cũng không nhất thiết phải ở rể nhà họ Đường. Đây là chuyện giữa tôi và Sở Vi, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, nếu cô ấy chịu ly hôn thì tôi không còn lời nào để nói, nhưng nếu cô ấy không chịu, ai cũng không thể ép cô ấy”

“Thằng kia, có chỗ cho mày nói chuyện sao?”

Cháu đích tôn Đường Lăng chỉ vào mũi Giang Cung Tuấn mắng: “Mày chỉ là thằng ở rể phế vật thôi, không có tư cách nói chuyện ở nhà họ Đường. Nhà họ Đường muốn mày cút đi thì mày phải cút!”

Giang Cung Tuấn bẻ gấy ngón tay Đường Lăng chỉ vào mình, lạnh lùng nói: “Chưa từng có kẻ nào dám chỉ trỏ tôi kiểu này”

“ÁI Đau!” Đường Lăng đau đớn hét lên, oằn mình van nài: “Tôi… Tôi sai rồi… buông… buông tay ra trước đất”

Giang Cung Tuấn buông tay anh ta ra. Đường Lăng thở hổn hển nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Cung Tuấn, nổi giận câm gạt tàn muốn nện lên đầu Giang Cung Tuấn.

“Làm gì vậy hả?” Đường Thành Lâm quát lớn: “Còn có thể thống gì không hả? Bỏ xuống!”

Đường Lăng quay sang nhìn Đường Thành Lâm, vẻ mặt oan ức: “Ông nội, thằng này thật quá đáng, ông phải giúp cháu.”

“Được rồi” Đường Thành Lâm rít một hơi thuốc lào, khế nâng tay lên, nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Tôi cho cậu 1 tỷ 500 triệu, cậu ly hôn với Sở Vi, sau này không còn bất cứ quan hệ gì với Sở Vi nửa.

“Không!” Đường Sở Vi hét lên.

“Láo xược!” Đường Thành Lâm đập tay lên bàn, quát: “Ông còn chứa chết đâu, vẫn là gia chủ nhà họ Đường, chuyện trong nhà đều do ông quyết định”

Giang Cung Tuấn cũng không muốn thấy Đường Sở Vi trở mặt với nhà họ Đường. Lần này anh trở về với hai mục đích, thứ nhất là trả ơn, thứ hai là báo thù. Anh không muốn vì mình trả ơn là khiến Đường Sở Vi khó xử, khiến Đường Sở Vi quyết liệt với người nhà.

“Ông nội, xin hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh tôi không thua kém bất cứ kẻ nào.”

“Cơ hội ư?” Đường Lăng cười lạnh: “Giang Cung Tuấn, tư liệu ghi rõ mày là trẻ mồ côi, lớn lên ở viện mồ côi, từng đi lính mấy năm, sao mày có thể xứng đôi với Sở Vi bây giờ? Cho mày cơ hội cũng được. Mày biết tập đoàn Vạn Quân không?

Nhà họ Đường vẫn muốn được hợp tác với tập đoàn Vạn Quân, chẳng qua là không thể liên lạc được. Nếu mày có thể làm cho tập đoàn Vạn Quân hợp tác với nhà họ Đường thì bọn tao không ngại thừa nhận mày là con rể nhà họ Đường”

Đường Lăng đã sớm chướng mắt Giang Cung Tuấn. Một thằng đi lính xuất ngũ, thứ nhất không có tiền, thứ hai không có quyền, kiêu gì mà kiêu?

Anh ta suy nghĩ một cách gây khó dễ cho Giang Cung Tuấn, khiến Giang Cung Tuấn biết khó mà lui. Trong lòng anh ta đã có đối tượng làm em rể phù hợp, đó chính là Tiêu Thành, người của nhà họ Tiêu, đứng đầu trong bốn gia tộc lớn.

“Ông nội, cho Giang Cung Tuấn tới tập đoàn Vạn Quân lấy đơn đặt hàng đi. Nếu cậu ta có thể nhận được đơn đặt hàng thì thừa nhận cậu ta, còn không thì cút đi”

Đường Thành Lâm hút thuốc lào, nói: “Ừ, được đấy. Nhà họ Đường chủ yếu là kinh doanh gia công dược liệu, gần đây tập đoàn Vạn Quân đang mở rộng sản xuất, có rất nhiều đơn hàng, vô số doanh nghiệp gia công dược liệu đều tranh đoạt đơn hàng của Vạn Quân. Chỉ cần cậu có thể nhận được đơn đặt hàng.90 tỷ của tập đoàn Vạn Quân thì tôi sẽ thừa nhận cậu là con rể của nhà họ Đường. Tôi cho cậu mười ngày…”

“Không cần mười ngày, ngày mai tôi sẽ cho ông đơn đặt hàng” Dứt lời, Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi rời đi.

“Thằng này ngông thật đấy. Vạn Quân chính là đầu tàu trong lĩnh vực y dược, trị giá niêm yết mấy chục ngàn tỷ, muốn nhận được đơn đặt hàng từ Vạn Quân đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Đường Lăng khinh thường.

Hà Diệp Mai van nài: “Ba, ba đừng mềm lòng.

Đơn hàng 90 tỷ là cái đỉnh gì. Với nhan sắc của Sở Vi, hoàn toàn có thể gả vào bốn gia tộc lớn”

Đường Thành Lâm giơ tay lên, nói: “Không thể đồn ép quá mức. Đơn đặt hàng của Vạn Quân nằm trong tay bốn gia tộc lớn, không dễ dàng gì mà lấy được đâu. Để cho tên đó biết khó mà lui rồi nghĩ cách cho Sở Ví gả vào danh gia vọng tộc, chỉ cần có thể liên hôn với bốn gia tộc lớn thì nhà họ Đường chúng ta sẽ nhanh chóng phát triển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.