Thiên Tử biết rằng, ở Tây Cương rộng lớn này, anh không cách nào giết được Giang Cung Tuấn.
Anh cũng không đủ năng lực để đi giết Giang Cung Tuấn.
Anh cũng từng nghĩ đến dùng Đường Sở Vi để bức bách Giang Cung Tuấn.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, anh thấy rõ được Giang Cung Tuấn coi trọng Đường Sở Vi đến mức còn hơn cả tính mạng của mình, nếu như Đường Sở Vi xảy ra chuyện gì, Giang Cung Tuấn tuyệt đối sẽ phát điên lên.
Hắc Long tức giận, hậu quả vô cùng đáng sợ.
Đáng sợ đến mức, anh cũng không cách nào tiếp nhận được.
Muốn giết Giang Cung Tuấn chỉ có một con đường duy nhất.
Đó chính là khiến cho Giang Cung Tuấn quay về cửa khẩu, khiến cho anh ta chết trên chiến trường.
Chỉ là bây giờ cửa khẩu đã yên bình, muốn khiến cho Giang Cung Tuấn trở về, vậy thì phải làm cho các nước nhỏ ở biên giới phát động chiến tranh lần nữa, ép Hắc Long lại lân nữa quay về.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc.
Một âm thanh nhịp nhàng vang lên trong phòng.
Một lúc sau, Thiên Tử mở miệng nói: “Khoảng thời gian này an phận một chút, đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ nghĩ cách”
“Vâng.
Mãy người cùng lúc gật đầu.
Lúc này, ở nhà họ Đường.
Đường Sở Vi không ngờ, Giang Cung Tuấn thật sự chuyển tới ba mươi nghìn tỷ đồng.
Không phải là ba mươi sáu mươi triệu, cũng không phải là ba trăm triệu hay hai trăm bốn mươi triệu, càng không phải là ba tỷ hay ba mươi tỷ, cũng không phải là ba tỷ hay sáu tỷ. Mà đây là ba mươi nghìn tỷ đồng.
Đối với bất kỳ ai mà nói, đây là một con số khổng lồ.
Người bình thường có phấn đấu mười kiếp đi chăng nữa cũng không thể nào kiếm ra được số tiến lớn như vậy.
Cho dù nhà họ Đường nỗ lực mấy chục năm, tổng tài sản cũng mới có vài nghìn tỷ, cho dù là nhà họ Đường đang trong thời kỳ hưng thịnh đi chăng nữa, cũng chỉ có thể lấy ra ba nghìn tỷ đến sáu nghìn tỷ đồng mà thôi.
Cô cảm thấy sửng sốt.
Nhớ đến lời Giang Cung Tuấn nói trước đây, cô cảm thấy mình đã vĩnh viễn mất đi Giang Cung Tuấn, nhưng, đây không phải là điều cô mong đợi, bỏ được Giang Cung Tuấn, cô liền có quyền đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình rồi.
“Sở Vi, con định cứ như vậy tiêu số tiên này sao?”
Hà Diệp Mai giương mắt nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi khẽ lắc đầu.
Cô vẫn chưa nghĩ xong.
“Con lắc đầu là sao, con nói đi?” Hà Diệp Mai có chút lo lắng, vội vàng nói: “Ba mười nghìn tỷ đồng, nhiều như vậy, cho dù con có tiêu sài hoang phí đến cỡ nào thì cả đời này cũng không thể tiêu hết được số tiên lớn này, thế này đi, con đưa cho mẹ một ít, mẹ giữ giúp con.”
Hà Diệp Mai bắt đầu lừa tiền rồi.
Tiên vẫn là năm trong túi mình là an toàn.
“Mẹ, Giang Cung Tuấn bên đó phải làm thế nào?”
Đường Sở Vi lúc này đầu óc rất rối rắm, không biết làm thế nào mới tốt.
“Cậu ta?”
Hà Diệp Mai hơi sững sờ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Cậu ta cũng đã đòi Đan Chiến những ba mươi nghìn tỷ đồng rồi, sau này Đan Chiến chắc chắn sẽ không đưa cho cậu ta nữa, giá trị của cậu ta cũng chính là ba mười nghìn tỷ đồng này, mà bây giờ số tiền ba mươi nghìn tỷ đồng này đã ở trong thẻ của con rồi, cậu †a cũng hết giá trị lợi dụng rồi, theo mẹ thấy thì, con trực tiếp chia tay, ly hôn với nó đi”
“Nhưng, anh ta mới đưa con ba mươi nghìn tỷ đồng liền đã ly hôn như vậy, đây không phải là hơi quá ác rồi không.” Đường Sở Vi cau mày, cô cũng muốn ly hôn, nhưng cảm thấy làm như thế này thì quá bất công với Giang Cung Tuấn.
“Cái gì mà ác, Sở Vi, con quá đơn thuần rồi, con xinh đẹp như vậy, bây giờ còn có nhiều tiền như thế, cậu ta sao có thể xứng với con”
Kể từ khi Giang Cung Tuấn bước vào nhà họ Đường, Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn đã không thấy thuận mắt rồi.
Cho dù bây giờ đã đưa ba mươi nghin tỷ đồng thì bà vẫn không cảm thấy ưa gì Giang Cung Tuấn.
Theo bà thấy thì, Giang Cung Tuấn chẳng qua là may mắn mới cứu được con gái của Đan Chiến.
Mà vận may của Giang Cung Tuấn đều là Đường Sở Vi mang lại, không có con gái bà, Giang Cung Tuấn cũng không thể may mắn như thế, cũng không thể có được ba mươi nghìn tỷ đồng này.
“Bây giờ gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi”
“Cái này?”
Đường Sở Vi hơi do dự.
Cô suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy cứ kéo dài mãi cũng không phải chuyện, ly hôn sớm một chút, sớm được giải thoát.
Ly hôn xong, cô cũng có quyền đi theo đuổi hạnh phúc của mình.
Chưa ly hôn, mà cô đi theo đuổi Hắc Long, chuyện này cho dù là trật đường ray, sâu trong lòng cô cũng thầm trách.
Đường Sở Vi trong đầu đấu tranh.
Giữa Hắc Long và Giang Cung Tuấn, cô vẫn là chọn Hắc Long.
Cho dù là Giang Cung Tuấn có đưa cho cô ba mươi nghìn tỷ đồng đi chăng nữa, thì vị trí của Giang Cung Tuấn trong lòng cô cũng vẫn kém xa so với Hắc Long.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Giang Cung Tuấn.
Trong một quán bar nào đó, ở thành phố Tử Đẳng.
Bây giờ là buổi chiều.
Quán bar vào buổi chiều khá vắng vẻ.
Ngoài nhân viên trong quán ra, cũng chỉ có một vài người khách.
Giang Cung Tuấn đã uống không ít.
Nhưng càng uống, anh lại càng tỉnh.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Anh cầm điện thoại ở trên bàn lên lướt nhìn một cái, trên màn hình hiển thị là Đường Sở Vi gọi tới.
Anh nhận điện thoại.
“Giang Cung Tuấn, anh đang ở đâu?”
Điện thoại truyền đến giọng nói của Đường Sở Vi, nhưng giọng điệu cô khá lạnh nhạt, không có cảm xúc gì, thông qua giọng nói, Giang Cung Tuấn cũng có thể đoán ra vẻ mặt không chút cảm xúc nào của Đường Sở Vi.
“Em có chuyện cần nói rõ, nói trong điện thoại không tiện, chúng ta gặp nhau nói đi”
“Được”
Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
Anh cũng cảm thấy, nếu như đã muốn chia tay, vậy thì cũng cần xử lý các thủ tục liên quan một chút.
“Anh đang ở đâu, em tới tìm anh”
Giang Cung Tuấn cũng không biết đây là quán bar nào, lúc anh đi vào, không nhìn tên quán bar.
Anh tắt điện thoại, gửi định vị qua zalo cho cô.
Sau khi Đường Sở Vi nhận được định vị của Giang Cung Tuấn, liền lái xe đi.
Sau khoảng nửa tiếng, Đường Sở Vi đã có mặt ở quán bar.
Cô nhìn thấy trước mặt Giang Cung Tuấn có mấy chục chai bia, mà cả người Giang Cung Tuấn cũng nồng nặc mùi bia rượu, cô bất giác nhíu mày, nói: “Anh nhìn anh xem, bộ dạng bây giờ anh thành cái gì rồï?”
Tuy Giang Cung Tuấn đã uống không ít.
Nhưng anh lại vô cùng tỉnh táo, không say một chút nào.
Anh ngẩng đầu nhìn cô gái dáng người cao ráo, gương mặt xinh đẹp, tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh, lúc này anh có chút mờ mịt, trong đầu hiện lên cảnh tượng anh bị trói, xung quanh đều là lửa của mười năm trước.
“Đừng, đừng sợ, em cứu anh”
Giọng nói này dường như vẫn còn trong tâm trí anh.
Anh khẽ lắc đầu, bỏ đi những chuyện đã qua.
Anh đưa cho Đường Sở Vi ba mươi nghìn tỷ đồng, cũng xem nhưn là báo đáp ân tình này rồi.
“Người đẹp, ngồi xuống uống một ly thấy thế nào?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi cười nói.
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn đi: “Đi theo em ra ngoài.”
Cô cưỡng ép ké Giang Cung Tuấn đi ra quán bar.
Ở ngoài quán bar.
Đường Sở Vi nghiêm mặt, nói: “Nhìn bộ dạng không chút riển vọng nào của anh xem, nếu như anh khá lên một chút, xuất sắc một chút, em cũng sẽ không đến mức này, anh có biết bên ngoài nói anh như thế nào không, bọn họ nói anh là thăng vô tích sự, một người đàn ông trưởng thành có chân có tay lại đến ở rể nhà họ Đường, ăn cơm nhà họ Đường, uống nước của nhà họ Đường, đến dùng cũng đều là đô của nhà họ Đường, nếu như là thăng đàn ông có chút chí khí, cũng sẽ không vào nhà họ Đường ăn bám”
“Âm Giang Cung Tuấn cười tự giêu “Đường Sở Vị, trước đây cô như thế nào, cô lẽ nào không biết sao, ngoài tôi ra còn ai có thể lấy cô, ngoài tôi ra còn ai có thể đối xử tốt với cô như vậy, vâng lời răm rắp với cô như vậy”
Đường Sở Vi cau mày.
Ngay lập tức, hít sâu một hơi, Những chuyện này, cô không muốn nhớ.
Bây giờ cô chỉ biết, cô không có cảm giác gì với Giang Cung Tuấn Trong đầu cô đều là hình bóng của Hắc Long.
Cho dù Hắc Long đã có Hứa Linh rồi, cô cũng không quên được Hãc Long.
Hai ngày nay cô cũng đã suy nghĩ rất kĩ.
€ô muốn quên đi Häc Long, muốn cùng Giang Cung Tuấn trồi qua những ngày tháng bình yên.
Nhưng cô không quên được.
Cứ hề nghĩ đến phải trải qua cả đời cùng với một người đàn ông mà mình không có cảm giác, cô liền cảm thấy sợ hãi, ý nghĩ chia tay càng ngày càng mãnh liệt.
Đặc biệt là hôm nay, cô cùng với Giang Cung Tuấn đi tới cửa hàng đá quý.
Người trong cửa hàng đá quý nhìn thấy cô, đều hỏi những vấn đề liên quan đến Hắc Long.
Tuy cô cố gắng giải thích rằng mình với Hắc Long chỉ là quan hệ bạn bè, thậm chí đến bạn bè cũng không phải.
Nhưng trong tiềm thức của cô cũng hy vọng điều này là sự thật.
Hy vọng giống như mọi người nói, hy vọng cô và Hắc Long thật sự là một cặp trời sinh.
“Giang Cung Tuấn, chúng ta ly hôn đi”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, nghiêm túc nói: “Em rất cảm kích thời gian qua anh đã quan tâm, chăm sóc em, nhưng em thật sự không có chút cảm xúc gì với anh, dễ hợp dễ tan, đừng để mọi người làm rối lên được không?”
“Được”
Giang Cung Tuấn không chút do dự.
“Đường Sở Vi, anh đồng ý với em, chỉ hy vọng em sau này không hối hận”
“Em sẽ không hối hận” Đường Sở Vi chắc chắn nói: “Em biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì, ở cùng anh, em không hề cảm thấy hạnh phúc, em có quyền được đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình”