Quỷ Viễn đi tới hỏi: “Lão đại, hai mươi tám nước bôi thường 140 thành thị, xử lý thế nào đây?”
Giang Cung Tuấn day day huyệt thái dương.
Đây là một vấn đề khó giải quyết.
“Đi, đi họp”
Giang Cung Tuấn dẫn đầu đứng dậy đi về phía phòng họp.
Cao ốc quân khu, trong phòng họp.
Nơi đây hội tụ những nhân vật lớn cấp tướng quân trở lên, còn có tám người Bát Bộ Thiên Long mới được sắc phong.
Giang Cung Tuấn ngôi ở vị trí chính giữa.
Quỷ Viễn lấy một phần văn kiện ra, thì thâm: “Lần này hai mươi tám nước mỗi nước bồi thường năm thành thị lãnh địa. Tuy rằng đây đều là một số thành thị tương đối nhỏ, nhưng tất cả cộng lại cũng ra diện tích rất lớn. Căn cứ tư liệu cho thấy, trong một trăm bốn mươi thành thị này có hơn ba trăm dân tộc khác nhau sinh sống, nhân khẩu đạt tới khoảng trăm triệu người”
Giang Cung Tuấn rất nghiêm túc nghe.
Hiện tại một trăm bốn mươi thành thị này đã được nhét vào quốc thổ Đại Lan.
Như vậy người của những thành thị này cũng là người Đại Lan.
Quỷ Viễn đọc xong tư liệu thu thập được.
Ngô Huy vừa cười vừa nói: “Lão đại, hiện tại anh đã được phong làm Long Vương, phía trên nói tất cả những lãnh thổ thuộc địa thu được lần này đều do anh quản. Hiện tại anh định quản như thế nào?”
Giang Cung Tuấn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Tôi nào hiểu mấy chuyện này”
Suy nghĩ một chút, anh dặn dò: “Ngô Huy, chuyện chỉnh đổn lại những thành thị này giao cho cậu, cậu nhất định phải trấn an thị dân các nước khác, phải để bọn họ biết có thể gia nhập Đại Lan là may mắn của bọn họ”
“Lão đại, một trăm bốn mươi thành thị, những diện tích này cộng lại rộng lớn cực kỷ. Hơn nữa các quốc gia ở biên giới Nam Cương vốn dư thừa khoáng thạch. Hiện tại tất cả những khoáng thạch này đều là của anh, anh đã trở thành nam nhân giàu có nhất thiên hạ này”
Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Có tiền có ích gì, cũng chỉ là một đống chữ số mà thôi.
Chẳng qua nghe cậu nói như vậy tôi cũng nảy sinh một ý.”
“Lão đại, anh có ý định gì?”
Giang Cung Tuấn vừa cười vừa nói: “Chính như cậu nói, thành thị ở biên giới Nam Cương giàu khoáng thạch, tuy nhiên, vì chiến tranh quanh năm nên rất nhiều nơi chưa được khai thác thỏa đáng. Chúng ta cứ xuống tay từ chỗ khoáng thạch này, để người trong một trăm bốn mươi thành thị này giàu lên”
“Lão đại anh minh”
“Anh minh cái búa. Còn có, các thành thị ở biên giới Nam Cương đều rất hỗn loạn, đủ loại bộ đội vũ trang, quân đội vũ trang tư nhân, lính đánh thuê… Tất cả những lực lượng này cậu phải chỉnh đốn cẩn thận cho tôi. Mấy chuyện ăn hối lộ trái pháp luật, tôi không hy vọng sau này nó còn sẽ xuất hiện”
“Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ” Ngô Huy lớn tiếng nói, giọng nói to rõ nghiêm túc.
Giang Cung Tuấn dặn dò tiếp: “Lần này cậu dẫn theo Bát Bộ Thiên Long mới được sắc phong.
Thực lực của mỗi người bọn họ đều rất mạnh, có thể giúp cậu rất nhiều”
“Ừm”
Quỷ Viên gật đầu, chợt hỏi: “Lão đại, chúng ta phải đặt lại tên cho những thành thị này, quy hoạch thành một tỉnh, thiết lập thành phố, huyện.
Làm như vậy mới dễ cho chúng ta quy hoạch quản lý. Còn có em cảm thấy chúng ta phải xây dựng thành thị này thật tốt, xây dựng nó thành đô thị lớn quốc gia hóa. Mặc dù không thể tới mức hơn hẳn thành phố Tử Đằng, nhưng tối thiểu cũng không thể lạc hậu hơn, đúng không?”
Ngô Huy nói không ngớt miệng.
“Chúng ta phải lên kế hoạch mười năm, trong vòng mười năm tạo ra một thành thị cấp thế giới”
Giang Cung Tuấn không nghĩ tới Ngô Huy còn có đầu óc chính trị như vậy.
Anh nhìn những tướng quân khác ở đây, hỏi: “Mọi người thì sao, mọi người thấy thế nào?”
“Tướng quân Hắc Phong nói rất có lý”
“Tôi cũng cảm thấy chúng ta nên hoạch định cẩn thận. Chẳng qua nội địa theo hướng văn, mà chúng ta hẳn nên theo hướng võ. Tôi cảm thấy muốn tạo ra tiếng vang, chúng ta phải xây dựng một trường quân sự trước.”
“Quy hoạch thật tốt, mỗi một thành thị đều phái quân đội vào trú đóng, tranh thủ chế tạo ra một thành thị an toàn nhất toàn thế giới.”
Đám người sôi nổi mở miệng.
Vương Đại Lan phong Giang Cung Tuấn làm Long Vương, để anh quản lý những thành thị này.
Đám người cũng can đảm cho ra ý kiến.
Cái gì mà một quốc gia hai đế chế bọn họ cũng dám nói ra.
Giang Cung Tuấn cảm thấy những chuyện này có thể thực hiện.
“Nếu đã vậy, vậy mọi người mau sớm tạo ra một phương án. Chẳng qua mọi người đều là quân nhân, cũng không có hiểu biết quá rõ với mấy chuyện này. Đợi về sau lại xin trong nước cử một số chính trị gia giỏi đến Nam Cương, trợ giúp mọi người quản lý tốt thành thị mới.”
Ngô Huy hỏi: “Lão đại, vậy thành thị mới của chúng ta tên gì đây? Có nên đặt dựa theo tên của anh không? Anh là Long Vương, là vương của thành thị này, vì vậy tên của thành thị cũng phải do anh đặt”
“Tùy tiện đặt tên gì đó đi”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng.
Một cái tên mà thôi, tên gì cũng chẳng sao.
Ngô Huy lại nói: “Không thể như vậy được.
Đây là việc có ý nghĩa lịch sử, mà những chuyện này cũng sẽ được ghi vào sử sách, trăm ngàn năm sau sẽ xuất hiện trong sách lịch sử, nhất định phải nghiêm túc.”
“Thành Sở thế nào?”
Giang Cung Tuấn thuận miệng nói ra một cái tên.
Ngô Huy trợn trắng mắt, nói: “Lão đại, sao ngay cả đặt tên thành thị anh cũng nghĩ tới Đường Sở Vi?”
“Cái gì mà thành Sở, hiện tại lão đại là Long Vương, vậy chúng ta nên dùng chữ Long để mệnh danh, tên thành Long Nhai, thế nào?” Ngô Huy đề nghị.
“Được rồi”
Giang Cung Tuấn cũng không xoắn xuýt quá nhiều.
Anh đứng lên nói: “Cứ như vậy đi. Tiểu Quỷ, chuyện viết đơn xin điều người từ trong nước giao cho cậu, tan họp.”
Đám người đồng thời đứng lên, cầm lấy mũ lính trên bàn đội lên.
Cả đám chào theo nghỉ thức quân đội, miệng đồng thanh hô: “Cung tiễn Long Vương”
Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.
Ngô Huy đi theo.
“Lão đại, hiện tại chuyện ở Nam Cương đã được giải quyết, em cảm thấy anh có thể tự cho mình nghỉ ngơi, quay về thành phố Tử Đăng tìm chị dâu. Em tin tưởng chắc chẳn chị dâu đang ở thành phố Tử Đáng chờ anh”
Giang Cung Tuấn hơi sững sờ.
Tìm Đường Sở Vĩ?
Anh và Đường Sở Vi còn có thể sao?
Trước khi đến Nam Cương, anh đã từng hứa hẹn với một cô gái khác.
Nếu như lần này có thể còn sống trở về, anh sẽ cưới cô ây.
“Làm tốt công việc của cậu đi”
Giang Cung Tuấn nói một câu sau đó xoay người rời đi.
Ngô Huy hét lớn: “Lão đại, vậy lúc nào anh mới mang một chị dâu trở về cho chúng em?”
Giang Cung Tuấn không để ý tới anh ta mà trực tiếp rời khỏi quân khu, đi tới biệt thự Häc Long.
Lại trở lại biệt thự rộng lớn trống trải này.
Anh dựa lên ghế sofa, day day huyệt thái dương.
Anh cũng không biết hiện tại mình phải làm gì.
Nên quay về thành phố Tử Đăng thực hiện lời hứa của mình sao?
Ngay khi Giang Cung Tuấn cảm thấy khó xử, di động trên bàn rung lên.
Anh cầm điện thoại di động lên, phát hiện là một số điện thoại xa lạ. Đang định ngät máy, đột nhiên anh nghĩ tới trên đời này không có nhiều người biết số điện thoại riêng của anh, nếu có thể gọi vào đây hắn là người anh quen biết.
Anh nhận điện thoại.
Trong điện thoại truyên đến một giọng nói khàn khàn, có vẻ tang thương: “Giang Cung Tuấn, Häc Long, Long Vương, chúc mừng anh được phong vương”
“Ông là aï?”
“Tôi là ai không quan trọng, muốn mạng sống của Đường Sở Vi thì một mình đến Thiên Sơn Quan”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên trầm thấp, lạnh lùng nói: “Nếu cô ấy thiếu một sợi tóc, tôi sẽ diệt cả nhà ông”
“Sao tôi có thể động tới cô ấy, anh yên tâm, cô ấy một sợi tóc cũng sẽ không thiếu. Nhưng nếu trước khi trời tối anh còn chưa tới Thiên Sơn Quan, vậy chưa chắc được.”