Cường Đại Chiến Y

Chương 40: Thay đổi thái độ



Giang Cung Tuấn cũng không ngờ mình lại có ngày trở thành tài xế cho người khác. Nhưng anh cảm thấy cách làm của Hà Diệp Mai thật sự rất hả dạ. Anh lại lái xe chạy vào quân khu, đi ra đi vào cứ thể mãy lần, khiến người nhà họ Đường tức giận xanh cả mặt. Còn đám tỷ phú khác thì chỉ lo xem trò hay.

Hoäc Đổng cũng rất bất đắc dĩ. Đường đường là Hắc Long mà sao lại như người chưa từng trải đời thế không biết. Nếu hành vi của anh ta mà truyên vê thủ đô thì sẽ mất mặt lắm. Nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm thấy không tồi, cuộc sống hiện giờ quả nhiên là thanh nhàn thoải mái.

Giang Cung Tuấn lại lái xe chạy ra, đang định quay đầu vào thì Đường Sở Vi nhắc nhở: “Cung Tuấn, được rồi, anh làm chậm trễ thời gian kiểm tra thư mời của người ta”

Giang Cung Tuấn quay lại nhìn Hà Diệp Mai, cười hỏi: “Mẹ, sướng không?”

“Ha ha ha, sướng! Thoải mái hết cả người!”

Hà Diệp Mai cười ngoác mồm. Quá hả giận! Hôm nay là ngày hãnh diện nhất của bà ta suốt mấy chục năm qua. Tỷ phú của năm thành phổ lớn đều đang nhìn mình, bà ta cảm thấy quá có thế diện.

Giang Cung Tuấn nói: “Được rồi thì con lái xe trả lại. Đây cũng không phải là xe con”

Nghe vậy, Hà Diệp Mai cứng đờ. Nhưng ngẫm lại Giang Cung Tuấn mượn xem cũng là để mình được nở mày nở mặt, cho nên bà ta không trào phúng, chỉ nói: “Được rồi, về thôi”

Giang Cung Tuấn lái xe, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt của người nhà họ Đường và phú hào của năm thành phố lớn. Anh đưa Đường Sở Vi và Hà Diệp Mai về nhà, sau đó lại lái xe tới Nội Kinh Các, đỗ xe đúng chỗ rồi mới bắt taxi về nhà họ Đường. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của Hà Diệp Mai từ trong nhà.

“Ha ha ha, cười chết mất! Mấy người không thấy sắc mặt của người nhà họ Đường, giống y chang gan lợn! Quá buồn cười”

“Mẹ, Giang Cung Tuấn hồ đồ, mẹ cũng hồ đồ hả?” Đường Tấn tức giận nói: “Sao mẹ lại nói ông nội như vậy? Vất vả lắm mới được chút cổ phần, bây giờ chắc chắn ông nội tức giận rồi, sẽ lấy lại hết cổ phần”

“Lấy thì lấy” Hà Diệp Mai thờ ơ: “Ông cụ vốn không thích Đường Bình, chê ông ta không có tiên đồ, chưa từng nhìn ông ta lần nào, với lại có cả nhà Đường Hiện suốt ngày thủ thỉ bên tai ông cụ thì sớm muộn gì cũng sẽ lấy hết cổ phần của chúng ta.” Hà Diệp Mai biết rõ người nhà họ Đường đều là loại người gì.

“Mẹ cũng thật là! Đây là tiên mà! Mẹ đừng có chê tiên chứ!” Ngô Mịch cũng bất mãn. Sắp tới cuối tháng, đến ngày gia tộc chia tiền lãnh, dù chỉ có 5% thì cũng nhận được không ít. Bây giờ xong rồi, đầu vứt đi hết rồi.

Cửa không đóng, Giang Cung Tuấn đi vào nhà.

“Con rể, con đã về rồi, nào, ngồi đi..”” Hà Diệp Mai nhiệt tình chào đón. Bà ta đã nghĩ thoáng rôi, không có cổ phân thì không có cổ phần, bà ta còn có chút tiền, dự tính mở phòng khám cho Giang Cung Tuấn, dựa vào y thuật của Giang Cung Tuấn cũng có thể mưu sinh.

Đường Tấn, Ngô Mịch đanh mặt, ánh mắt như phun lửa.

“Cung Tuấn” Đường Sở Vi cũng đứng dậy nhường chỗ cho Giang Cung Tuấn ngồi. . Truyện Quan Trường

“Con rể à, mẹ nghĩ kỹ rôi, mẹ còn có hơn sáu tỷ lần trước Sở Vi đưa, chúng ta mở phòng khám, mở tiệm thuốc, tự mưu sinh còn tốt hơn là ở nhà họ Đường phải ăn nói khép nép. Còn ông nữa…

Đường Bình, ông đừng đi làm ở Vĩnh Nhạc nữa!

Tôi không tin rời khỏi nhà họ Đường, cả nhà chúng ta sẽ chết đói!”

Giang Cung Tuấn nhìn Hà Diệp Mai. Trước kia anh vẫn khinh thường mẹ vợ này, cho rằng bà ta thực dụng, trong mắt chỉ có tiên. Bây giờ xem ra đều là bị cuộc sống ép buộc. Giang Cung Tuấn gật đầu: “Mở phòng khám thì không thành vấn đề. Nhưng chờ một lát nữa đi. Con nghe nói trung tâm thương mại nội thành sắp mời thương gia, lúc đó chúng ta mở phòng khám trong trung tâm thương mại luôn.”

“Bốp!” Hà Diệp Mai giơ tay đập lên đâu Giang Cung Tuấn, mảng: “Con biết đó là chỗ nào không?

Đó là nơi cao cấp! Sẽ chế tạo thành trung tâm tài chính phồn hoa nhất cả nước, còn vọng tưởng mở phòng khám ở đó nữa chứ. Đừng nói cái khác, chỉ riêng nộp tiền thuê đã là con số thiên văn rồi”

Giang Cung Tuấn vô tội sờ đầu. Nộp tiên thuê ư? Anh sắp mua hết toàn bộ trung tâm thương mại, muốn mở một phòng khám thì ai dám đòi tiền thuê của anh? Nhưng anh biết điều không nói gì. Nếu nói với người nhà này răng anh sắp mua trung tâm thương mại thì chắc chắn sẽ bị coi là kẻ ngốc Nghe Hà Diệp Mai muốn lấy tiền mở phòng khám cho Giang Cung Tuấn, Đường Tấn sốt ruột nói: “Mẹ, không được đâu, bỏ tiền cho thăng phế vật này sẽ chỉ mất công vô ích thôi. Mẹ đã hứa sẽ cho con tiên đổi xe rồi mà? Sao mẹ lại đổi ý?”

“Mẹ, sắp tới ngày kỷ niệm kết hôn của con với anh Tấn rồi, váy mẹ hứa với con đâu?”

“Được rồi” Hà Diệp Mai quát: “Không có tiền thì đừng thích làm màu. Đổi xe làm gì? Mua máy làm gì? Trong túi có bao nhiêu tiền không tự biết à? Hơn nữa tiền này vốn là của Sở Vi”

”Mẹ bất công, con mới là con trai của mẹ, anh ta chỉ là con rể”

Hà Diệp Mai đập lên đầu Đường Tấn, quát: “Mày nhìn Đường Lăng đi, đã làm giám đốc một ngành của Vĩnh Nhạc rồi, mày lại nhìn Đường Dụng nhà Đường Khánh mà xem, không đi làm ở Vĩnh Nhạc mà tự mở xưởng gia công, năm nay thu nhập cũng hơn chục tỷ, mày nhìn lại mày đi, có tiên đồ gì?”

Đường Tấn bị mảng đến mức không dám nói một cậu, chỉ oán hận trừng Giang Cung Tuấn Đường Sở Vi chỉ cười mà không nói. Thấy mẹ tán thành Giang Cung Tuấn, trong lòng cô cũng rất Sung sướng.

Ngô Mịch kéo tay Đường Tấn, cho cậu ta một cái nháy mät, bóng nói: “Mẹ, bọn con sai rồi, không đổi xe cũng không mua váy nữa”

“Cốc cốc cốc!” Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Hà Diệp Mai ngồi trên sofa trừng Đường Tấn: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đi mở cửa đi!”

“Vâng” Đường Tấn đứng dậy, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa đứng mấy người, đó chính là Đường Thành Lâm, Đường Hiện, Đường Khánh, cùng với một số thành viên quan trọng của nhà họ Đường, trong tay còn câm quà. Đường Hiện cười nói: “Tấn đấy à, ba mẹ cháu có nhà không?”

Giọng Hà Diệp Mai vang lên: “Đường Tấn, ai đấy?”

Đường Tấn quay đầu lại nói: “Mẹ, là ông nội, bác cả với bác hai”

Nghe vậy, Hà Diệp Mai lập tức đi ra ngoài cửa, nhìn mọi người với thái độ lồi lõm: “Ái chà chà, đúng là khách ít đến. Nhà tôi đã mua bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên mấy người đến đây đấy nhỉ? Miếu nhỏ nhà tôi không chứa nổi mấy đại phật như các người đâu” Nói xong, bà ta chỉ ra ngoài: “Cút!”

“Diệp Mai, em đừng như vậy, ba anh tới nói xin lỗi mà” Đường Hiện kịp thời nói: “Em nhìn xem, ba đã lớn tuổi thế này rồi mà còn đích thân tới nói xin lôi, sao em lại không cho ba vào nhà?

Lỡ người khác biết sẽ măng nhà em bất hiếu”

“Măng thì măng. Mấy năm nay người ngoài măng nhà tôi còn ít sao?” Hà Diệp Mai kiêu ngạo nói: “Sao hả? Biết Giang Cung Tuấn là nhân vật lớn nên tới nịnh bợ chứ gì? Vậy thì mấy người thất vọng rồi, cậu ta chỉ là tên lính quèn xuất ngũ thôi Mặc dù thủ trưởng của cậu ta rất lợi hại, quen biết cả tướng quân Tây Cương, nhưng cậu ta chỉ mượn xe của thủ trưởng được một lần thôi chứ không mượn được lần thứ hai đâu”

Đường Thành Lâm đích thân tới có mưu đồ gì, Hà Diệp Mai nghĩ bảng ngón chân cũng biết.

Cho dù Đường Thành Lâm là trưởng bối, bà ta cũng không hề nể mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.