Cường Đại Chiến Y

Chương 43: Ứng tuyển



Giang Cung Tuấn lái xe điện chở Đường Sở Vi đến thị trường nhân tài gân đó. Đến cửa, Đường Sở Vi nói: “Cung Tuấn, anh chờ em bên ngoài đi, em đi vào trong một vòng”

Giang Cung Tuấn trêu ghẹo: “Sao vậy? Chê anh đi cùng em khiến em mất mặt hả?”

Đường Sở Vi vội giải thích: “Không phải đâu, em muốn đi thật lâu, sợ anh chê phiên thôi. Gần đây có quán net, anh đến đó lên mạng một lát đi, em đi ra rồi sẽ gọi điện cho anh”

Đường Sở Vi đẩy Giang Cung Tuấn. Mặc dù cô là phụ nữ, chưa từng yêu đương, nhưng cũng từng đọc rất nhiều sách. Trong sách đều nói đàn ông ghét nhất là đi dạo với phụ nữ, cô sợ Giang Cung Tuấn sẽ ngại phiền toái.

“Anh không chơi game. Anh đi cùng em đi.

Em xinh đẹp thế này, anh không yên lòng” Giang Cung Tuấn cười nói. Trong lòng Đường Sở Vi ngọt ngào, gật đầu lia lịa, trong lòng cô vẫn hy vọng Giang Cung Tuấn sẽ đi cùng mình.

Hai người cùng nhau vào thị trường nhân tài.

Các công ty lớn ở đây đều thiết lập cương vị cân tuyển dụng. Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi mặc tây trang, đeo caravat đi ra đi vào nơi này, tìm kiếm cương vị phù hợp với mình từ rất nhiều công ty ở đây. Giang Cung Tuấn hỏi: “Em định làm công việc gì?”

Đường Sở Vi nói: “Cứ xem thử, chỉ cân phù hợp thì em làm gì cũng được. Em không có kinh nghiệm việc làm, chỉ cân có công ty cần em thì dù chỉ là một viên chức nhỏ cũng được, coi như học tập kinh nghiệm, hơn nữa em tin vào năng lực của em, chỉ cân có công ty nhận em, chắc chắn em sẽ tiến bộ rất nhanh”

“Hay là anh gọi điện cho Diệp Hình, kêu ông ấy thu xếp một cương vị cho em ở Vạn Quân?”

“Khỏi đi, ông ấy là nhân vật lớn, bận rộn lắm, sao có thể để mắt tới một nhân vật nhỏ như em chứ?” Đường Sở Vi khẽ lắc đầu, nói: “Mặc dù anh đã cứu ông ấy, nhưng ông ấy nợ ân tình của anh đã trả hết rồi, hơn nữa chúng ta không thể dựa dâm vào người khác cả đời, còn phải dựa vào chính mình”

Câu trả lời của Đường Sở Vi khiến Giang Cung Tuấn rất hài lòng. Cưới được một người vợ thông minh như Đường Sở Vi đúng là phúc của anh.

“Vợ, chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa tổ chức lễ cưới đâu. Chúng ta chọn ngày lành làm lễ cưới đi. Anh hứa sẽ cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới”

“Không vội” Đường Sở Vi phất tay: “Chờ cày cuốc mấy năm, có tiên mua nhà rồi lại tính cái này.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn không nhiều lời.

“Hửm?” Đúng lúc này, Đường Sở Vi thấy thông báo tuyển dụng của một công ty, phát hiện có cương vị rất phù hợp với mình. Nhà thiết kế quân áo. Từ nhỏ cô đã thích đẹp, nhưng vì sự cố mười năm trước khiến cô bị hủy dung, trở thành người phụ nữ xấu nhất thành phố Tử Đằng. Càng xấu thì càng khao khát sắc đẹp, do đó cô đã chọn học ngành thiết kế thời trang. Cô thích cái đẹp, thích thiết kế những bộ quần áo xinh đẹp để bù đắp cho thiếu sót trong lòng mình. Trừ thiết kế trang phục, cô còn học tập rất nhiều, nào là tiêu thụ, kế toán, tài chính, marketing… Mười năm qua, cái gì cô học được hầu như cô đã học hết rồi. Nhưng trong tất cả các lĩnh vực, thứ cô thích nhất vẫn là thiết kế thời trang.

Cô kéo tay Giang Cung Tuấn, chỉ vào đẳng trước nói: “Cung Tuấn, đây là tập đoàn Ella. Nhãn hiệu S.O.L của tập đoàn Ella chính là nhấn hiệu nổi tiếng khắp thế giới, cũng là nhãn hiệu cao cấp.

Em muốn làm nhà thiết kế thời trang ở tập đoàn Ella”

Đường Sở Vi cười vui vẻ, sung sướng đến mức muốn bay lên. Trước kia cô rất xấu, dẫn tới trong tiềm thức cô thích cái đẹp, đối với các nhãn hiệu của công ty, cô đêu năm rõ như lòng bàn tay.

“Vậy thì đi thôi. Anh tin em sẽ trúng tuyển”

“Vâng.”

Đường Sở Vi gật đầu, hít thở sâu, cố găng làm cho mình bình tĩnh lại. Sau đó đi vào khu vực tuyển dụng của tập đoàn Ella Tập đoàn Ella là một tập đoàn lớn xuyên quốc tế, công ty khác thông báo tuyển bụng chỉ có một bàn, còn tập đoàn Ella thì là một cửa hàng. Trước cửa có rất nhiều người xếp hàng, chờ nộp CV, tiến hành phỏng vấn. Đường Sở Vi cũng tự giác xếp hàng, chờ hơn một tiếng mới tới lượt cô.

Trên bàn làm việc có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Người đàn ông mặc tây trang, thät caravat, cúi đâu sửa soạn lại tư liệu, chuẩn bị tan tầm. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta không ngẩng đầu lên: “Đặt CV lên bàn, về nhà chờ thông báo. Sau khi thông qua tỏi sẽ gọi điện thoại báo cho cô tới công ty phỏng vấn.”

Đường Sở Vi lập tức đặt CV lên bàn. Đúng lúc này, người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt dính chặt vào mặt Đường Sở Vi.

“Khoan đất”

“Hả?

Đường Sở Vi đang định rời đi thì dừng bước, nhìn người trông coi tuyển dụng, hỏi: “Anh còn có chuyện gì sao?”

Chu Hạo tham lam nhìn Đường Sở Vi từ trên xuống dưới, chưa từng thấy một người đẹp nào hoàn hảo được như vậy. Chu Hạo chỉ vào ghế dựa, nói: “Ngồi đi, nói chuyện.”

“Vâng” Đường Sở Vi ngồi xuống ghế.

“Cô ứng tuyến vị trí nào?”

“Nhà thiết kế”

“Có kinh nghiệm làm việc tương ứng chưa?”

“Chưa”

Chu Đăng cau mày nói: “Người đẹp, thế này thì không được đâu. Cô biết công ty chúng tôi là gì không? Cô biết ý nghĩa của nhà thiết kế công ty là gì không?” Nói rồi, anh ta câm CV bát đầu đọc “Tốt nghiệp học viện thiết kế loại hai trong nước, còn chưa có kinh nghiệm việc làm…” Anh ta khẽ läc đầu, nói: “Cô biết không? Những người ứng tuyển chức vị này đều tốt nghiệp từ học viện quốc tế hàng đầu, hơn nữa đã có rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc, từng làm việc trong không ít công ty nổi tiếng, cô chẳng có chút ưu thế nào cả”

Đường Sở Vi lập tức nói: “Mặc dù tôi không có kinh nghiệm làm việc, nhưng tôi hiểu biết về thiết kế trang phục sẽ không thua kém những người đã làm việc lâu năm đó, xin hãy cho tôi cơ hội để tôi cầm bản thảo thiết kế đến công ty phỏng vấn”

Chu Đăng xoa căm nhìn Đường Sở Vi, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trảng nõn của cỏ, dần dần dời xuống, thấy áo sơ mi căng phồng, nuốt nước miếng theo phản xạ. Sau đó, anh ta giả vờ giả vịt tiếp tục đọc CV.

Khi thấy trên CV viết đã từng nhậm chức chủ tịch điều hành của công ty Vĩnh Nhạc, anh ta lập tức biết cô là ai. Đây là Đường Sở Vi của nhà họ Đường. Hôm nay người ngoài đều đồn đãi về nhà họ Đường, sáng nay nhà họ Đường mất hết mặt mũi.

Đường Thành Lâm cầm một tấm thư mời giả đến tham dự nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, bị ném ra ngoài. Còn đứa con rể làm lính là Giang Cung Tuấn thì lại mượn được một chiếc xe đặc thù, cực kỳ uy phong.

Tuy nhiên bên ngoài đồn rằng chiếc xe đó là của một nhân vật lớn khác, bởi vì người này không có ở thành phố Tử Đăng, mà thủ trưởng của Giang Cung Tuấn vừa lúc quen biết với tài xế lái xe cho nhân vật này, cho nên mới mượn được chiếc xe đó.

Bên ngoài đôn đãi một khi người kia trở về, biết chuyện này thì chẳng những tài xế xong đời mà ngay cả thủ trưởng của Giang Cung Tuấn cũng sẽ xong đời, mà Giang Cung Tuấn lại càng thê thảm. Dám lái xe đặc thù đi thể hiện, không biết chữ chết viết như thế nào.

“Ừm… Đường Sở Vị, thế này đi, tôi cảm thấy các phương diện của cô đều phù hợp với yêu câu của công ty tôi. Thế này đi, buổi tối cô tranh thủ thời gian ra ngoài, chúng ta gặp mặt trò chuyện về cuộc phỏng vấn kế tiếp, không cần chờ đến tối, tôi cũng säp tan tầm rồi, chúng ta tìm chö khác trò chuyện kỹ hơn”

“Vâng” Đường Sở Vi vui mừng, vội nói: “Rất cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn. Nhà họ Đường có ân với tôi, cô là người nhà họ Đường, dù gì tôi cũng phải giúp cô một chút. Chúng ta trò chuyện riêng, tôi nói kỹ hơn cho cô nghe về phỏng vấn, thương lượng cửa sau cho cô để cô thành công được nhận vào làm” Chu Hạo bắt đầu lừa gạt. Bây giờ quan trọng nhất là lửa Đường Sở Vi đến khách sạn, chỉ cần tới khách sạn thì chẳng phải mặc cho anh ta xâm lược hay sao? . ngôn tình hoàn

Đường Sở Vi lại rất tin tưởng lời nói của Chu Hạo, còn thật sự cho răng nhà họ Đường có ân với anh ta, muốn thương lượng cửa sau cho mình.

Ngoài nơi phỏng vấn, Giang Cung Tuấn ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc. Đúng lúc này, anh nhận thấy một luông sát khí, nhất thời cảnh giác đứng dậy, nhìn lướt qua chung quanh, thấy một người trong đám đông.

“Cô ta?” Giang Cung Tuấn cau mày: “Tại sao cô ta lại ở thành phố Tử Đẳng?”

Thấy Đường Sở Vi còn chưa đi ra, anh suy nghĩ một chút rồi mau chóng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.