Sau khi Giang Cung Tuấn đi thăm người nhà của những chiến hữu đã hi sinh vì anh, anh lại mua vé máy bay quay về thành phố Tử Đằng.
Xế chiều hôm đó, anh trở về thành phố Tử Đằng.
Giang Vô Song hỏi: “Anh Giang, tiếp theo anh định làm gì?”
“Tôi phải đi trị liệu cho một người.”
Giang Cung Tuấn đã đồng ý với Đan Chiến sẽ trị hết bệnh cho Đan Thiến.
Đan Chiến cũng là một người nóng lòng thương con, vì con gái, ông ta tình nguyện tan hết gia tài bạc triệu.
Lần trước khi anh mở miệng vay tiền, Đan Chiến không nói hai lời trực tiếp bỏ ra ba trăm ngàn tỷ.
Đó không chỉ vì Giang Cung Tuấn là Hắc Long, là anh hùng dân tộc, quan trọng hơn là anh biết y thuật, là người duy nhất có thể cứu Đan Thiến.
Sau khi ra khỏi sân bay, anh trực tiếp gọi điện cho một chiến sĩ.
Đi tới nhà Đan Thiến.
Khi đến nhà Đan Thiến đã sáu giờ chiều.
Đi tới cửa chính biệt thự nơi Đan Thiến ở, anh nhấn chuông trên cửa sắt.
Rất nhanh cửa sắt đã được mở ra.
Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đi vào.
Mới vừa đi tới trước cửa phòng, cửa phòng đã mở ra, một người đàn ông trung niên đứng ở cửa.
Đây là quản gia nhà họ Đan Lỗ Sâm.
Lỗ Sâm cung kính chào hỏi: “Anh Giang, mời vào.
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu hỏi: “Đan Thiến thế nào rồi?”
‘ôi: Lỗ Sâm thở dài một tiếng, “Tình huống rất không ổn, trong thời gian gần đây, hàn khí trong cơ thể con bé càng ngày càng nhiều, vẫn luôn phải uống thuốc khu trừ. Thế nhưng thuốc đã không còn tác dụng nữa”
“Tôi đi xem thử”
Giang Cung Tuấn vào nhà.
Điều hòa không khí ở phòng khách biệt thự được mở độ rất cao, khiến người cảm thấy oi bức như vừa tiến vào trong đèn lồng vậy.
Mà trên ghế sofa có một cô gái đang ngồi.
Cả người cô gái được bọc trong chiếc chăn thật dày, chỉ lộ một cái đầu ra ngoài.
Cô gái này là Đan Thiến.
Ngoại trừ Đan Thiến ra còn có một thiếu nữ hai mươi tuổi khác, chính là Y Đình Thi.
Thấy Giang Cung Tuấn đi tới, Y Đình Thi lập tức đứng lên ngọt ngào kêu một tiếng: “Anh Giang trở lại rồi?”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
“Giang, anh Giang…” Đan Thiến cũng mở miệng, thế nhưng dường như cô ta rất lạnh, lạnh tới khớp hàm run rẩy.
Giang Cung Tuấn đi tới ngồi xuống bên người cô ta, nói: “Vươn tay ra, tôi bắt mạch cho cô.”
Đan Thiến đưa tay ra.
Tay cô ta trắng bệch, cơ hồ không có màu máu, Giang Cung Tuấn vừa chạm vào cô ta đã cảm thấy như chạm vào khối băng, lạnh đến tận xương.
Giang Cung Tuấn đè tay lên mạch, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Trong cơ thể Đan Thiến có quá nhiều hàn khí, hàn khí đã ảnh hưởng đến thân thể. Máu trong người cô ta chảy rất chậm, một số khí quan trong thân thể cũng bị ảnh hưởng theo. Nếu còn không trị liệu, sợ rằng cô ta không sống được bao lâu nữa.
Giang Vô Song cũng nhìn Đan Thiến.
Cô ta cũng đã từng nghe nói tới bệnh của Đan Thiến.
Cô ta là người nhà họ Giang, mà nhà họ Giang vốn là thế gia y thuật, hơn nữa y thuật của bọn họ còn bắt nguồn từ ngàn năm trước. Từ nhỏ cô ta cũng đã theo Giang Quốc Đạt học y.
“Tôi có thể xem thử không?” Cô ta mở miệng hỏi.
“Ừm”“
Giang Cung Tuấn thả tay ra.
Giang Vô Song ngồi xuống, khóa lại mạch đập của Đan Thiến.
“Lạnh quá.”
Cô ta cũng bị kinh hãi, không nhịn được kinh hô lên.
Nghiêm túc bắt mạch hơn mười giây, còn thôi động một tia chân khí.
Nhưng chân khí tiến vào trong cơ thể Đan Thiến như chìm vào biển rộng, chỉ nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Có nhìn ra đầu mối gì không?”
Tuy Giang Cung Tuấn đã học tập quyển hạ Y Kinh, thế nhưng quyển hạ chủ yếu ghi lại cách vận dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên, còn có †âm pháp tu luyện minh tưởng, cuối cùng còn ghi lại một bộ võ học. Chỉ là tạm thời anh còn chưa có thời gian nghiên cứu.
Hiện tại anh không thể chẩn đoán được đây là bệnh gì, rốt cuộc thân thể Đan Thiến đang bị tật xấu gì.
Giang Vô Song nhíu mày ngẫm nghĩ vài giây, sau đó hỏi: “Chỉ cảm thấy lạnh lẽo, thân thể còn điểm khác thường nào không?”
Đan Thiến nói: “Có, có đôi khi sẽ có, tỷ như đau đầu, choáng váng, tim đập nhanh…”
Giang Vô Song liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Nếu như em đoán không sai, đây là một loại thể chất cực kỳ hiếm thấy, cô ấy là kỳ tài luyện võ.”
“Kỳ tài luyện võ?” Giang Cung Tuấn cả kinh.
“Ừm” Giang Vô Song nói: “Lúc em bắt mạch cho cô ấy đã dẫn một tia chân khí vào trong cơ thể cô ấy, nhưng chỉ nháy mắt chân khí của em đã bị khí lạnh trong cơ thể cô ấy cắn nuốt mất. Khí lạnh trong cơ thể cô ấy rất quỷ dị, rất bá đạo, nếu như cô ấy luyện võ từ nhỏ, lại có cao nhân chỉ điểm, hẳn có thể hội tụ khí lạnh trong cơ thể luyện ra chân khí hàn băng, sau đó khống chế chân khí hàn băng để mình sử dụng. Như vậy cô ấy không chỉ không cảm thấy lạnh lẽo nữa, thậm chí còn trở thành cao thủ chân chính.”
Nói xong cô ta khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ là, cô ấy đã bỏ lỡ thời gian luyện võ tốt nhất, hiện tại mới bắt đầu luyện có vẻ hơi trễ.”
“Cô… hai người đang nói gì vậy? Gì mà luyện võ… Gì mà chân khí hàn băng?” Đan Thiến mở miệng, khớp hàm không nhịn được run lên, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.
“Chính là hấp thu khí lạnh trong cơ thể cô, khiến nó trở thành một luồng kình lực mạnh mẽ…”
Giang Cung Tuấn kiên nhẫn giải thích.
Giải thích nửa ngày Đan Thiến mới miễn cưỡng nghe hiểu.
Sau khi Giang Cung Tuấn giải thích xong lại nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Vậy hiện tại em nghĩ nên giải quyết thế nào?”
Giang Vô Song nói: “Trước tiên khu trừ khí lạnh trong cơ thể, khiến thân thể khôi phục bình thường, sau đó lại truyền thụ tâm pháp tu luyện cho cô ấy. Sau này nếu trong cơ thể cô ấy lại xuất hiện khí lạnh lần, cô ấy có thể hấp thu nó, biến nó thành chân khí của mình”
“Ừm” Giang Cung Tuấn hỏi: “Em có biện pháp nào không? Nếu như em không có biện pháp, vậy anh cũng không thể làm gì khác hơn là thử ra tay: Bài trừ khí lạnh, Giang Cung Tuấn có thể làm được.
Nhưng anh là đàn ông.
Muốn bài trừ khí lạnh cần phải cởi sạch.
Nam nữ khác biệt, Đan Thiến còn là một thiếu nữ chưa tới hai mươi, nếu chuyện này truyền ra sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với thanh danh của cô ấy.
“Cách thì có, chẳng qua em cảm thấy nếu cứ bài xuất nó ra như vậy quá lãng phí. Trước đó khi còn ở nhà họ Giang, không phải anh đã lợi dụng ngân châm đặc biệt xếp chữ, có thể hội tụ chân khí của ông nội, mở ra hai mạch nhâm đốc, kỳ kinh bát mạch sao? Em cảm thấy chúng ta cũng có thể hội tụ luồng khí lạnh trong cơ thể cô ấy lại, nếu có thể hấp thu, chân khí sẽ nhanh chóng tăng lên: Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn hơi động.
Có điều anh chỉ mới bắt đầu tiếp xúc với tâm pháp tu luyện nội gia, cũng không quá hiểu rõ mấy thứ này.
“Ý của em là muốn anh hấp thu luồng khí lạnh kia, sau đó chuyển nó thành chân khí của mình?”
Giang Vô Song gật đầu: “Ừm, trên lý luận, luồng khí lạnh kia là chân khí hàn băng tinh thuần nhất, chỉ có điêu Thiến Thiến không cách nào khống chế, vì vậy mới lãng phí. Nếu có thể hấp thu thật sẽ giảm bớt rất nhiều thời gian”
“Để anh suy nghĩ”
Giang Cung Tuấn ngồi xuống sofa, lâm vào trầm tư.
“Dẫn đạo chân khí?” Anh nhẹ giọng thì thào.
Lời Giang Vô Song nói tương đương với dẫn đạo chân khí, dẫn đạo chân khí của một người tiến vào thân thể của một người khác, đồng thời còn phải hấp thu nó.
Quyển hạ Y Kinh không ghi chép biện pháp như vậy.
Nhưng tám mươi mốt kim nghịch thiên rất thần kỳ, không dùng tám mươi mốt kim nghịch thiên, chỉ sử dụng ngân châm thông thường có lẽ cũng có thể làm được.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu sau anh mới mở miệng nói: “Biện pháp này hẳn có thể thực hiện, nhưng anh cần trở về suy nghĩ thật kỹ.”
Đối với việc lĩnh ngộ quyển hạ Y Kinh, Giang Cung Tuấn chỉ đang nằm trong giai đoạn nghiên cứu. Còn có rất nhiều thứ trong quyển hạ Y Kinh anh chưa lĩnh ngộ thấu triệt.
Giang Vô Song nói: “Vậy anh trở về suy nghĩ thật kỹ đi, em ở lại trông chừng Thiến Thiến. Có em ở đây cô ấy sẽ không xảy ra chuyện. Chẳng qua em không ở bên cạnh anh, vạn nhất có người ra tay với anh…”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Mặc dù hiện tại trong cơ thể anh không có chân khí, nhưng anh đã luyện công phu ngoại gia đến cực hạn, cho dù đối mặt với cường giả Nhất Cảnh chưa chắc anh đã thua”
“Nói cũng đúng.” Giang Vô Song gật đầu.
Cho dù hiện tại Giang Cung Tuấn không có chân khí, nhưng thực lực của anh cũng không kém.
“Anh về trước đây.’ Giang Cung Tuấn đứng lên.
Anh để quyển hạ Y Kinh ở nhà họ Đường.
Lần trước sau khi cứu Đình Thi, anh chưa từng trở về đó.
Muốn nghiên cứu quyển hạ Y Kinh còn phải quay về nhà họ Đường.
“Anh Giang, anh định quay về nhà họ Đường sao?” Y Đình Thỉ hỏi.
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Cô ta hỏi: “Có cần em trở về với anh không?”
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút nói: “Cô cứ ở lại nơi này trước, tôi quay về xem sách, sau khi tìm được biện pháp tôi sẽ tới đây ngay.”