Chắc chắn ông chủ chữ thiên số một đã biết chuyện gì đó, mà chắc chắn kẻ địch cũng đoán được anh sẽ tìm đến cho nên mới giết người diệt khẩu trước.
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Sau đó bắt đầu kiểm tra phòng làm việc.
Cửa phòng và cửa sổ của phòng làm việc đều không hỏng, nhưng cửa sổ đang mở.
Anh suy đoán kẻ giết người đã nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Rất nhanh cảnh sát đã đến, bắt đầu lấy dấu vết điều tra.
Mà Giang Cung Tuấn cũng biết đầu mối này đã bị chặt đứt, tiếp tục ở lại đây cũng không cách nào nhận được đáp án anh muốn.
Anh lựa chọn trở về.
Dọc theo đường đi, anh không nói lời nào.
“Lẽ nào ông nội còn sống thật, những chuyện này đều là ông nội làm ra?”
Giang Cung Tuấn vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Giờ khắc này anh cảm thấy rất loạn.
Cảm thấy rất bất lực. Loại cảm giác bất lực này đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện.
Giang Vô Song cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Giang Cung Tuấn.
Cô ta an ủi: “Anh Giang, yên tâm đi, em tin tưởng Đình Thi, Hứa Linh và Sở Vi sẽ không sao.
đâu. Hiện tại anh không thể rối rắm được, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn, trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn nhất.”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Nói thì nói vậy.
Nhưng ba người phụ nữ vừa biến mất kia đều có dây dưa tình cảm không thể cắt rời với anh.
Anh không cách nào tĩnh tâm cũng không cách nào có thể không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì, không làm bất cứ chuyện gì.
Rất nhanh bọn họ đã trở về nhà Đan Thiến.
Đan Thiến vừa thấy vẻ mặt Giang Cung Tuấn đã biết chuyến này anh không có thu hoạch gì, cô †a cũng rất biết điều mà không mở miệng hỏi thăm.
Giang Cung Tuấn vừa về đến đã dựa trên ghế sofa.
Giang Vô Song rất biết điều không tới quấy Đan Thiến kéo Giang Vô Song đi qua bên cạnh, hỏi nhỏ: “Chị Vô Song, thế nào rồi, có điều tra được gì không?”
Giang Vô Song nhỏ giọng nói: ‘Không có, chúng tôi tới chậm một bước, người đã bị giết.”
Đan Thiến cũng rất biết điều không hỏi thăm nữa.
Cả ngày hôm nay Giang Cung Tuấn vẫn luôn trầm tĩnh ít lời.
Mà Giang Vô Song cũng tìm cơ hội báo cáo rõ những chuyện đã xảy ra ở thành phố Tử Đằng cho Giang Quốc Đạt ở thủ đô xa xa.
Cô ta được phái tới bảo vệ Giang Cung Tuấn, đồng thời trên người còn mang một nhiệm vụ khác, đó chính là chú ý Giang Cung Tuấn.
Những chuyện Giang Vô Song đã đồng ý với Giang Cung Tuấn, một câu cô ta cũng không nói, nhưng chuyện đám người Y Đình Thi, Hứa Linh, Đường Sở Vi biến mất, còn có người rất có khả năng là Giang Thời xuất hiện, cô ta cũng không giấu giếm.
Rất nhanh đã đến tối.
Trong phòng khách biệt thự nhà họ Đan.
Giang Cung Tuấn đã nghĩ cả ngày. Anh đứng lên từ trên ghế sofa, thở một hơi thật dài sau đó lại nhìn Giang Vô Song và Đan Thiến đang ngồi đối diện.
“Anh đã nghĩ thông suốt, hiện tại anh nhất định phải mau chóng tăng thực lực lên. Anh cần trở về phòng bế quan, tối đa một tuần là anh có thể tu luyện ra chân khí. Đến lúc đó anh có thể thử hấp thu hàn khí trong cơ thể Đan Thiến.”
Thấy Giang Cung Tuấn có thể tỉnh táo lại, Giang Vô Song cũng rất vui mừng.
“Đi thôi, em tin tưởng anh có thể làm được”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, ‘Mấy ngày nay em không có chuyện gì làm thì thử lĩnh ngộ tâm pháp trong Hoa Nguyệt Giang Sơn Đồ đi, xem xem có thể phá giải đoạn tâm pháp quỷ dị này.
không”
Giang Vô Song gật đầu: “Ừm, em biết rồi”
Giang Cung Tuấn đứng lên đi đến tầng hai.
Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ lúc ăn cơm Giang Cung Tuấn vẫn luôn tự giam mình trong phòng.
Anh đang nghiêm túc minh tưởng, hội tụ chân khí.
Đồng thời anh cũng truyền phương pháp minh tưởng, tâm pháp tu luyện nội gia cho Bát Bộ Thiên Long đang ở nơi xa xa, để bọn họ chịu khó tu luyện, tranh thủ có thể tu luyện ra chân khí trong thời gian ngắn nhất, trở thành cao thủ Nhất Cảnh. Cùng lúc đó, thủ đô đã triệt để rối loạn.
Ngòi nổ của vụ hỗn loạn là vì Thạch Tộc bảo.
vệ đồ bị trộm.
Mà từ camera có thể thấy rõ, người trộm tranh của nhà họ Thạch là tộc trưởng đương nhiệm nhà họ Giang Giang Quốc Đạt.
Bởi vậy, nhà họ Thạch và nhà họ Giang triệt để xích mích, xuống tay mức độ lớn, chết không ít người.
Cuối cùng các thế lực khác ở thủ đô đứng ra hòa giải.
Thế nhưng ân oán giữa tứ đại gia tộc đã tới mức không cách nào hóa giải.
Bởi vì cho dù là nhà họ Cửu cũng cho rằng tranh của nhà họ Cửu là do nhà họ Giang trộm, nẵng nặc yêu cầu nhà họ Giang phải cho bọn họ một lời giải thích. Mà nhà họ Giang lại phủ nhận hết thảy, thái độ còn rất cứng rắn.
Cuối cùng có người đề nghị, giới cổ võ quá hỗn loạn, từ sau khi minh chủ võ lâm chết trận vào sự kiện cổ môn trăm năm trước, giới cổ võ vẫn không có minh chủ. Bọn họ đề nghị tổ chức một lần đại hội, bầu ra minh chủ mới, thuận tiện giải quyết mâu thuẫn giữa tứ đại gia tộc trong đại hội này.
Việc này được cả tứ đại gia tộc nhất trí tán thành.
Thành phố Tử Đằng.
Giang Cung Tuấn minh tưởng cả đêm, tu luyện cả đêm.
Hiện tại anh đã có thể hội tụ ra chân khí, tuy rằng rất yếu, chỉ cỡ cái gai. Nhưng sau khi tu luyện ra chân khí chân khí của anh sẽ nhanh chóng tăng lên.
Cả đêm không ngủ thế nhưng tinh thần của anh lại rất phấn chấn.
Thân thể hơi vọt, anh nhảy dựng lên khỏi giường, đứng ổn định trên mặt đất, duỗi cái lưng mệt mỏi.
Sau đó mới đi ra ngoài, xuống tầng.
Hiện tại đã tám giờ sáng.
Giang Vô Song và Đan Thiến đã thức giấc từ sớm.
Mấy ngày nay Giang Vô Song đã triệt để hòa mình vào cuộc sống đô thị.
Cô ta không mặc váy dài phục cổ nữa mà đổi sang trang phục ở nhà tươi tắn hiện đại, mái tóc dài màu đen cũng được nhuộm thành màu hạt dẻ, thiếu đi một chút tiên khí, lại nhiều hơn một chút quyến rũ.
“Anh Giang.”
Giang Cung Tuấn vừa đi tới cô ta đã đứng lên.
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu, liếc mắt nhìn Giang Vô Song cười nói: “Không tệ lắm, cách ăn mặc này mới phù hợp với hơi thở hiện đại hóa.”
Giang Vô Song trợn mắt nói: “Đều do Đan Thiến cứ nhất định phải kéo em đi làm tóc.”
“Rất không tồi” Giang Cung Tuấn tán thưởng nói.
“Đúng rồi”’ Giang Vô Song mở miệng: “Thủ đô đã xảy ra chuyện”
Giang Vô Song ngồi đối diện Giang Cung Tuấn, trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, “Bảo đồ Thạch Tộc bảo vệ đã bị trộm mất, mà camera giám sát cho thấy người trộm đồ là Giang Quốc Đạt nhà họ Giang. Bởi vậy Thạch Tộc dẫn người tới nhà họ Giang, hai tộc ra tay rất hung.
Sau khi nhà họ Cửu nghe thấy chuyện này cũng chạy tới nhà họ Giang, hỏi ông nội đòi đồ. Mấy đại gia tộc xuất thủ rất mạnh, tử thương không ít người, cuối cùng vẫn là ông Cao đứng ra hòa giải.”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Anh biết sớm muộn gì thủ đô cũng sẽ xảy ra chuyện, lại không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy.
Giang Vô Song tiếp tục nói: “Ông Cao nói từ trăm năm trước sau khi cổ môn đánh một trận khiến minh chủ võ lâm chết trận, tới hiện tại giới cổ võ vẫn luôn hồn loạn, người luyện võ mất đi ước thúc. Mấy năm nay, chuyện người luyện võ phạm tội xuất hiện nhiều lần ở khắp nơi trên toàn quốc, cộng thêm hiện tại tứ đại tộc xích mích với nhau. Ông Cao kiến nghị mở đại hội, bầu ra minh chủ mới, đồng thời sẽ giải quyết ân oán giữa tứ đại gia tộc ngay trong đại hội.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Tứ đại gia tộc đã đồng ýrồi?
Giang Vô Song gật đầu: “Ừm, đã đồng ý, hiện tại bọn họ đang tạm thời ngừng tay.”
“Đại hội được tổ chức vào này nào?”
“Hai mươi tám tháng chạp, còn hơn hai tháng.”
Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song hỏi: “Tranh của nhà họ Thạch do Giang Quốc Đạt trộm thật sao?”
Giang Vô Song lắc đầu nói: “Làm sao có thể, ông nội không màng danh lợi, sao có thể đi trộm tranh của tộc khác”
Giang Cung Tuấn nói: “Chuyện này cũng không thể nói chắc được. Hiện tại ông ta đã biết được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, có lẽ ông ta không cách nào phá giải tâm pháp trong bức tranh nên mới muốn gom góp đủ ba bức.
tranh cũng nên.”
Giang Vô Song lắc đầu nói: “Em hiểu ông nội, ông ấy tuyệt đối không phải người như thế”
Giang Cung Tuấn xoa huyệt thái dương: “Rốt cục người trộm đồ là ai, rõ ràng người này muốn tạo ra phân tranh”
Giang Vô Song suy nghĩ một lát nói: “Có thể là người đã dẫn mấy người Đình Thì đi. Mà hiện tại người đứng ra hòa giải là ông Cao, dựa theo dự đoán của chúng ta lúc trước, có lẽ người đứng phía sau ông Cao là Giang Thời. Như vậy mục đích của Giang Thời cũng đã rất rõ ràng, mục đích của ông ấy là trở thành minh chủ võ lâm. Trở ¡, ông ấy có thể thống lĩnh tất cả người luyện võ trong Đại Lan, như vậy tiếp sau đó ông ta muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều.”