Cường Đại Chiến Y

Chương 488: Thần tiên cũng không thể cứu cô được



Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng lại trên người Đường Sở Vi.

Chẳng ai ngờ tới một người không hiểu chút gì về y thuật như Đường Sở Vi lại đứng ra tỷ thí với lão đại giới y thuật là Hàn Kim Thần như vậy.

Hơn nữa còn lấy sinh mệnh làm tiền đặt cược.

“Cô?”

Hàn Kim Thần nhìn Đường Sở Vi với ánh mắt quái dị, miệng anh ta nhếch lên, vẽ ra nụ cười giả tạo.

“Được lắm, cầm giấy bút tới đây viết bản cam kết đi”

Theo anh ta kêu to một tiếng, lập tức có người cầm giấy bút đi tới.

Ngoài cửa tiệm thuốc có bàn cũng có ghế.

Đường Sở Vi ngồi xuống.

Nhận lấy giấy bút Hàn Kim Thần đưa tới, vung bút trong tay nhanh chóng viết khế ước sinh tử, sau đó ký tên của mình xuống, còn điểm chỉ lên trên.

Tiện tay ném bút qua một bên, cô nhìn Hàn Kim Thần trước người.

Đưa tay ra hiệu mời: “Tới phiên anh”

Hàn Kim Thần không chút do dự cũng viết ra khế ước sinh tử.

Đường Sở Vi hỏi: “Tỷ thí thế nào?”

Hàn Kim Thần cười nói: “Cũng giống với trên Đại hội Y tế, chúng ta tìm kiếm dược liệu từ trong tiệm thuốc, phối trí độc dược cho đối phương ăn vào. Nhưng lần này không thể nhờ người giúp đỡ, phải tự mình dùng, hơn nữa đối phương còn không cần đưa thuốc giải, sinh tử đều dựa vào bản lĩnh của bản thân mình.”

“Được.”

Đường Sở Vi không khiếp đảm tí nào.

Cho dù cô không am hiểu về dược vật, không cách nào phối trí ra độc dược: Thế nhưng cô tin tưởng cho dù cô có uống độc dược của Hàn Kim Thần cũng không có việc gì.

Cô đứng lên kêu: “Chuẩn bị dược liệu: Hiện tại tiệm thuốc Thế Kỷ có quy mô rất lớn, chủng loại dược liệu rất đầy đủ.

Theo cô dặn dò, các bác sĩ trong tiệm thuốc Thế Kỷ nhanh chóng đi chuẩn bị. Chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi bọn họ đã chuẩn bị hơn một ngàn loại dược liệu.

Mà đường phố trước cửa tiệm thuốc Thế Kỷ rất rộng.

Hiện tại trên đường phố đã bị dọn ra một khu vực hoàn toàn trống trải. Khu vực này xuất hiện rất nhiều hòm thuốc, còn có một vài cái bàn cái ghế.

Đường Sở Vi liếc mắt nhìn Hàn Kim Thần, thản nhiên nói: “Anh lớn tuổi hơn, anh bắt đầu trước”. Truyện Đô Thị

Hàn Kim Thần thấy Đường Sở Vi tự tin như vậy, trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Vì sao cô gái nhỏ này lại có thể tự tin như vậy, lẽ nào trong khoảng thời gian này cô ta đã từng học tập y thuật?

Thế nhưng nghĩ đến y thuật không phải là thứ có thể tinh thông trong khoảng thời gian ngắn, cần hơn mười năm thậm chí là thời gian càng dài hơn mới có thể nắm giữ tinh túy, lo âu trong lòng anh ta cũng ít đi. Trên mặt anh ta hiện lên nụ cười giả tạo, sau đó anh ta bắt đầu phối trí độc dược.

Đường Sở Vi vẫn không nhúc nhích.

“Đường Sở Vi làm gì vậy?”

“Vì sao cô ấy còn chưa bắt đầu?”

Không ít người qua đường chỉ trỏ, cũng không biết tới cùng Đường Sở Vi muốn làm gì.

Hà Diệp Mai đi về phía Đường Sở Vi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Sở Vi, con làm gì vậy, con làm vậy là muốn chết, mau chịu thua đi. Thua cũng không mất mặt, dù sao thì nhận thua cũng tốt hơn là mất mạng”

Hà Diệp Mai đã từng xem livestream Đại hội Y tế lần trước.

Bà ta biết y thuật của Hàn Kim Thần, rất nhiều danh y đều bại dưới tay anh ta.

Đường Sở Vi vốn không biết y thuật.

Đấu với Hàn Kim Thần, làm vậy không phải là muốn chết sao?

Những người nhà họ Đường khác cũng sôi nổi đi tới.

Đường Thành Lâm cũng khuyên: “Sở Vi, cháu đừng xung động, không còn tiệm thuốc dù sao cũng tốt hơn là không có cháu.”

Đường Tấn nghi ngờ hỏi: “Chị, lẽ nào trong khoảng thời gian này chị đã len lén học tập y thuật?”

Trên mặt Đường Sở Vi mang theo vẻ cay đắng.

Cô nào biết y thuật gì.

Cô cũng chỉ bất đắc dĩ.

Thời đại này là thời đại lưu lượng.

Hiện tại có nhiều phóng viên truyền thông ở đây như vậy, nếu cô tỏ vẻ khiếp đảm, đám phóng viên đăng loạn một trận, sợ rằng tất cả danh tiếng tích lũy được trong thời gian vừa rồi đều tiêu tán.

Cô đang kéo dài thời gian.

Chờ Giang Cung Tuấn đến.

Tại thời khắc này, các bác sĩ trong tiệm thuốc Thế Kỷ đều im lặng.

Đối mặt với việc lấy sinh tử làm tiền đặt cược, bọn họ vốn không dám nhận, bởi vì bọn họ không tin rằng mình có thể chiến thắng Hàn Kim Thần, không tin rằng mình có thể phối ra giải dược.

Đối mặt với lời khuyên bảo của người nhà họ Đường, Đường Sở Vi hơi vươn tay ra hiệu ngừng, “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, rất nhanh Giang Cung Tuấn sẽ chạy tới, hiện tại con chỉ cần kéo dài thời gian thôi.”

Nói xong cô lấy điện thoại di động ra lại gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn.

“Chồng, anh tới đâu rồi?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của bị tắc tương đối dài, anh cần phải đi bộ tới nơi xe cộ thông suốt mới có thể bắt xe được, dự tính cần nửa giờ là đủ. Đúng rồi, tình huống bên phía em thế nào rồi?”

“Em đã đồng ý tỷ thí với Hàn Kim Thần, quy tắc giống với Đại hội Y tế lần trước…”

Đường Sở Vi nói tới đây.

“Hồ đồ”

Giang Cung Tuấn lập tức quát trách: “Hàn Kim Thần là ai em không biết sao, anh ta có y thuật thiên hạ vô song, ngay cả Phương Vĩnh Cánh cũng không sánh nổi, vậy mà em lại dám ký hiệp ước sinh tử”

“Chồng, anh yên tâm, em có thể dùng chân khí áp chế độc tố…”

Đường Sở Vi nhỏ giọng mở miệng.

“Vậy cũng không được, em đợi đó chớ lộn xôn, anh lập tức tới ngay.”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại sau đó bắt đầu chạy.

Mà bên phía phố y học.

Hàn Kim Thần phối độc rất nhanh.

Chỉ chừng mười phút đồng hồ ngắn ngủi anh †a đã phối ra độc dược.

Bởi vì lượng dược liệu có hạn, anh ta không cách nào phối ra kịch độc không cách nào hóa giải chân chính, nhưng để tỷ thí với một người không biết chút y thuật nào như Đường Sở Vi, độc này đã dư xài.

Sau khi anh ta phối xong độc dược lại nhìn Đường Sở Vị, cười hỏi: “Đường Sở Vi, sao cô còn chưa bắt đầu?”

Đường Sở Vi lạnh lùng nói: “Tỷ thí với anh không cần phải phối độc dược, có phải chỉ cần tôi ăn độc dược của anh sau đó lại giải độc được có nghĩa tôi thắng, anh cũng có thể dẫn theo người của trung tâm y tế Thái Thượng cút đi?”

“Đúng”

Hàn Kim Thần cười nói: “Chỉ cần cô có thể giải độc được coi như tôi thua, đương nhiên tôi sẽ dẫn người rời đi, đồng thời sẽ không bao giờ tìm tới tiệm thuốc Thế Kỷ gây sự nữa”

“Được, đưa đây.’ Đường Sở Vi vươn tay ra.

Hàn Kim Thần đưa độc dược mình phối trí xong tới.

Đường Sở Vi không chút do dự rót một ly nước sau đó lại đổ bột độc dược vào trong ly.

Một ly nước đang trong suốt lập tức biến thành màu đen.

Thấy tình cảnh như vậy, không ít người bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi lùi lại.

Người nhà họ Đường triệt để sợ hãi.

Hà Diệp Mai đúng lúc kéo lấy Đường Sở Vị, trên mặt hiện lên vẻ khẩn cầu nói: “Con gái, con đừng uống”

Đường Thành Lâm cũng chặn cô lại, nói: “Sở Vi, đừng uống, cháu uống rồi sẽ không thể toàn mạng”

Hàn Kim Thần cười lạnh: “Đường Sở Vi, cô uống đi, nếu như cô không uống thì nhận thua đi, lập tức giải tán tiệm thuốc Thế Kỷ”

Đường Sở Vi liếc mắt nhìn Hàn Kim Thần, bưng ly nước lên há miệng, một hơi uống cạn ly thuốc độc.

Sắc mặt người nhà họ Đường lập tức biến thành trắng bệch.

Đường Thành Lâm kêu lớn: “Nhanh, mau gọi xe cứu thương.”

“Ông nội, không sao” Đường Sở Vi hơi vươn tay ra hiệu ngừng.

Cô là cường giả Tam Cảnh, mặc dù cô chưa thể vận dụng chân khí một cách thuần thục.

Nhưng muốn lợi dụng chân khí khống chế thuốc độc đã uống vào bụng, khiến nó không khuếch tán tới toàn thân vốn không thành vấn đề.

Hơn nữa cô cũng có thể lợi dụng chân khí cưỡng ép bài trừ thuốc độc ra ngoài.

Nhưng làm vậy quá kinh hãi thế tục.

Hàn Kim Thần bật cười nói: “Đường Sở Vĩ, trong vòng vài phút cô sẽ độc phát bỏ mình, thần tiên cũng không thể cứu cô được, tôi nói cho cô biết”

Đường Sở Vi chẳng thèm ngó tới.

Cô ngồi xuống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Đảo mắt đã năm phút đồng hồ trôi qua.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Đường Sở Vi vẫn còn bình thường, ngay cả một chút đau đớn cũng không có.”

“Đúng vậy, khuôn mặt cô hồng hào, không hề giống người bị trúng độc.”

“Lẽ nào độc dược của Hàn Kim Thần đã vô hiệu?”

Không ít người nghi ngờ bàn tán.

Mà Hàn Kim Thần thấy Đường Sở Vi không bị ảnh hưởng gì, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ, tự lẩm bẩm: “Không nên, đã mấy phút đồng hồ trôi qua sao cô vẫn không sao cả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.