Đường Sở Vị đúng lúc mở miệng, nói: "Đều là lỗi của em, nếu như trước đây em không đối xử với anh như vậy, Hữa Linh cũng sẽ không có cơ hội chen vào, không chạy tới Nam Cương, cũng sẽ không chăm sóc lúc anh bị thuờng, cô ấy cũng sẽ không bước vào trái tim anh, là em làm sai, em không có tư cách làm một người vợ.
Đường Sở Vĩ rất tự trách.
Giang Cung Tuấn đối với cô vô cùng nỗ lực, cô lại không thấy được.
Nghiệm chứng câu nói kia, thời gian ở chung với nhau lại không biết quý trọng, sau khi mất đi rồi hối hận thì đã không kịp. “Chồng à, em thực sự không trách anh cái gì, thời gian đó, cô ấy hết lòng chăm sóc anh, không cầu hồi báo, đổi lại là em, em cũng sẽ rung động, thế nhưng, anh vẫn là không có đáp ứng cô ấy, em biết anh vẫn có em, em sẽ nỗ lực thay đổi, em muốn giúp anh, muốn giúp anh gánh vác một phần.
Đường Sở Vị càng nói càng kích động.
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: "Không nói những thứ này, thời gian không còn sớm, ngủ đi, sáng mai, anh cùng Giang Vô Song cùng nhau trở về thủ đô, tìm Vương hỏi một chút về tình huống của ngài Cao, thuận tiện đi xem Y Đình Thi: "Um."
Đường Sở Vi gật đầu, lúc này mới không nói chuyện.
Hai người đứng dậy lên lầu Vốn dĩ Giang Cung Tuấn muốn một mình một phòng.
Thế nhưng Đường Sở Vi sống chết muốn ở cùng phòng với anh. Anh cũng rất bất đắc dĩ
Trong phòng.
Giang Cung Tuần ngôi ở trước bàn đọc sách, trên tay cầm cuốn sách y, nhìn sao khi công Bắc Đẩu, lĩnh ngộ Thần Công Kim Cương Bất Hoại
Đường Sở Vi tam rửa xong, khoác khăn tâm đi ra.
Từ phía sau ôm Giang Cung Tuần, đầu tựa lên vai của anh ấy, bàn tay tiền vào trong ống tay áo của anh, vuốt bộ ngực anh "Chồng à, kết hôn thời gian dài như vậy, ngủ cùng một chỗ cũng đã lâu như vậy, tối hôm nay, khiến em chính thức trở thành vợ của anh được không?"
Vẻ mặt Đường Sở Vị thủy mị.
Cô ấy đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn nữa hiện tại Giang Cung Tuấn tâm tư không chắc chắn, cô ấy phải làm chút gì, chỉ có như vậy, mới có thể nằm chắc được Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn là một người đàn ông, còn một người đàn ông khí huyết phương cương, Đường Sở Vì khiêu khích như vậy, anh cũng có chút chịu không nổi, để quyển sách trên tay xuống, nói: “Sở Vi, cho anh một chút thời gian nữa có được hay không" “Em không"
Đường Sở Vị thôi động chân khí, ôm lấy Giang Cung Tuấn, chợt cổ sức, nâng anh lên, ném lên trên giường.
Chỉ trong một khoảng chớp nhoáng này, khăn tầm trên người cô ấy tuột xuống, lộ ra da thịt trắng noãn và dáng người hoàn mỹ.
Giang Cung Tuấn sơ ý, mới bị ném tới trên giường. Anh ta chợt nhảy, lần thứ hai bình ổn đứng trên mặt đất. "Sở Vi.. "
Vừa mở miệng, Đường Sở Vị liền tiến tới chỗ anh, đem anh đẩy ngã xuống giường, chủ động hôn mỗi với anh.
Đôi môi liền kề.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy lành lạnh, ngọt ngào. Hơn nữa Đường Sở Vi đè nặng minh.
Anh trong nháy mắt bị mất phương hướng. Lúc này, ném tất cả ra sau đầu, trong đầu chỉ có cơ thể hoàn mỹ của Đường Sở Vị.
Anh không khỏi thỏ tay, chủ động ôm Đường Sở Vì, hôn đáp lại cô ấy.
Trong phòng, một trận mây mưa thất thường. Động tỉnh quả lớn rồi.
Ngay cả Hửa Linh ở căn phòng cách vách cũng bị đánh thức. Hứa Linh nghe được động tĩnh của phòng cách vách, xoay người đứng lên, cau mày: "Làm cái gì vậy, động tĩnh lớn như vậy, thật là phục luôn, cũng không biết nhỏ giọng một chút, còn để người khác ngủ hay không."
Cô ấy kéo qua chăn,che lỗ tai.
Tuy rằng không nghe được, thế nhưng trong đầu cũng đang không ngừng nghĩ tới Giang Cung Tuấn.
Suy nghĩ một chút, cô ấy liền rơi lệ.
Cô ấy biết, cùng Đường Sở Vĩ cạnh tranh, cô ấy thua.
Thua hoàn toàn. "Hứa Linh, cô đừng ngốc nữa.
Cô ấy tự giễu khóc lên.
Cho tới nay, cô ấy vô cùng nỗ lực, giúp Giang Cung Tuấn chạy lên chạy xuống, thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn cùng Đường Sở Vĩ ôm ấp.
Hết thảy nỗ lực đều là không có tác dụng gì
Cô ấy khóc, thế nhưng cô ấy nhưng không nghĩ để cho người khác nghe được cô ấy khóc, cô ấy lui ở trong chăn, nước mắt làm ướt tấm đêm.
Ở một gian phòng khác.
Trên ban công.
Giang Vô Song thân mặc đồ ngủ đơn bạc, đờ đẫn nhìn vào khoảng không đen nhánh.
Tuy rằng phòng của cô ấy cahs phòng của Giang Cung Tuấn một gian, thế nhưng cô là người luyện võ, thính giác tốt, cô ấy muốn nghe nhìn cái gì cũng không phải chuyện khó khăn.
Chỉ là vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, trái lại trên mặt có một tia vui mừng.
Cô ấy đứng ở trên ban công, khoảng không đen nhánh, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Đêm, lặng yên không tiếng động đã qua
Tối hôm nay, có người vui mừng cũng có người buồn.
Mà Giang Cung Tuần, lại ngủ rất an ổn.
Tỉnh dậy, trời đã sáng
Sau khi tỉnh lại, Đường Sở Vì còn đang ngủ, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô gái nằm bên cạnh, khóe miệng Giang Cung Tuấn cũng mang theo một nụ cười thản nhiên, anh nhẹ nhàng bò dậy thế nhưng vẫn đánh thức Đường Sở Vì. “Chồng à, sớm như vậy?"
Đường Sở Vị hơi mở mắt ra, vẻ mặt buồn ngủ mông lung. "Um."
Giang Cung Tuấn một bên mặc quần áo, vừa nói: "Phải mau chông quay về thủ đô, tìm Vương hỏi rõ thân phận bối cảnh của ngài Cao, nếu không hành động kế tiếp của chúng ta sẽ rất bị động"
Đường Sở Vĩ cũng đứng dậy, kéo chăn qua che chắn thân thể mềm mại, chỉ vào nội ý trên đất, đỏ mặt nói: "Nhặt, nhặt lên giúp em."
Giang Cung Tuần liếc mắt nhìn trên mặt đất, kinh lực mạnh mẽ chuyển động trong lòng bàn tay, đem quần áo trên đất cuộn lại, tiện tay ném về phía Đường Sở Vị.
Đường Sở Vì vươn cánh tay trắng nõn của mình, nhận lấy quân áo đang bay tới, nhanh chóng mặc vào.
Hai người đi ra cửa, xuống lầu.
Hứa Linh đã rửa mặt chải đầu xong rồi.
Cô ấy mặc mặc đồ chức nghiệp, một bộ tây trang màu đen, vảy đen bao trọn vòng mông, vở cao màu đen, tóc dài vén lên, nhìn qua rất tinh thần, rất giỏi giang, cũng phong tình vạn chủng. Thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vĩ đi xuống, cô ấy hơi sửng sở, chợt cười chào hỏi: "Giang Cung Tuấn, Sở Vĩ, em tới công ty trước Cũng không đợi hai người đáp lại liền xoay người ra cửa.
Giang Cung Tuấn nhíu mày, thầm hỏi: "Hữa Linh hình như có chút không đúng?
Nét tươi cười trên mặt Đường Sở Vi cũng mang theo một tia bat dac di.
Đêm qua, cô ấy cũng là cố ý lớn tiếng, cố ý làm ra động tĩnh. Cô ấy chính là muốn tuyên bố, cô là người của Giang Cung Tuan.
Cô ấy biết, Hứa Linh rất đau lòng, thế nhưng không còn lựa chọn nào khác. “Có lẽ là công ty quá bận rộn. Cô ấy nhẹ giọng mở miệng. “Anh Giang..
Lúc này, Giang Vô Song từ lầu hai đi xuống, nói: “Em đã đặt được vé máy bay rồi, mười giờ sáng nay sẽ bay.”
Giang Cung Tuấn xoay người nhìn Giang Vô Song đang đi tới, nói. “Anh sẽ đi cùng em, anh cũng muốn đi thủ đô, hỏi Vương, tìm hiểu một chút tình huống của ngài Cao, hơn nữa Sở Vì nói, bà nội của Đình Thi bệnh nặng, anh đi xem có thể giúp một tay hay không”
Giang Vô Song liếc mắt nhìn Đường Sở Vì đang lôi kéo Giang Cung Tuấn, chợt nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm. "Chồng à, nhân cơ hội này, em quay lại quân khu huấn luyện một đoạn thời gian, em phát hiện, huấn luyện đặc biệt này thực sự rất hữu dụng" "Cũng được." Giang Cung Tuấn gật đầu.
Sau đó, anh cùng Đan Thiến chào hỏi một tiếng, cùng Giang Vô Song đi ra cửa, đón xe đi sân bay.
Giang Cu Tuấn trên đường tới sân bay, cũng mua một vẻ máy bay giống với Giang Vô Song.
Lúc ở sảnh chờ.
Giang Vô Song cười duyên nói: "Anh Giang, chúc mừng anh "Hả, có chuyện gì vui sao?”
Giang Cung Tuấn sửng sốt, trong khoảng thời gian ngăn không hiểu được Giang Vô Song đang nói cái gì. "Chúc mừng anh và Sở Vĩ gương vỡ lại lành" Giang Vô Song mở miệng cười, nói: "Sở Vị thật không tệ, quốc sắc thiên hương, xứng đối với Long Vương là anh"
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Cung Tuấn xấu hổ, kiện ho khan vài tiếng. "Đi, lên máy bay thôi"
Giang Vô Song đứng lên, đi về phía cửa soát vé Giang Cung Tuấn cũng đi theo bên cạnh. Hai người lên máy bay trở về thủ đô