Cường Đại Chiến Y

Chương 534: Hai bên hành động



Ảnh Tử chỉ nhắc nhở một câu rồi dời đi.

Giang Vô Song vẫn luôn không nói câu nào cho đến khi Ảnh Tử đi rồi mới hỏi: “Bây giờ còn cần về Giang Trung không?”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Chuyện Y Đình Thi mang thai, anh nhất định phải quay về giải quyết, nếu không anh không an tâm.

Giang Vô Song bĩu môi nói: “Em thấy chuyện gia đình là chuyện nhỏ, quốc gia đại sự mới là chuyện lớn. Ảnh Tử cũng nói phải giải quyết nhanh chóng, không thể để ông Cao có cơ hội nghỉ ngơi.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cau mày hỏi: “Phải trực tiếp ra tay với ông Cao sao? Anh định giải quyết Cao Mẫn Ngọc trước, loại bỏ cánh tay đắc lực của ông Cao “Đừng. "

Giang Vô Song vội vàng tiếp lời: “Mục đích cuối cùng của anh là giết ông Cao, không phải Cao Mẫn Ngọc, nếu anh ra tay với Cao Mẫn Ngọc trước sẽ khiến ông Cao đề cao cảnh giác mà phòng bị nghiêm ngặt, nghe theo em, chúng ta lập tức hành động, giết chết ông Cao.

Giang Cung Tuấn chìm vào suy tư, chủ ý của Giang Vô

Song quả thật không tôi, nhưng anh vẫn có chút lo lắng. Ông Cao đứng đầu cả một đảng phái, một khi ông ta chết, sẽ dẫn đến hàng loạt phản ứng nào thì không một ai dám nghĩ đến.

Anh thở dài, tạm thời không suy nghĩ vấn đề ấy, nói: “Anh gọi cho Y Đình Thi thăm hỏi chút tình hình đã

Giang Vô Song gật đầu, Giang Cung Tuấn liền rút điện thoại gọi cho Y Đình Thi. Điện thoại vừa đổ chuông đã rất nhanh có người nhấc máy: “Anh Giang” “Đình Thi... Nghe thấy giọng của Y Đình Thi, Giang Cung Tuấn có chút căng thẳng, anh muốn hỏi về việc cô mang thai, nhưng lại không biết làm sao để mở miệng, cảm thấy cổ họng mình đột nhiên trở nên khô khan, không tự chủ mà nuốt nước bọt. “Cô... cô vẫn khỏe chứ?"

Vâng, em vẫn khỏe. Điện thoại truyền đến giọng nói của Đình Thi, cô bật cười: “Em không sao hết, em đang ở chỗ của Đan Thiến, anh cứ yên tâm đi làm việc lớn, không cần lo cho em”

Giang Cung Tuấn do dự một hồi lâu mới dám lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Cô mang thai rồi à?”

Giang Vô Song nhìn dáng vẻ lúc này của Giang Cung Tuấn, hệt như một đứa trẻ phạm lỗi, đến cả hỏi một câu cũng cẩn thận từng tí, khiến cô không tự chủ mà bật cười thành tiếng.

Giang Cung Tuấn không chú ý đến Giang Vô Song, cầm điện thoại đi ra chỗ khác. Trong điện thoại, Y Đình Thi ngập ngừng nói: “Em, trước đó không phải em đã nói với anh rồi sao? Còn chưa đến một tháng mà sao anh đã quên rồi?"

Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy như có tảng đá đè lên người mình, khiến anh gần như không thể thở noi. "Không có chuyện gì rồi, cô, cô nhớ cẩn thận một chút. Giang Cung Tuấn vội vàng nhắc nhở một câu rồi lại vội vàng tắt máy.

Biệt thự của Đan Thiến.

Y Đình Thi đứng trước cổng biệt thự, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, khuôn mặt trắng ngần của cô cũng mang chút cảm giác tội lỗi, nhỏ giọng mấp máy: "Anh Giang, em, em thật sự không muốn lừa anh, nhưng mà chị Vô Song nói...

Cô thì thầm rồi thở dài một cái. Trước đó cô đã chuẩn bị cùng một người mà dòng hộ sắp xếp cho đính hôn rồi. Nhưng trong lễ đính hôn, Giang Vô Song nói với cô hạnh phúc là do bản thân giành lấy. Giang Vô Song cưỡng ép đưa cô đi, còn giúp cô đưa ra chủ ý, nói với cô, khi Giang Cung Tuấn gọi điện đến cứ nói với anh ấy mình có thai rồi. Cô cúi thấp đầu rồi tiến vào trong biệt thự. Chưa kịp bước vào đến cửa, đã thấy Đường Sở Vi bước ra. Đường Sở Vi liếc Y Đình Thi một cái, khẽ chau mày, hỏi: “Y Đình Thi, cô làm gì mà lén lén lút lút thế?” “Hả?” Y Đình Thi ngẩng đầu nhìn Đường Sở Vị, có tật giật mình vội vàng đáp: “Tôi làm gì có lén lút gì đâu.

Đường Sở Vi khoanh tay trước ngực, nhìn Y Đình Thi, khuôn mặt xinh đẹp mang chút kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Y Đình Thi, đừng tưởng lên giường với chồng tôi rồi thì chồng tôi sẽ thích cô, chồng tôi là một kẻ mạnh, tùy tiện lên giường với nhiều cô gái cũng là chuyện bình thường. Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng đến bám riết lấy anh ấy. "Không, không phải tôi muốn bám riết lấy anh Giang, là do anh ấy bảo tôi đến Giang Trung. Y Đình Thi cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp. “Hừ!” Đường Sở Vi hừ lạnh một cái, quay đầu bỏ đi.

Y Đình Thi căng thẳng siết lấy điện thoại trong tay, bước vào bên trong. Vừa bước vào phòng, Đan Thiến đã kéo cô lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, Đường Sở Vi lại làm khó em à?”

Y Đình Thi khẽ lắc đầu, đáp: “Không có, cô ấy không làm khó em, Thiến, có phải em không nên đến đây không?” “Không, chị nghĩ em nên đến đây.” Đan Thiến lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói tiếp: "Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đã li hôn rồi, em có quyền theo đuổi hạnh phúc của bản thân, đừng sợ, dũng cảm lên, hạnh phúc là tự mình tìm lấy chứ không phải đợi nó tìm đến, em phải chủ động ra tay” “Nhưng mà... “Không có nhưng nhị gì hết, đúng rồi, chuyện em mang thai là thật sao?”

Đan Thiến nghi hoặc liếc xuống chiếc bụng không có chút dấu hiệu đang mang thai nào của Y Đình Thi.

Trước khi đến Giang Trung, Y Đình Thi đã bí mật nói cho Đan Thiến biết rằng mình mang thai, thậm chí còn đưa phiếu chẩn đoán thai nhi cho Đan Thiến xem. Nhưng Đan Thiến nhìn bụng của Y Đình Thi, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mang thai cũng được 3 tháng rồi, nhưng chiếc bụng mãi chẳng lộ ra chút nào. "Um."

Đan Thiến gật nhẹ đầu: "Giang Cung Tuấn biết chuyện này thật sao?”

Y Đình Thi ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. “Đường Sở Vì có biết không?"

Y Đình Thi lắc đầu, đáp: “Vẫn chưa biết.” “Chị phải ra sân đứng tấn rồi, em nhớ cẩn thận, đừng có làm gì cả, đừng động đến thai nhi.” Đan Thiến nói xong liền rời đi.

Thủ Đô.

Giang Cung Tuấn sau khi gọi điện thoại xác nhận thì bắt đầu do dự. Anh và Đường Sở Vi khó khăn lắm mới làm lành, cùng với Đường Sở Vi tiếp tục mối quan hệ, anh đã quyết định đối xử tốt với cô. Nhưng bây giờ Y Đình Thi mang thai rồi, cái thai lại là con của anh, chuyện này khiến anh không biết phải làm như thế nào cho phải.

Chuyện đã đến nước này mà anh còn không chịu trách nhiệm thì còn được coi là con người không? Nếu anh chịu trách nhiệm rồi, vậy Đường Sở Vi phải làm sao? “Anh Giang, sao thế?” Giang Vô Song bước đến, thấy Giang Cung Tuấn một mặt âu sầu, hỏi: “Nghĩ gì mà mặt mày đăm chiêu vậy?”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Đình Thi mang thai thật rồi, em nói xem, anh nên làm thế nào đây?” “Cái này em làm sao biết được?” Giang Vô Song nhún vai, nói tiếp: “Đừng có nghĩ những chuyện này nữa, nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là nhanh chóng tiêu diệt ông Cao, đúng rồi, đi lấy Thượng hình kiếm, sau đó chúng ta lại tính toán cẩn thận một chút, với cả em thấy chúng ta phải hai bên cùng lúc hành động” “Hai bên?” Giang Cung Tuấn sững người. “Đúng vậy, anh giết ông Cao, cùng lúc cho Đường Sở Vi cầm đầu thế lực của Vương Thiên Điện, ra tay với Cao Mẫn Ngọc. Trước kia anh phá hủy viện nghiên cứu của Thiên Tử, Cao Mẫn Ngọc sau khi tiếp nhận nhiệm vụ của Thiên Tử chắc chắn là đang nghiên cứu rồi. Trước khi hành động phải điều tra rõ viện nghiên cứu hiện tại ở đâu để hành động cùng lúc, lập tức tiêu hủy nó. “Những việc ấy anh đâu có nói với em, làm sao em biết được?"

Giang Vô Song mím môi cười: "Em tự có cách để tìm hiểu những thứ kia, nghe em chắc chắn không sai, lần này không chỉ giết được ông Cao, thậm chí còn tiêu diệt sạch tay chân của ông ta, chỉ là... Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trở nên nghiêm túc: “Đúng như lời anh nói, giết xong ông Cao sẽ dẫn đến hàng loạt phản ứng dây chuyền, không biết có bao nnhieeu người chống đối chúng ta, nhưng có thể chắc chắn là, năm xưa hậu duệ của phái Cổ Môn, cả phe phái của Mộ Dung

Tập đều sẽ ra mặt, nhưng...

Cô nhìn vào ánh mắt của Giang Cung Tuấn: “Bây giờ anh đã không còn là Giang Cung Tuấn của năm xưa nữa, với lực thực hiện tại của anh, có thể một mình đánh bại tất cả, những rắc rối này với anh mà nói có lẽ không được tính là rắc rối. Em hy vọng anh có thể giải quyết được tất cả, sau đó về nông thôn ở ẩn, cùng vài cô gái qua cuộc sống như thần tiên, anh nói xem, có phải rất tốt đẹp không?”

Cô nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ. Nụ cười này khiến người ta cảm nhận được vị ngọt, ngấm dần vào trong tim.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.