Cường Đại Chiến Y

Chương 648: Xác nhận



Giang Cung Tuấn là đến nghĩa trang nhà họ Giang, Đường Sở Vị nhất định sẽ đi cùng anh. Cô kiểm tra thời gian, mới có ba giờ chiều, sau đó ăn cơm tối cũng chưa muộn.

Cô nói: “Vậy thì hãy đến nghĩa trang nhà họ Giang trước. Em đã gọi điện cho bố mẹ tôi rồi, họ đều đang đợi anh về ăn cơm”.

Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu. Hai người cùng nhau rời khỏi đây và bắt taxi đến ngĩa trang nhà họ Giang. Không lâu sau, anh xuất hiện ở nghĩa trang. Đây từng là biệt thự của nhà họ Giang. Sau biến cố đó mười năm trước, nơi đây trở thành nghĩa trang. Có mấy ngôi mộ ở đây. Nghĩa trang cỏ dại mọc um tùm, dường như không ai dọn dẹp trong một thời gian. Giang Cung Tuấn trực tiếp đến mộ của ba mình. Thời điểm bố mất sớm hơn thời điểm gia đình anh bị ngọn lửa thiêu rụi.

Hồi đó, vì Tiểu Nhàn Nhạc, ba anh đã chống lại ông nội của anh, cuối cùng Tiểu Nhàn Nhã đã phản bội ba anh, ông bị tái phát cơn đau tim. Bị Tiêu Nhàn Nhã đẩy xuống từ tầng ba. Tuy nhiên, anh không nhìn thấy xác của ba. Khi đó, anh đang đi học. Khi anh ta vội vã quay trở lại, thi thể đã được đưa đi.

Giang Cung Tuấn đứng ở trước mộ Giang Niên vẻ mặt ngưng trọng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ba, con xin lỗi, nếu con xúc phạm xin thứ lỗi” Giang Cung Tuấn không rõ liệu có mảnh xương nào trong mộ hay không.

Anh bước tới, liếc nhìn hơi nhíu mày. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dao Vương. “Tiêu Dao, tộ đang ở nghĩa trang nhà họ Giang. Ông phái vài người qua, tôi muốn đào mộ”.

“Được, không sao” Tiêu Dao Vương không từ chối. Sắp xếp ngay lập tức.

Anh không biết Giang Cung Tuấn định làm gì. Nhưng là Tết Nguyên Đán sắp đến, anh không có việc gì nên tự mình đưa người tới.

Tiêu Dao Vương rất nhanh đã đến, nửa giờ đồng hồ đã xuất hiện ở nghĩa trang nhà họ Giang. Có bảy hoặc tám binh lính họ cầm cuốc, xẻng và các công cụ khác.

“Giang Cũng Tuấn, cậu làm sao vậy?” Tiêu Dao Vương đi tới và hỏi. Giang Cung Tuấn nói: “Tôi chứng minh một điều.”

“Long Vương.” Những người lính đi theo Tiêu Dao Vương đồng thanh chào nói, giọng đều đều và to.

“Chú Giang Tiêu Dao Dung cũng gọi.

Giang Cung Tuấn hơi từ bỏ chỉ vào ngôi mộ trước mặt, ra lệnh: “Khai quật cho tôi”.

“Vâng.” Những người lính đi cùng anh bắt tay ngay vào công việc. Tiêu Dao Vương, Tiêu Dao Dung đứng bên cạnh Giang Cung Tuấn.

Tiêu Dao Vương hỏi: “Giang Cung Tuấn, câu nói xác thực là xác thực cái gì?”.

Giang Cung Tuấn vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Ông nội nói người nhà tôi chưa chết. Tôi cũng nghĩ bọn họ chưa chết. Bởi vì với thực lực của ông nội mười năm trước không thể để người thường giết nhà tôi”

“Ô” Tiêu Dao Vương kêu lên một tiếng. Anh không nói nữa, chỉ lặng lẽ quan sát từ một bên. Chẳng bao lâu, mộ của Giang Niên được đào lên, lộ ra quan tài.

Giang Cung Tuấn đi tới, ra lệnh: “Mở ra”. “Vâng. Vài người lính mở quan tài. Có một cái bình trong quan tài.

Giang Cung Tuấn cầm lên, mở ra. Tuy nhiên, không có gì trong bình.

“Không có?” Đường Sở Vi thấy vậy cũng không nhịn được nói: “Chồng à, xem ra nhà họ Giang chưa chết”.

Giang Cung Tuấn tiếp tục mệnh lệnh: “Còn lại đào đi.”

“Vâng!Một số binh lính nhanh chóng đi đào những ngôi mộ khác.

Giang Cung Tuấn đã xác minh từng người một. Kết quả là trong mộ không có thứ gì, tất cả đều là mộ trống. Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Mười năm nay, anh sống trong hận thù. Để trả thù, anh tập thể dục ngày đêm, từ một người lính vô danh trở thành người đứng đầu. Để trả thù cho gia đình, anh đã dùng bản thân để giết thủ phạm mười năm trước. Tuy nhiên, bây giờ anh biết rằng gia đình anh vẫn còn sống. Tâm trạng của anh đã được cải thiện rất nhiều ngay lập tức.

“Anh Giang, có chuyện gì vậy, sao mồ mả trống vậy?” Tiêu Dao Vương nhìn Giang Cung Tuấn hỏi.

“Khó có thể giải thích bằng lời.” Giang Cung Tuấn cười nói: “Vấn đề có chút phức tạp, tôi cũng chưa tìm hiểu kỹ. Chỉ có ông nội tôi mới biết những chuyện này, nhưng ông nội tôi vẫn luôn bị mê hoặc. Đã gặp ông ấy vài lần và chưa bao giờ có cơ hội hỏi ông ấy về những điều này. ”

“Xin chúc mừng” Tiêu Dao Vương mỉm cười. Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Đường Sở Vi cũng rất hài lòng, không khỏi nắm chặt tay Giang Cung Tuấn nói: “Ông xã, nhà họ Giang vẫn còn sống. Sau khi giải quyết xong những chuyện này, gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ. Em vẫn chưa gặp ba anh. Không biết ba là người như thế nào. Em không biết em có hòa thuận với mẹ không nữa”.

“Anh cũng chưa gặp mẹ” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn mờ mịt.

Kể từ khi anh nhớ ra, anh đã không gặp mẹ mình. Không biết bà là ai, thậm chí không nghe gia đình anh nhắc đến.

“Thực xin lỗi…” Đường Sở Vi đúng lúc xin lỗi.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Không sao, đừng nói xin lỗi. Đi thôi, chúng ta cũng đi trở về.”

“Ừ” Đường Sở Vị gật đầu. “Tiêu Dao, tộ phải làm phiền ông đưa chúng tôi trở lại nhà họ Đường”

“Không sao, đi thôi” Tiêu Dao Vương cười. Một nhóm người rời khỏi đây.

Sau khi họ đi xa. Một ông già và đứa trẻ mới đi qua. Ông già mặc com-lê chống gậy, trông rất già. Bên cạnh là một phụ nữ trẻ, mặc áo khoác và đội mũ. Chỉ để lộ một khuôn mặt. Vì thời tiết lạnh hơn nên mặt cô ấy đỏ bừng.

“Ông ơi, hình như anh ấy đã biết tất cả. Nếu không, đã không tới đây để đào mộ” Cô gái nói.

Ông già nhẹ gật đầu: “Có rất nhiều chuyện đã xảy ra ở Thiên Sơn Quan, thiếu gia hẳn là đã gặp sự phụ, sư phụ cũng nên nói cho anh ấy biết rất nhiều”.

“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

“Về trước chờ chủ nhận an bài” Già trẻ lớn bé quay lưng bỏ đi. Hai người này là Tần Nam và Tần Tương,

Tần Nam là quản gia của gia đình họ Giang, và Tần Tượng là cháu gái của Tần Nam. Hai người này từ trước đến nay vẫn luôn vây quanh Giang Thời. Mấy năm nay đều đi theo Giang Thời.

Cho đến hơn nửa năm trước, khi Giang Cung Tuấn trở lại Thành phố Tử Đằng. Hai người mới xuất hiện ở Thành phố Tử Đằng, bọn họ biết rất nhiều chuyện, nhưng bọn họ vẫn không ngừng giữ kín không cho Giang Cung Tuấn biết.

Luôn xuất hiện bên cạnh Giang Cung Tuấn như một người bình thường. Sau khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi rời khỏi nghĩa trang nhà họ Giang, họ trở về nhà họ Đường. Khi trở lại nhà họ Đường thì đã gần sáu giờ. Tuy rằng mới sáu giờ, nhưng trong khoảng thời gian này trời đã tối tương đối muộn. Lúc này sắc trời cũng dần dần tối.

Lối vào của nhà họ Đường. Tiêu Dao Vương xuống xe và nói riêng với Giang Cung Tuấn. “Giang Cung tuần, chúng ta có cơ hội, đi uống vài ly”

Giang Cung Tuấn nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi đã gây ra không ít phiền toái cho ông. Nếu có cơ hội, sẽ không say không về.”

“Chúng ta hai huynh đệ, tại sao lại nói những lời khách sáo này? Tộ về trước đây” Tiêu Dao Vương nói, sau đó lên xe.

Giang Cung Tuấn đứng trước cổng sắt của biệt thự nhìn Tiêu Dao Vương rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, Giang Cung Tuấn nói: “Chúng ta cũng vào nhà”

“Được.” Đường Sở Vi gật đầu, sau đó ấn chuông cửa. Ngay sau đó, cánh cửa của căn nhà xa xôi mở ra.

Đường Tấn bước ra mở cửa. Đường Tân nhìn thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi ở ngoài cửa sắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nhanh chóng bấm điều khiển từ xa trong tay. Cánh cửa sắt mở ra. Giang Cung Tuấn và

Đường Sở Vi bước tới. “Chị, anh rể cuối cùng hai người cũng về. Bữa tối đã chuẩn bị từ lâu. Chỉ đợi chị về thôi. Mau vào đi”

Đúng lúc này, rất nhiều người bước ra khỏi biệt thự. Đường Thành Lâm. Đường Hiện, Đường Khánh, Đường Ba, Hà Diệp Mai.

Ngoài ra còn có Đường Láng, Đường Mỹ Oanh và những người khác. Hầu như cả ba đời nhà họ Đường đều đã đến.

Những người này đều nhìn Giang Cung Tuấn rực lửa. “Giang Cung Tuấn, cậu đã trở lại mau vào đi.”

“Anh rể, may quá. Cuối cùng anh cũng đã trở lại.” Nhà họ Đường rất nhiệt tình, liên tục chào hỏi Giang Cung Tuấn vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.