“Này.” Giang Cung Tuấn hét lên một tiếng. Nhưng Đường Sở Vi đã rời đi. Trong nháy mắt, liền biết mất khỏi tầm mắt của anh.
Giang Cung Tuấn cau mày, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc ai là môn chủ của phái Thiên Môn, vì sao phải năm lần bảy lượt cứu mình, lẽ nào là ông nội sao?”
Giang Cung Tuấn nghĩ đến người nào đó. Người nào đó chính là ông nội Giang Thời của anh. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh. Anh lại cảm thấy không phải như vậy.
Trên người người này rõ ràng có mùi thơm, hơn nữa bàn tay rất đỗi mềm mại dẻo dai, tuy rằng đã mang mặt nạ nhưng với mái tóc dài đen nhánh ấy thì người đó ắt phải là nữ, tuổi tác cũng không hẳn là lớn.
“Người này đến tột cùng là ai chứ?”.
Giang Cung Tuấn ra sức suy nghĩ, lại không tài nào hiểu được, anh vốn dĩ không dám nghĩ đến thân phận thật sự của môn chủ phái Thiên Môn sẽ là Đường Sở Vi, vì như vậy thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng có thể khẳng định được một điều, môn chủ phái Thiên Môn rất mạnh.
Và cũng rất điên cuồng.
Anh thực sự muốn quay trở lại giết chết Đệ Nhất Huyết Hoàng cùng Âu Dương Lãng của Thiên Bảng.
Anh cũng lo rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra với môn chủ phái Thiên Môn.
Giang Cung Tuấn không rời đi mà ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhanh chóng khơi dậy chân khí.
Một khi chân khí được khơi dậy, cổ trùng trong cơ thể anh bắt đầu quấy phá, khiến máu thịt anh trở nên điên cuồng.
“Khốn kiếp, chết hết cho tôi.” Giang Cung Tuấn giận dữ gầm lên một tiếng.
Tuy vậy, ngay cả khi giết được cổ trùng bằng cách này, anh cũng phải nhận lấy một cơn đau đớn không thể chịu nổi, hơn nữa sẽ bị nội thương.
Giang Cung Tuấn thế nhưng lại nhìn xuống cơn đau đớn. Về phần nội thương..
Chỉ cần trong cơ thể không còn cổ trùng quấy phá, chút nội thương ấy vẫn không là gì đối với anh, trong phút chốc anh liền có thể chữa khỏi.
Đường Sở Vị cầm theo Chân Tà Kiếm vòng vèo trở lại.
Lúc cô quay về, Âu Dương Lãng cùng Đệ Nhất Huyết Hoàng vẫn chưa rời đi, hai người tụ lại một chỗ, không biết đang bàn bạc chuyện gì.
Ngay lúc này, hai người đồng thời nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy một Đường Sở Vi mang mặt nạ vòng vèo trở về, Chân Tài Kiếm trong tay của cô đã ra tuốt vỏ rồi.
Đây là một thanh kiếm màu đen với phần lưỡi hơi uốn lượn, toát ra một khí chất khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
“Thật đúng là hồn ma vất vưởng” Sắc mặt Âu Dương Lãng sầm xuống.
Ông ta liếc Đệ Nhất Huyết Hoàng một cái, nói: “Đi thôi, trước tiên tiêu diệt môn chủ phái Thiên Môn”.
Đệ Nhất Huyết Hoàng gật đầu một cái. Hai người đồng thời bay lên, từ trái qua phải hướng thẳng về phía Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi cầm Chân Tà Kiếm trong tay, khí thế trên người tăng vọt, trường kiếm trong tay chém ra, lưỡi kiếm dài mấy chục thước biến hóa huyền ảo, nhắm thẳng vào Âu Dương Lãng..
Âu Dương Lãng nâng thanh trong kiểm lên chống cự. Thanh trong kiểm cũng xuất ra tầng tầng lớp lớp kiếm quang.
Tuy nhiên, kiếm quang chồng chồng chất chất đó trong nháy mắt đã bị ma kiếm phá vỡ.
Keng! Kiểm quang màu đen đáng sợ công kích thanh trong kiểm. Phát ra một cú nổ lớn.
Mà Âu Dương Lãng lại cảm giác được một cỗ sức mạnh khủng khiếp đang bao phủ dày đặc trong cơ thể, ông ta bị cỗ sức mạnh này đẩy lui, chấn động đến khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, cổ họng nóng rực phun ra một ngụm máu.
Lúc này, nét mặt già nua của ông ta mang một vẻ nghiêm nghị. “Thật là cỗ sức mạnh kinh khủng”
Ông ta đã luyện được nội đan của rùa thần, đã leo lên được cấp bậc thứ hai của thang trời.
. Nhưng sau khi đón lấy một kiếm của môn chủ phái Thiên Môn, ông ta rõ ràng đã có chút không chịu nổi.
Âu Dương Lãng cảm thấy kinh hoàng trước sức mạnh của môn chủ phái Thiên Môn.
Trận kinh hoàng qua đi rất nhanh, chẳng mấy chống ông ta đã lấy lại được bình tĩnh.
“Chết đi”
Sức mạnh của môn chủ phái Thiên Môn càng mạnh bao nhiêu, sát ý trong lòng lại càng mạnh bấy nhiêu.
Cứ như thể kẻ địch cường đại ấy nhất định phải chết. Nếu không sẽ để lại một mối nguy không lường trước được.
Đúng lúc này, Đệ Nhất Huyết Hoàng với thân pháp quỷ dị đi vòng ra sau Đường Sở Vi.
Ông ta vươn ra đôi tay trắng bệch từ trong ống tay áo rộng thùng thình của mình, nâng tay lên xuất ra một chân khí đáng sợ.
Cỗ chân khí này tác động đến Đường Sở Vi, khiến cô cảm thấy khí huyết trong người tựa hồ có dấu hiệu bị hút ra ngoài.
“Chết tiệt”. Cô giận dữ mắng một tiếng, cầm kiếm xoay người chém ra.
Cô thi triển Ma Kiếm Quyết, hơn nữa lại là một Ma Kiểm Quyết đằng đằng mang sát khí giết người. 7.
Một nhát kiểm chém ra đầy uy dũng, đầy khủng bố. Đệ Nhất Huyết Hoàng không dám nghênh đón, nhanh chóng né tránh.
Đúng lúc này, Âu Dương Lãng mang theo thanh trọng kiếm chém tới, hét lớn: “Đệ Nhất Huyết Hoàng, thi triển toàn bộ sức lực, nếu không sẽ không thể diệt được môn chủ phái Thiên Môn.”
“Được.” Đệ Nhất Huyết Hoàng cũng hét lớn một tiếng đáp lại.
Trong lòng bàn tay của ông ta chợt lóe ra một luồng ánh sáng màu máu, mà luồng sáng này tụ lại tạo thành một thanh trường kiếm đỏ rực, ông ta cầm lấy thanh trường kiếm từ hai phía đấu với Đường Sở Vi.
Một cuộc giao tranh ác liệt đã xảy ra tại nơi này.
Đường Sở Vị dựa vào máu của rùa thần, lại dựa vào Ma Kiếm Quyết, chân khí hung thần và khí thế giết người, lấy một địch hai, chống lại hai cường giả mạnh nhất.
Phía bên trên một tảng đá xa xa kia,
Có một lão nhân mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình ngồi trên đó.
Lão già có một cái đầu húi cua, tóc phân ra nửa đen nửa trắng. Ông ấy đăm đăm nhìn trận chiến từ đằng xa.
Trông thấy Đường Sở Vi mang mặt nạ, trông thấy thanh Chân Tà Kiếm đáng sợ trong tay cô, trên mặt ông ấy toát ra vẻ nghiêm trọng.
“Chân Tà Kiếm, rốt cuộc môn chủ của Thiên Môn là ai, là Đường Sở Vị sao?”
Lão già đó ngồi trên tảng đá ấy không phải ai khác. Mà chính là Giang Thời.
sức mạnh của Giang Thời thật chất đã ở đỉnh cao nhất của cảnh giới thứ tám, chỉ thiếu một bước nữa là đã chạm đến tháng trời.
Ông ấy không lấy được nội đan của rùa thần, nhưng lại chiếm được mật rùa.
Tác dụng của mật rùa không nằm ở bên dưới nội đan, mà phải là toàn bộ nội đan.
Mấy tháng qua ông ấy đều đang bế quan để luyện.
Sau khi nghe được tin tức về đại hội giao lưu võ thuật quốc tế này ông ấy cũng mau chóng đến để góp vui, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề xuất đầu lộ diện, cứ vậy mà ẩn náu trong bóng tối.
Thấy được môn chủ phái Thiên Môn sử dụng Chân Tà Kiểm, thấy được cô lấy một địch hai.
Giang Thời cũng dần nghi ngờ về thân phận thật sự của môn chủ phái Thiên Môn.
Ông ấy nhớ rằng Đường Sở Vi không hề chịu ảnh hưởng tiêu cực của Chân Tà Kiếm.
Ông ấy cũng biết Chân Tà Kiểm đang trong tay của Đường Sở Vi.
Nhưng ông ấy biết sức mạnh của Đường Sở Vi chỉ mới đạt đến cảnh giới thứ ba. Mà sức mạnh của môn chủ phái Thiên Môn đeo mặt nạ này nhất định đã vượt qua cảnh giới thứ tám, ít nhất đã leo lên đến cấp thứ hai của thang trời.
“Ma kiếm quyết?”
Giang Thời lại nhận ra, thuật đánh kiếm không gì sánh được mà môn chủ phái Thiên Môn đã đã thi triển là bởi trạng thái nửa điện nửa quỷ của Chân Tà Kiếm tạo thành.
Ông ấy đã từng xem qua thuật đánh kiểm này, thế nhưng lại không có cách nào tu luyện.
Hiện tại trông thấy môn chủ phái Thiên Môn thi triển, ông không khỏi kinh ngạc mà đứng lên.
“Người này đến tột cùng là ai?” Vẻ mặt ông ấy có chút nghiêm trọng.
“Thật là một loại chân khí u ám, chân khí của cô ta vừa thâm độc vừa nhu hòa, cỗ chân khí này thi triển ma kiểm quyết, càng làm cho uy lực của ma kiểm quyết tăng cao thêm một bậc.
Giang Thời từ xa vừa nhìn chăm chú vào cuộc tranh đấu vừa bình luận.
Trông thấy Đường Sở Vi lấy một địch hai, ông ấy không khỏi kinh hãi. Một cuộc giao tranh thật ác liệt. Mà ở một nơi khác.
Cường giả Cổ Môn đã bắt được cường giả thế giới nhanh chóng rời khỏi, nhưng bọn họ vẫn đi chưa được bao xa đã bị chặn lại.
Chặn đường là một người đàn ông mang một chiếc mặt nạ nửa màu ngân bạch.
Người này đang hai tay chống lưng, đứng ngay trên đường. “Kẻ nào đang chắn đường?” Một cường giả Cổ Môn rút kiếm, lạnh giọng hét lớn. Chính là Mộ Dung Xuân. Ông ta từ từ gỡ mặt nạ đang đeo trên mặt xuống.
Sau khi nhìn thấy cường giả Cổ Môn, bọn họ đều sửng sốt dần dần lùi về phía sau.
Mộ Dung Xuân hai tay chống lưng, vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Các người đều là người của Cổ Môn, tôi từng là môn chủ phái Cổ Môn, thật sự không đành lòng xuống tay với các người, nhưng chính các người đã muốn đi vào con đường này”. Mộ Dung Xuân tỏ vẻ bất đắc dĩ. Những người này có những kẻ đã từng là thuộc hạ của ông ta. Hiện tại lại giúp Âu Dương Lãng làm những chuyện trái lương tâm.
Ông ta từng hứa với Giang Cung Tuấn, nếu không thể thu phục lại các đệ tử Cổ Môn, vậy chi bằng diệt hết đi cho xong.
“Ông, Mộ Dung Xuân, không phải ông đã chết rồi sao?” “A!” Mộ Dung Xuân cười nhạt một tiếng. Chỉ thấy thân thể ông ta chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó liền xuất hiện phía sau đám người đó. Mà đệ tử Cổ Môn từng người từng người một ngã xuống đất.
Cảnh tượng này khiến cho cường giả thế giới đang bị bắt đi phải trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc Đoan Hùng là một nơi như thế nào, tại sao cường giả tầng tầng lớp lớp liên tiếp xuất hiện?