Cường Đại Chiến Y

Chương 715: Giang Thời xuất hiện, dọa Âu Dương Lãng khiếp Sợ



Mộ Dung Xuân cũng biết, Âu Dương Lãng xuất hiện nhất định là có âm mưu.

Ông ta chặn lại nửa đường, cứu những cường giả quốc tế này.

Ông ta có biện pháp giải độc, nhưng mà lại không giải, bởi vì ông ta định để nhiệm vụ này lại cho Giang Cung Tuấn, để cho Giang Cung Tuấn lôi kéo lòng người.

Sau khi giết mấy người Cổ Môn, ông ta bỏ đi, để lại một đám cường giả quốc tế kinh ngạc.

“Mộ Dung Xuân, ông ta là Mộ Dung Xuân?” Giáo chủ phái Thái Nhất cũng ở trong đám người này.

Ông ta nghe được lời của người Cổ Môn và người được cứu, cũng sững sờ.

Cái tên Mộ Dung Xuân này, ông ta có biết.

Ông ta cho là Mộ Dung Xuân đã chết, không nghĩ tới lại là còn sống, hơn nữa thực lực còn kinh khủng như vậy.

Ông ta xoay người nhìn ra nơi xa..

Áo Lâm Tứ Sơn ở xa xa có âm thanh chiến đấu đáng sợ chập chờn truyền đến. Ông ta biết, ở Áo Lâm Tứ Sơn vẫn còn chiến đấu kịch liệt.

“Tất cả mọi người, lập tức rút lui”.

Thân là cường giả đứng thứ hai Thiên bảng, ông ta bắt đầu đứng ra ổn định thế cục.

Áo Lâm Tứ Sơn. Đường Sở Vị một đánh hai.

Dựa vào kiếm thuật bất khả chiến bại, cô dồn ép đám người Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng cực kỳ chật vật.

Cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt.

Máu trong cơ thể cô càng lúc càng sôi trào, uy lực của Chân Tà kiểm trong tay càng ngày càng mạnh.

Giờ phút này trong đầu cô chỉ có một ý niệm.

Đó chính là giết chết hai người này, giải quyết hết tất cả phiền phức cho Giang Cung Tuấn.

Trên người cô sát ý bộc phát càng lúc càng kinh khủng, khí tức càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức ngay cả Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng đều phải kiêng kỵ.

“Mẹ nó, môn chủ phái Thiên Môn rốt cuộc là người nào, sao lại kinh khủng như vậy. Sao cô ta càng đánh càng mạnh chứ?” Trong lòng Âu. Dương Lãng sợ hãi, ông ta muốn rút lui, không muốn liều chết với môn chủ phái Thiên Môn.

Mà giờ khắc này, Giang Cung Tuấn đang ra sức dùng chân khí cực âm cực dương đi tiêu diệt cổ trùng trong cơ thể.

Dưới sự huỷ diệt của chân khí cực âm cực dương, cổ trùng trong cơ thể anh dần dần biến mất.

Anh chẳng những đau đớn đến mức không cách nào chịu nổi, mà còn bị nội thương đáng sợ.

Cảm nhận được cuộc chiến kịch liệt ở đằng xa, cảm nhận được dự âm đánh nhau khủng khiếp, trong lòng anh cũng hơi lo lắng.

Anh nhanh chóng lấy ra tám mươi mốt kim nghịch thiên, bắt đầu tự mình chữa thương.

Rất nhanh vết thương đã hồi phục.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng mà không còn ảnh hưởng anh chiến đấu nữa.

Anh cầm Hình kiếm, cấp tốc phóng về phía cuộc chiến.

Vẫn chưa đến gần, đã lập tức cảm nhận được dư âm chiến đấu đáng SỢ.

Anh nhìn thấy môn chủ phái Thiên Môn lấy một đánh hai. Nhìn thấy thanh kiếm ở trong tay môn chủ phái Thiên Môn. Thanh kiếm rất quỷ dị, nhưng lại rất quen thuộc. “Chân, Chân Tà kiểm?” Anh nhận ra thanh kiếm này. Đây không phải Chân Tà kiếm ở trong tay Đường Sở Vi sao? Tại sao nó lại ở trong tay môn chủ phái Thiên Môn? Chẳng lẽ? Giờ khắc này, Giang Cung Tuấn nghi ngờ một điều. Nghi ngờ môn chủ phái Thiên Môn chính là Đường Sở Vi. Anh càng quan sát, càng cảm thấy đúng. Cái suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu. Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào. Anh biết thực lực của Đường Sở Vi, tuyệt đối không mạnh như vậy. “Tôi tới giúp cô”. Giang Cung Tuấn nói to một câu.

Cho dù môn chủ phái Thiên Môn là ai, giải quyết kẻ định trước cái đã, lát nữa hỏi.

Đường Sở Vi đang chiến đấu kịch liệt, ý muốn giết người trong đầu cô càng ngày càng mạnh.

Tiếng gọi của Giang Cung Tuấn, khiến cô lập tức tỉnh ngộ. Trong lòng không có sát ý, khí tức của cô cũng yếu đi một chút.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn cầm Hình kiểm vọt tới, cô có phần hoảng hốt, trong lòng không nhịn được chửi thầm: “Lúc này rồi còn chạy tới xem náo nhiệt cái gì?”

Cô không dám ham chiến.

Cô không muốn đối đầu với Giang Cung Tuấn vào lúc này, nếu như bị Giang Cung Tuẩn đoán được thân phận, cô nên giải thích thế nào?

“Anh tới làm gì?” Cô phẫn nộ quát: “Anh trúng độc, đi mau”

Giờ phút này, Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng bị đánh đến mức không thể chống đỡ nổi mới có được cơ hội thở dốc. Hai người nhanh chóng lui về phía sau.

Cơ thể Giang Cung Tuấn chợt loé, xuất hiện ở bên cạnh Đường Sở Vi, nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng phía xa, nói: “Độc của tôi đã được giải, tôi tới giúp cô.” “Tự mình giải quyết đi”. Đường Sở Vi để lại một câu nói, vội vã rời đi. “Vậy?”. Giang Cung Tuần phiền muộn. “Vậy là thế nào, sao nói đi là đi?” “Này…”

Giang Cung Tuấn kêu to, nhưng mà Đường Sở Vi đã biến mất ở trong tầm mắt.

Ở nơi phương xa, Giang Thời nhìn thấy toàn bộ quá trình.

“Môn chủ phái Thiên Môn càng đánh càng mạnh, nhưng mà khi Giang Cung Tuấn kêu to một tiếng, hình như cô gái đó thoát khỏi trạng thái, dẫn đến thực lực giảm đi một phần”

Ông ấy sờ cằm, rơi vào suy nghĩ. “Chuyện này rốt cuộc là tại sao?” “Đúng rồi, nửa điện nửa ma”. Giang Thời bỗng nhiên nghĩ ra.

Trên vách đá của động tuyết, ông ấy đã xem qua ghi chép về Ma Kiểm quyết.

Ma Kiếm quyết này, chỉ khi nào rơi vào trạng thái nửa điện nửa ma thì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.

“Chẳng lẽ là Sở Vi sao? Là vì máu rùa ở trong cơ thể, cho nên thực lực của cô gái này mới có thể tăng mạnh sao?”

Giang Cung Tuấn nhìn theo hướng Đường Sở Vi bỏ đi, nhẹ giọng lẩm bầm.

Mà ở trên bầu trời, Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng nhìn nhau một cái.

Hai người ngầm hiểu gật đầu.

Bọn họ không làm gì được môn chủ phái Thiên môn, bây giờ cô đã đi rồi, Giang Cung Tuấn lại vòng trở lại.

Chẳng lẽ bọn họ còn không làm gì được Giang Cung Tuấn?

“Giang Cung Tuấn, cậu vốn dĩ có cơ hội sống thêm mấy ngày, nhưng mà chính cậu tự trở về tìm đường chết”

Âu Dương Lãng trầm mặc, nhấc kiểm, chân đạp trên không trung, từng bước đi về phía Giang Cung Tuấn.

Đệ Nhất Huyết Hoàng cũng cầm một thanh kiếm đỏ như màu máu, chậm rãi ép tới gần Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn hai cường giả cái thế, tay cầm Hình kiểm, khí tức trên người lập tức tăng vọt.

“À, có chút ý tứ” Một tiếng cười khẩy vang lên. Theo âm thanh truyền đến, Giang Thời xuất hiện.

Giang Thời biết, nếu không xuất hiện, thì đứa trẻ Giang Cung Tuần này sẽ có phiền phức.

Mặc dù Giang Cung Tuấn rất mạnh, nhưng chưa mạnh đến mức có thể một đánh hai.

“Ông nội” Giang Thiên Tuấn nhìn thấy Giang Thời xuất hiện, trên mặt mừng rỡ. Giang Thời hơi dừng tay, nói: “Giải quyết kẻ địch trước đã.”

Giờ phút này, Mộ Dung Xuân sau khi giải quyết mấy người phái Cổ Môn thì chạy tới, vừa chạy tới thì đã thấy Giang Thời hiện thân, ông ta cười nhạt: “Giang Thời hiện thân, vậy thì không có chuyện của tôi nữa”

Âu Dương Lãng nhìn thấy Giang Thời, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

Đệ Nhất Huyết Hải đến gần Âu Dương Lãng, nhỏ giọng hỏi: “Người này là ai?”

Âu Dương Lãng nhỏ giọng nói: “Một người rất khó dây dưa, là ông nội của thằng nhóc này. Ông cháu bọn họ cùng ra tay, hai người chúng ta không phải là đối thủ, rút lui trước, rời khỏi đây đi”

“U” Đệ Nhất Huyết Hoàng ngầm hiểu gật đầu. “Giang Thời, Giang Cung Tuấn, tương lai còn dài, sau này lại chiến”

Âu Dương Lãng để lại một câu nói, ngay sau đó lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi chỗ này.

“Trốn chỗ nào.” Giang Cung Tuấn xách kiếm đuổi theo.

Giang Thời đúng lúc kêu lên: “Được rồi, đừng đuổi theo, ông ta muốn chạy trốn, ngay cả ông cũng không đuổi kịp”.

Lúc này Giang Cung Tuấn mới dừng lại, trên mặt mang theo vẻ nuối tiếc, nói: “Ông nội, cơ hội tốt như vậy, vì sao không nhân dịp này ra tay giết anh ta!”

Giang Thời nói: “Vẫn chưa đến lúc, ông là bị cưỡng ép xuất quan, bây giờ cảnh giới của ông không được ổn định, không cách nào phát huy được thực lực chân chính.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Đúng rồi, môn chủ phái Thiên Môn rốt cuộc là ai, vì sao lại cứu cháu đến mấy lần?”.

Nghe vậy, Giang Thời không nhịn được nhìn Giang Cung Tuấn một cái.

Suy nghĩ một chút, ông nói: “Cháu hỏi ông, ông hỏi ai? Ông còn có chuyện, rút lui trước, cháu cẩn thận một chút, đừng tiếp xúc với Âu Dương Lãng”.

Giang Thời không dừng lại lâu, ông để lại một câu nói, sau đó nhanh chóng rời đi, biến mất trong tầm mắt của Giang Thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.