Cường Đại Chiến Y

Chương 720: Cửu tuyệt chân kinh



Dưới sự dẫn dắt của giáo chủ phái Thái Nhất, Giang Cung Tuấn đã đi tới đỉnh ngọn núi phía sau của giáo phái Thái Nhất, đi cùng anh lần này còn có rất nhiều vị cao nhân và tất cả đều ở cấp bậc trưởng lão.

Nơi này có một cái hang động tự nhiên hoàn toàn bằng đá.  Cửa vào của động cũng không lớn lắm, chỉ cao tầm vài thước, thế nhưng sau khi tiến sâu vào bên trong nó vậy mà lại rất rộng.

“Anh Giang, mời vào trong”.

Giáo chủ phái Thái Nhất một bên vừa đi tới một bên mời gọi Giang Cung Tuấn tiến vào bên trong.

Sau khi vượt qua nhiều con đường cong ngoằn ngoèo, bọn họ đến một ngôi nhà bằng đá.

Những ngôi nhà đá này không phải tự nhiên mà được có, mà là sau này được con người tới xây dựng nên.

Không gian bên trong cũng xem như khá rộng, đại khái to khoảng năm trăm mét vuông, vách đá cao dựng đứng ước chừng tầm hai mươi mét.

||||| Truyện đề cử: Cuối Tuần Tôi Và Em |||||

Trên các bức tường xung quanh, có rất nhiều hoa văn và chữ viết được chạm khắc.

Những mẫu hoa văn này đã ghi lại các quy trình tập luyện cũng như các kỹ năng tu luyện tâm pháp, cũng có một số bài tập chương pháp, nhưng nhiều hơn cả là các bí kíp về kiểm thuật.

“Anh Giang, chính là nơi này đây, đây chính là nơi sư tổ sư bế quan để khai sơn lập phái. Trong thời gian bế quan, người đã đem tất cả võ công cả đời mình tích tụ được lưu lại trên những bức tường đá này, nhưng trong hàng ngàn năm trở lại đây, tôi đã truyền dạy cho không ít đời giáo chủ của các triều đại nhưng vẫn chưa có ai học được nó, hoặc thậm chí còn không thể hiểu được bản chất của nó và không cách nào lĩnh ngộ được tinh tuý trong đó”.

“Vâng.” Giang Cung Tuấn nghiêm túc nhìn nó. Loại văn tự này đã được viết cách đây hàng nghìn năm trước. Nó cũng giống như văn bản trong các tác phẩm kinh điển về y học. Anh liếc nhìn xung quanh và rất nhanh nhận ra phần đầu. Bắt đầu chính là ở phía bên trái của bức tường đá ngay trước mặt. Những lời của tổ sư khai mở ngọn núi này để lại được ghi ở phía bên trái.

“Tôi, Thái Nhất, đã luyện võ từ năm vừa tròn năm tuổi, đạt được thành công nhỏ trong võ thuật vào năm mười tuổi, và khó để có thể tìm được đối thủ khi bước sang tuổi hai mươi,tôi tiến đến võ lâm Thần Châu ở Đại Lan năm ba mươi tuổi, tại võ lâm Thần Châu, tôi không ngừng khiêu chiến so tài sức mạnh với các cường giả võ lâm tại Thần Châu”.

“Trong những cuộc chiến không ngừng nghỉ đó, sức mạnh của tôi không ngừng tăng lên và ngày càng mạnh mẽ”

“Ta đã ở võ lâm Thần Châu trong thời gian sáu mươi năm, và đã đánh bại tất cả các các cường giả ở võ lâm Thần Châu, trong một thời gian tạm thời không có đối thủ”

“Chính vào lúc khi tôi chuẩn bị xưng bá thống trị võ thuật võ lâm Thần Châu, tôi đã gặp một đối thủ đáng gờm”

“Tôi không biết tên anh ta là gì, tôi chỉ biết rằng người ngoài gọi anh ta là Lan Vương, có quá nhiều kẻ mạnh dưới trướng của anh ta, tôi đã thách đẩu từng người từng người một”.

“Nhưng mà hết lần này tới lần khác đều bị đánh bại”

“Phải mất khoảng thời gian mười lăm năm, tôi mới đánh bại hết tất cả cường giả mạnh mẽ của Lan Vương, nhưng đến cuối cùng lại bị Lan Vương đánh bại, hơn nữa còn bị phế bỏ một phần võ công”

“Tôi quay trở lại nơi đây để bế quan”.

“Trải qua vài lần chết đi sống lại, tôi đã quyết định sáng tạo ra thứ quỷ dị Cửu Tuyệt Chân Kinh, chẳng những giúp tôi nhanh chóng khôi phục lại võ công, hơn nữa còn giúp ta nâng cao công lực, dựa theo phân định cảnh giới của các cường giả võ lâm Thần Châu, cảnh giới hiện tại của tôi đã tăng lên tám bậc”

“Tôi quay lại võ lâm Thần Châu, muốn tìm Lan Vương để phục thù, nhưng điều đáng tiếc là Lan Vương đã chết mất rồi”.

“Tôi quay về nơi này với tâm trạng chán nản, mất hết ý chí”

“Tôi buồn rầu ngồi đây ba mươi năm, đem võ công học được ra, tích hợp hoàn toàn các thế võ lại với nhau rồi cho vào Cửu Tuyệt Chân Kinh, trong những năm cuối của cuộc đời, tôi đã tạo ra kiếm pháp mạnh nhất thiên hạ, đặt tên là Thái Nhất Kiểm Thuật”

“Và thế là ở đây khai sơn lập phái!”

Khi đọc đến đây, Giang Cung Tuấn không thể kìm được sự xúc động, hít một hơi thật sâu.

Sư tổ, người sáng lập ra phái Thái Nhất cũng chính là người được gọi là Thái Nhất, hơn thế nữa, người thật sự đã đến thăm Đại Lan và cũng là tiền thân của võ lâm Thần Châu, và cũng là người duy nhất từng đánh bại tất cả người của Lan Vương.

Lan Vương, lại là Lan Vương. Người khiến Giang Cung Tuấn khiếp sợ, một người tầm cỡ như vậy ấy thế mà thật sự đã bị Lan Vương đánh bại.

Vị Lan Vương này rốt cuộc là mạnh đến mức nào? Anh bắt đầu trầm ngâm chìm đắm trong suy nghĩ.

Sau khi bị Lan Vương đánh bại, sư tổ Thái Nhất trở về nơi này bể quan, sau khi tạo ra Cửu Tuyệt Chân Kinh, sức mạnh của ông được khôi phục rất nhiều, sức lực tăng lên bội phần, và ông đã bước vào tầng thứ tám tuyệt kỹ này.

Có tất cả là chín tầng cảnh giới và đây cũng chính là tầng cuối cùng có thể luyện thành.

Đây quả thật là một trong những người người mà Giang Cung Tuấn quen biết có thể hiểu rõ và tiếp cận gần nhất với tầng thứ chín này.

Ngay cả Mộ Dung Xuân trong khoảng thời gian tham gia đại hội Thiên Sơn cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ hai.

Tầng tám của Thái Nhất cùng thách đấu với Lan Vương thì ai sẽ là người trụ đến cuối cùng?

Lan Vương liệu đã bước đến tầng cuối chưa?

Sau khi nhìn thấy thông tin này, Giang Cung Tuấn đột nhiên liên tưởng đến rất nhiều điều.

“Anh Giang, anh đang ngẩn người cái gì vậy, trên này được thực chất đã ghi lại những gì vậy?” Thái Nhất, giáo chủ đương nhiệm của giáo phái Thái Nhất, hay còn được gọi là còn gọi là Thái Chân, nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ hiếu kỳ, thấy anh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, anh bất giác hỏi.

Giang Cung Tuấn phản ứng lại, liếc mắt nhìn anh ta một cái, thản. nhiên hỏi: “Như thế nào, anh không nhận ra văn tự được viết trên bức tường đá này sao?”.

“Những cái này làm sao mà ta biết được” Thái Chân lộ ra vẻ đầy xấu hổ.

Giang Cung Tuấn nhìn quanh xem vẻ mặt của các vị trưởng lão khác của giáo phái Thái Nhất, thấy bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào bức tường đá, thế nhưng tất cả đều mờ mịt không biết gì tỏ ra rất bối rối.

“Mọi người đều không nhận ra các văn tự này sao?” Mọi người có mặt lúc đấy ai nấy cũng đều lắc đầu.

Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười nói: “Mọi người, bây giờ là thời đại của thông tin đại chúng,các vị không biết sao còn không mau đi tìm các chuyên gia nghiên cứu văn tự cổ đại Trung Quốc xen? Những chuyên gia này mỗi ngày không có việc gì làm, suốt ngày làm nghiên cứu văn tự cổ, bắt lấy vài người tới đây vài phút thôi là có thể dịch ra hết rồi”

Nghe vậy, những người có mặt ở đó nháo nhác nhìn nhau. Tất cả mọi người đều ngây ra một lúc. “Đúng rồi, tại sao chúng ta lại không nghĩ ra điều này cơ chứ?” “Đúng như vậy, sau khi dịch những văn tự này, muốn tu luyện các loại võ công trên đó không phải rất dễ dàng sao?”

“Chúng ta đều là lần đầu tiên tới đây, cũng không biết rõ nơi đây khung cảnh như thế nào?

Mọi người vừa xôn xao trao đổi với nhau đồng thời đưa mắt dò xét giáo chủ.

Thái Nhất (Thái Chân) xấu hổ ra mặt. Anh ta không nghĩ ra điều đó.

Vả lại khoa học kỹ thuật công nghệ cũng chỉ mới bùng nổ trong vài thập kỷ gần đây.

Anh ta hiếm khi ra ngoài đi đi lại lại, thăm thú cảnh vật bên ngoài, hầu như lúc nào cũng ở trong động bế quan nào có biết được trên thế giới còn có người có thể phiên dịch văn bản cổ đại.

Giang Cung Tuấn nhìn biểu cảm của đám người bọn họ, lại một lần nữa dở khóc dở cười.

Trên này quả thật ghi lại các đường nét kiếm thuật, cũng có một ít các nét vẽ về chương pháp, nhưng chỉ nhìn vào hình vẽ mà không có văn bản giải thích thì các bí kíp này cũng khó mà luyện thành.

“Anh Giang, trước tiên hãy nói cho tôi biết, trên này viết gì vậy?” Thái Nhất vừa hỏi vừa cười một cách ngượng ngùng.

Giang Cung Tuấn chỉ ngay về phía trước và nói: “Bắt đầu từ đây là những ghi chép về cuộc đời của người sáng lập giáo phái Thái Nhất, sư tổ Thái Nhất,ông ấy ghi lại những trải nghiệm và kinh nghiệm của bản thân, sau khi bị đánh bại đã trở lại nơi này bế quan và rồi lĩnh ngộ ra vài điều”

“Hóa ra là như thế”. Thái Nhất (Thái Chân) đột nhiên nhận ra.

Giang Cung Tuần thản nhiên nói: “Đây là văn bản cổ của Đại Lan một nghìn năm trước, ở nước ngoài thì tôi không rõ lắm, nhưng chắc hẳn có không ít chuyên gia chuyên nghiên cứu về loại văn bản này ở Đại Lan, bởi vì trên đó có quá nhiều thông tin, trong khoảng một thời gian ngắn, tôi cũng không cách nào có thể nói hết cho anh, tốt nhất anh vẫn nên đi tìm một vài chuyên gia để phiên dịch đi”

“Như vậy cũng được”. Thái Nhất nghĩ tới nghĩ lui một hồi liền gật đầu.

Anh ta biết thân phận của Giang Cung Tuấn, và anh ta cũng biết tình hình hiện tại của Đại Lan.

Giang Cung Tuấn hiện tại rất bận, không có nhiều thời gian để chỉ dẫn từng li từng tí một cho anh ta.  Thay vì làm phiền Giang Cung Tuấn, tốt hơn là nên tự mình tìm một vài chuyên gia đến.

“Được rồi, được rồi, các vị trưởng lão, chúng ta về trước đi, tôi sẽ cho người đến Đại Lan thỉnh chuyên gia, chờ chuyên gia dịch xong rồi, mọi người có thể từ từ luyện tập”

Thái Nhất (Thái Chân) bắt đầu ra lệnh tiễn khách. Nhiều vị trưởng lão không cam lòng rời đi.

Còn Giang Cung Tuấn thì nhìn Thái Nhất (Thái Chân) mỉm cười và nói: “Còn tôi muốn ở lại đây xem vài ngày có được không?”

“Không, không có vấn đề gì cả” Thái Nhất (Thái Chân) cười và nói: “Anh biết đấy, cốt của võ công đó là để mọi người cùng nhau tập luyện, nếu có thể cùng nhau luyện tập thì mới có thể phát huy hết công dụng của nó, nếu anh Giang đây thực sự có thể lãnh hội, đến lúc đó chờ anh còn không bận, tôi đành nhờ anh chỉ dạy vậy”

“Được rồi, được rồi”. Giang Cung Tuấn cười cười. Anh không thể chờ đợi được nóng lòng nhìn xuống dưới.

Anh muốn nhìn xem Cửu Tuyệt Chân Kinh này rốt cuộc là thứ võ công cao siêu gì.

Anh muốn xem loại kiếm thuật mà sư tổ Thái Nhất tự nhận là kiếm thuật số một thiên hạ, và dùng chính tên của mình để đặt tên cho bộ kiểm thuật này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.