Cường Đại Chiến Y

Chương 722: Trở về



Đại Ưng, quân đội Hoàng gia. Giang Cung Tuấn đứng trước máy bay trực thăng. Trước mặt anh là nữ vương của Đại Ưng.

Giang Cung Tuấn đến Đại Ưng, mặt ngoài là hai nước giao lưu quân sự, nhưng anh lại rời đi, làm việc riêng của mình.

Hiện tại anh trở về, hai nước đã sớm giao lưu quân sự xong rồi.

“Anh thật sự muốn trở về rồi sao?” Nữ vương Đại Ưng nhìn Giang Cung Tuấn.

Mặc dù bà ta ở Đại Ưng, không rời đi tòa thành.

Thế nhưng bà ta vẫn biết về chuyện trên đỉnh Olympia, bởi vì lần này trong số người tiến về đỉnh Olympia, cũng có kỵ sĩ gia tộc Louis của bà ta.

Kỵ sĩ gia tộc Louis của bà ta, đã nói một năm một mười về chuyện xảy ra trên đỉnh Olympia cho bà ta.

Bà ta biết Giang Cung Tuấn đánh bại giáo chủ phái Thái Nhất xếp hạng thứ ba Thiên Bảng.

Cũng biết Giang Cung Tuấn cứu cường giả quốc tế. “U”

Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu, nói: “Kỳ thật lần này tôi đến, là có chuyện khác muốn làm, bây giờ chuyện đó đã hoàn thành, tôi chuẩn bị trở về Đoan Hùng”.

Trên gương mặt nữ vương Đại Ưng lộ ra vẻ không nỡ.

Bà ta còn dự định tiếp tục hợp tác sâu hơn với Giang Cung Tuấn, muốn trông cậy vào Giang Cung Tuấn, mượn dùng lực lượng của Giang Cung Tuấn, hoàn toàn làm vững chắc thể cục Đại Ưng.

Nhưng hiện tại Keith đã chết rồi.

Uy hiếp lớn nhất của bà ta đã không còn, chuyện kế tiếp cũng đơn giản hơn nhiều.

“Có cơ hội thì anh lại đến Đại Ưng” Nữ vương đưa tay, muốn bắt tay với Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn không đưa tay ra, mà là một quần lễ với bà ta. Sau đó, anh quay người lên máy bay. “Giang Cung Tuấn..”. Anh còn chưa lên máy bay, một âm thanh đã truyền đến từ đằng xa. Liên Anh mặc váy áo trắng noãn đuổi đến, gọi lại Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn quay người, nhìn Liên Anh chạy tới, vừa cười vừa nói: “Sao cô lại tới rồi?”

Liên Anh nhếch miệng, hỏi: “Thế nào, tôi không thể tới tiễn anh sao, còn nữa, anh xảy ra chuyện gì vậy, dù thế nào thì chúng ta cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, anh trở về cũng không tới lên tiếng chào hỏi với tôi mà đã đi rồi?”

Giang Cung Tuấn cười rồi nói: “Tôi không phải sợ quấy rầy đến công chúa sao, tôi chỉ là một kẻ thô lỗ, không biết nói chuyện, sợ…

“Được rồi, anh bớt nói đi” Liên Anh ngắt lời Giang Cung Tuấn, hỏi: “Lúc nào anh lại đến Đại Ưng?”.

Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, nếu như không có việc gì, tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không đến”

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Liên Anh lộ ra vẻ buồn thương. Ban đầu, cô ta xem thường Giang Cung Tuấn.

Thế nhưng thực lực Giang Cung Tuấn bày ra, hoàn toàn làm cô ta chấn động.

Cô ta không nghĩ tới, người đàn ông đến từ Đoan Hùng này lại lợi hại như vậy.

“Được rồi, anh đi thôi” Liên Anh không nói gì, phất tay một cái. “Tạm biệt”. Giang Cung Tuấn nói một câu, rồi quay người lên máy bay.

Máy bay chậm rãi cất cánh, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Liên Anh.  “Mẹ, con muốn đi Đoan Hùng du học”

Cho đến khi máy bay của Giang Cung Tuấn biến mất, Liên Anh mới mở miệng.

“Đoan Hùng quả thật tốt đến mức con muốn đến đó du học rồi?” Nữ vương mỉm cười nhìn Liên Anh.

Liên Anh nhếch miệng, “Không phải mẹ đã nói Đoan Hùng là quốc gia cổ ngàn năm sao, con đi học tập văn hóa Đoan Hùng không được sao?”

“Được, được, mẹ lập tức an bài” Gương mặt nữ vương tràn đầy ý cười, sao bà ta có thể không rõ tâm tư của Liên Anh chứ.

Giờ phút này, trên máy bay.

Giang Cung Tuấn ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ mà ngẩn người,

Lần này thời gian tới Đại Ưng không dài, nhưng lại phát sinh rất nhiều chuyện.

Đầu tiên là chuyện của Khai Hiểu Đình.

Chuyện của Khai Hiểu Đình lại liên lụy đến không ít thể lực. Thứ hai chính là chuyện xảy ra trên đỉnh Olympia. Trên đỉnh Olympia, xuất hiện không ít cường giả. Đầu tiên là môn chủ phái Thiên Môn thần bí. Thứ hai là Đệ Nhất Huyết Hoàng xếp hạng thứ nhất Thiên Bảng. “Môn chủ phái Thiên Môn.” Giang Cung Tuấn cau mày. Anh luôn nghĩ đến thân phận của môn chủ phái Thiên Môn.

Môn chủ phái Thiên Môn ba phen mấy lần cứu anh, mà hương thơm trên người người này, lại quen thuộc như vậy.

Rất giống hương thơm trên người Đường Sở Vi. Cộng thêm Chân Tà kiếm. Anh vẫn cảm thấy, môn chủ phái Thiên Môn chính là Đường Sở Vi.

Bỏ qua thực lực của môn chủ phái Thiên Môn, thì đây chính là Đường Sở Vi.

Điều duy nhất khiến anh không dám xác định chính là, Đường Sở Vi không có thực lực mạnh như vậy.

Một người đánh hai người. Một mình đánh Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng. Đây là khái niệm gì?

E là cho dù Mộ Dung Xuân vào thời kỳ toàn thịnh, đối đầu với Âu Dương Lãng cùng Đệ Nhất Huyết Hoàng hiện tại, cũng không thể tiến hành áp chế.

Mà môn chủ phái Thiên Môn lại làm được. “Lão đại, anh nghĩ gì thế?”. Bên tai anh truyền đến âm thanh của Ngô Huy. Giang Cung Tuấn phản ứng kịp, khẽ lắc đầu, nói: “Không, không có gì”

“Đúng rồi, chuyện của Hiểu Đình anh đã tra rõ ràng rồi sao, người ở nơi đó, hiện tại là sống hay là chết?”.

Sau khi Giang Cung Tuấn trở về liền trực tiếp rời đi.

Ngô Huy cũng không có cơ hội hỏi thăm mấy ngày nay xảy ra chuyện gì.

Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Chuyện càng ngày càng phức tạp, liên lụy đến rất nhiều thể lực, hiện tại tôi còn không biết Hiểu Đình ở đâu, nhưng cô ấy hẳn là còn sống”.

Ngô Huy hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có tại đại hội võ thuật quốc tế trên đỉnh Olympia, lại đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Cung Tuấn đại khái nói một lần về một số việc xảy ra sau khi tiến về đỉnh Olympia.

“Mạnh như vậy?”

Nghe thấy môn chủ phái Thiên Môn lấy một đánh hai, Ngô Huy cũng bị chấn động.

“Lão đại hoài nghi môn chủ phái Thiên Môn là chị dâu?”

Giang Cung Tuấn cười khổ nói: “Đúng vậy, đủ loại dấu hiệu biểu hiện, cô ấy chính là Đường Sở Vi, nhưng điều duy nhất khiến tôi không thể tin. được chính là, làm sao Sở Vi lại có lực lượng mạnh như thế, lực lượng này đều vượt xa tôi”.

Hiện tại Giang Cung Tuấn đang ở cảnh giới thứ tám, nhưng anh cũng không nhất định có thể áp chế khi đối đầu Âu Dương Lãng đã luyện hóa nội đan của linh quy.

Thế nhưng môn chủ phái Thiên Môn lấy một đánh hai, còn có thể áp chế.

Ngô Huy kinh ngạc đầy mặt. Anh ta có chút không thể tin được. Mấy tháng trước, Đường Sở Vi vẫn là một cô gái mềm mại. Bây giờ cô đã mạnh như vậy. Chuyện này có chút không thể tưởng tượng. Giang Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều, Có phải hay không, anh về Đoan Hùng liền sẽ biết. Đoan Hùng, kinh đô. Đường Sở Vi trở lại Đoan Hùng từ mấy ngày trước. Sau khi về Đoan Hùng, cô liền nhanh chóng đi sắp xếp.

Cô tìm một thuộc hạ tin được của Thiên Môn, cũng chính là người duy nhất thấy gương mặt thật của cô.

Cô giao Chân Tà kiểm giao cho anh ta, đồng thời chỉ điểm anh ta mấy chiêu Ma Kiếm Quyết.

Đồng thời, cô tìm tới Giang Vô Song, thảo luận cùng Giang Vô Song. Giờ phút này Giang Vô Song ở ngay trong nhà Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi mặc một bộ áo ngủ màu hồng phấn trên người, ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, nhìn Giang Vô Song ngồi đối diện, nói: “Giang Cung Tuấn đã trên đường về Đoan Hùng.”

“Ừm.” Giang Vô Song nhẹ gật đầu.

Đường Sở Vị tiếp tục nói: “Anh ấy đã hoài nghi tôi, vì không khiến anh ấy hoài nghi, tôi đã giao ra Trấn Tà kiếm. Sau khi Giang Cung Tuấn trở về, sẽ có một môn chủ phái Thiên Môn khác hành động ở khu vực khác, mà cô hẳn nên biết phải làm sao”.

Giang Vô Song vừa cười vừa nói: “Đương nhiên, tôi lại không ngốc như vậy, tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ thân phận của cô. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn ở kinh đô, đi cùng với tôi”.

Nghe vậy, Đường Sở Vi lộ ra nụ cười trên gương mặt.

Giang Vô Song thì tò mò nhìn cô, hỏi: “Sở Vi, cô thật sự mạnh như vậy sao, trên đỉnh Olympia tại Đại Ưng, cô lấy một đánh hai, còn áp chế được?”.

Đường Sở Vi thở dài một cái, nói: “Nếu không phải Giang Cung Tuấn xuất hiện, tôi nhất định có thể giết Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng. Anh ấy vừa xuất hiện, gọi một tiếng, tôi liền hoảng hồn, sợ bị anh. ấy nhìn thấu, không có dục vọng chiến đấu, tôi liền nhanh chóng rút lui”

Giang Vô Song hỏi: “Nói với tôi một chút thôi, vì sao cô có thể trở nên mạnh như vậy trong một thời gian ngắn?”.

Đường Sở Vi nhìn Giang Vô Song một cái, thản nhiên nói: “Chuyện không nên biết, thì tốt nhất là cô đừng biết”.

Giang Vô Song bĩu môi, nói: “Không nói thì thôi, tôi mới không muốn biết đâu, tôi về trước. Gần nhất thế cục kinh đô quá loạn, tôi phải về nhà họ Giang xử lý một chút chuyện khó giải quyết. Lần này Giang Cung Tuấn trở về, sẽ rất bận bịu rồi”

Nói xong, cô ta đứng dậy liền đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.