Cường Đại Chiến Y

Chương 785: Trình độ võ học quá kém



Giang Cung Tuấn chưa từng gặp qua người này, thậm chí đến tên cũng chưa nghe nhắc đến bao giờ.

Mà theo như lời của Lan Đà, người này đã biết anh từ lâu.

Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.

Người này có thực lực quá cao, lực tấn công vừa rồi cũng mạnh, có lẽ cũng ngang tài ngang sức với anh.

Anh đã vượt bậc Thang trời đỉnh phong thứ năm, đã tiếp xúc với cánh cửa của thang trời, theo như tính toán thì hiện tại thực lực của anh là đứng đầu thiên hạ, vậy mà lúc này lại xuất hiện một người ngang tài ngang sức với anh.

Thế giới này đúng là tiềm ẩn những người tài.

Đúng là chứng minh cho câu nói này, chỉ có càng ngày càng lên cao mới có thể gặp được nhiều loại người.

“Lan Đà, anh là ai?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Lan và không trả lời anh mà chỉ đứng nhìn chằm chằm anh, thực lực của Giang Cung Tuấn vượt quả dự đoán của anh ta.

Anh ta gần như là người chứng kiến Giang Cung Tuấn lớn lên.

Từ lúc Giang Cung Tuấn tới gia nhập Nam Cương, anh ta đã âm thầm chú ý.

Thực lực của Giang Cung Tuấn như thế nào anh ta cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Chỉ là không ngờ mới vắng mặt nửa tháng Giang Cung Tuấn đã trở nên mạnh như thế.

“Đánh thắng tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết”

Trên người Lan Đà bỗng tỏa ra một loại khí tức đáng sợ, vì ảnh hưởng của luồng khí này, tro bụi dưới đất trong nháy mắt cuồn cuộn lên.

Lá rụng ở hai bên đường lúc này không khỏi phiếu động mà bay lên.

Vô số chiếc lá rụng hội tụ lại tạo thành một khối cầu.

Anh ta tùy ý phất tay, khối cầu tạo ra từ lá đó vỡ tung, hướng tới Giang Cung Tuấn mà tấn công.

Két két.

Tiếng gió rít gào, một luồng sức mạnh quét tới.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng lùi về sau.

Anh ngay lập tức thúc giục chân khí Thiên Cương, hội tụ trong lòng bàn tay, cơ thể vút bay lên cao, giữa không trung cách mặt đất hơn ba mươi mét đánh xuống một quyền.

Cú đấm của anh trong nháy mắt biến thành một Quyền ảnh hư ảo.

Quyển ảnh hư ảo này là từ chân khí hội tụ mà thành.

Ẩn chứa một loại sức mạnh đáng sợ.

Một quyền này có thể khiến núi cao nứt vỡ.

Quyền ảnh hư ảo tấn công vào khối cầu lá, trong nháy mắt khiến nó vỡ ra.

Trong phút chốc, lá rụng bay đầy trời.

“Ha ha, được lắm”

Lan Đà cười to.

Cơ thể anh ra mau chóng lùi lại, xuất hiện tại một đỉnh núi cách đó trăm mét, hắn đứng trên đỉnh một cây đại thụ.

Hai tay anh ta phất ngang, không ít lá cây xung quanh trong nháy mắt rụng xuống, tập trung lại một chỗ hình thành thành một thanh kiếm.

Thanh kiếm này mang theo một luồng sức mạnh cuồn cuộn tấn công về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn lại đánh ra một chưởng.

Một cú tấn công này lập tức khiến cho thanh kiếm hình thành từ lá kia chấn động không nhỏ.

Trong nháy mắt, anh lao tới Lan Đà với một tốc độ cực nhanh.

Dường như chỉ trong một khoảnh khắc anh đã đứng trước mặt Lan Đà.

Chỉ có thể nhìn thấy những tàn ảnh không ngừng ẩn hiện xung quanh thân thể Lan Đà.

Trong vài giây ngắn ngủi đó, Giang Cung Tuấn Khải nhắm đến Lan Đà cả chục thứ, tấn công đến mấy chục lần.

Chỉ là từng đòn tấn công của anh đều bị Lan và dễ dàng chặn được.

Lúc này Lan và bắt đầu phản công.

Giống như một tia chớp đột ngột xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, chỉ cách anh một khoảng bằng đốt ngón tay.

Trong nháy mắt hư không như biến đổi, bắt đầu dâng lên.

Tựa như mặt nước rung động, nổi lên một tầng cuồn cuộn.

Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy trời đất như truyền tới một loại sức mạnh áp bức cực kì đáng sợ, ngay cả hô hấp của anh cũng bắt đầu dồn dập.

Anh định chạy trốn, định tránh đi.

Nhưng ngay khi áp lực sức mạnh kia tới, tốc độ của anh đột nhiên chậm hơn rất nhiều.

Mà Lan Đà trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt anh, đưa tay lên.

Ngón tay đó đặt ngay trước ẩn đường của anh.

Thế nhưng anh ta lại không ra tay.

Cảnh tượng tựa như ngưng đọng lại.

Vài giây sau, Lan Đà thu tay về sau, vẻ mặt thong dong nhìn Giang Cung Tuấn đang kinh ngạc.

Giống như đang chỉ dạy tiểu bối bình thường, anh ta thản nhiên nói: “Giang Cung Tuấn, công lực của cậu không tồi, cảnh giới cũng không tồi, thế nhưng trình độ võ công lại quá kém”.

“Cậu là dựa vào Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, nếu không có nó, cậu cũng chỉ như hổ không nanh, còn không chịu nổi một đòn”

Lời Lan Đà nói vang bên tại Giang Cung Tuấn.

Anh ta nói lời này là muốn làm nhục Giang Cung Tuấn.

Mà Giang Cung Tuấn lại không biết nên phản bác như thế nào.

Không phải trình độ võ công của anh kém.

Mà là do đối thủ quá lợi hại.

Đây là loại võ gì?

Đây là lần đầu tiên anh thấy qua.

“Anh, anh đây là dùng loại võ gì?” Giang Cung Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm Lan Đà.

“Cũng không phải loại võ nghệ cao thâm gì, chỉ là một một ngón tay đơn giản thôi, con đường võ nghệ, ngàn lời cùng thông, lấy chân khí làm trung tâm căn bản, phần còn lại là thay đổi uy lực chân khí”

Lan Đà nói.

Vừa giống như đang khoe khoang võ nghệ của mình, nhưng cũng giống như đang chỉ dạy cho Giang Cung Tuấn một cách bình thường.

Lời mà anh ta nói nghe có vẻ rất đơn giản, có thể dễ dàng lí giải dựa trên mặt chữ.

Nhưng nếu đặt trên mặt võ học lại rất khó khăn.

“Sau này còn gặp lại”

Lan và không nhiều lời, xoay người rời đi.

“Tiếp tôi một chiêu”

Thua trận không rõ nguyên do như vậy Giang Cung Tuấn không cam lòng, trong nháy mắt lúc Lan Đà xoay người anh sắc bén đánh ra một chiều.

Anh thi triển Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng trên phạm vi rộng.

Chưởng này quét ngang, dồn thẳng tới Lan Đà.

Nhưng Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng chỉ tấn công tới một tàn ảnh.

Đánh tan tàn ảnh đã thấy Lan Đà xuất hiện cách anh trăm mét.

“Giang Cung Tuấn, võ công của cậu quá kém, hiện tại không phải đối thủ của tôi, luyện thêm vài năm nữa đi”

Xa xa truyền lại âm thanh của Lan Đà.

m thanh này càng ngày càng nhỏ rồi cuối cùng biến mất hẳn.

Lan Đà đi rồi, vẻ mặt Giang Cung Tuấn cứng lại.

Tự nhiên xuất hiện một người.

Không rõ lý do đánh với anh một trận.

Phê bình anh xong rồi cứ đi như vậy?

Giang Cung Thần nghĩ thế nào cũng không hiểu gì, không rõ Lan Đà này rốt cuộc là ai?

“Lan Đà?”

“Ở Đoan Hùng có cao thủ họ Lan này à?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lẩm bẩm

Anh chưa từng nghe qua có một cao thủ như vậy.

Nếu như có thì chỉ có Chiêu Tử Vương ngàn năm trước.

Chiêu Tử Vương là Vương gia, tên là Chiêu Tử.

“Chẳng lẽ lại là hậu duệ của Chiêu Tử Vương?”

Giang Cung Tuấn nghĩ cũng có khả năng như vậy.

Chiêu Tử Vương ngàn năm trước là tứ đại gia tộc giờ trở thành tứ đại cổ tộc.

Chiêu Tử Vương là Vương gia, có vô số nữ nhân, chắc chắn phải có hậu duệ.

Nếu như thật sự là hậu duệ của Chiêu Tử Vương thì trình độ này đúng là giống trong quá khứ.

“Phù!”

Nghĩ tới đây Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Đúng là thực lực càng mạnh thì càng gặp được nhiều cao thủ.

Vừa mới nghe ông nội nói qua, huyết tộc mới là gia tộc khủng bố nhất ở thế giới này, sống lâu nhất, trong đó còn có một lão quái vật đã sống tới năm trăm tuổi.

Lúc này lại gặp được một người đáng sợ nữa. Giang Cung Tuấn không biết người này rốt cuộc là bạn hay thù.

Nếu như là địch sẽ rất phiền toái.

“Trình độ võ học của mình rất kém sao?”

Giang Cung Tuấn xoa xoa cằm, trên mặt phần nhiều là tự giễu.

“Có lẽ ngoài việc học kiếm thuật, mình có lẽ phải học qua các loại võ công khác”

Giang Cung Tuấn nghĩ, có khi phải tiếp xúc và tập luyện với các loại võ công khác.

Không cần thông thạo.

ít nhất cái gì cũng phải biết một chút.

Mà phần giữa của Cửu Tuyệt Chân Kinh có ghi lại không ít võ công.

Đao thương còn bổng, quyền cước hay thân pháp gì cũng có.

Cửu Tuyệt Chân Kinh nói là bách khoa toàn thư võ nghệ cũng không sai.

Hơn nữa trong đó đều là ghi lại mấy loại võ học cao cấp nhất của ngàn năm trước, đều là những thứ của các sở học đã học qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.