Cường Đại Chiến Y

Chương 811: Hợp tác



Giang Cung Tuấn đã từng bị Lan Đà đánh một trận tơi bời. Anh rất nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình, thực sự là trình độ võ công của anh rất thấp.

Anh cũng không muốn dây dưa quá nhiều về vấn đề này nữa nên trực tiếp hỏi thẳng: “Triệu Tuân đang ở đâu, tôi muốn gặp ông ta”

Hình Lịch chỉ chỉ tay lên tầng rồi nói: “Ở trên tầng hai, để tôi dẫn anh lên”.

Nói xong, anh ta đứng dậy, tay làm động tác mời: “Xin mời”

Giang Cung Tuấn nghe vậy thì đứng dậy ngay lập tức. Dưới sự dẫn đường của Hình Lịch, anh lên tới tầng hai.

Lên đến cửa tầng hai, Giang Cung Tuần mới phát hiện nơi này là một thế giới hoàn toàn khác. Chỗ này có rất nhiều máy móc thí nghiệm.

Một người đàn ông ngồi trước máy tính đang làm việc vô cùng bận rộn.

“Triệu Tuân, có người tìm này” Hình Lịch gọi ông ta một tiếng.

“Đợi tôi một lát” Triệu Tuân không ngẩng đầu lên mà vẫn ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím.

Hình Lịch cười nói: “Lúc nào ông ấy cũng thế, một khi đã bận rộn thì ngay cả cơm cũng không ăn”

Giang Cung Tuấn đi qua chỗ ông ta. Anh nhìn vào máy tính, trên màn hình hiển thị rất nhiều con số, anh có nhìn thêm nữa thì cũng chẳng hiểu gì cả. Thế nên anh kiên nhẫn chờ đợi. Vậy mà chờ một mạch đến hơn một tiếng.

Hơn một tiếng sau, Triệu Tuân mới giải quyết xong công việc. Ông ta dừng lại, quay sang nhìn vị khách không mời mà đến là Giang Cung Tuấn rồi hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Cậu là?”

Giang Cung Tuấn cũng nhìn Triệu Tuân, ông ta không giống hình mẫu mà anh vẫn từng tưởng tượng.

Trong tưởng tượng của anh, Triệu Tuần là giám đốc của một công ty nên chắc ông ta sẽ mặc âu phục, đeo cà vạt. Nhưng Triệu Tuân đang ở trước mắt anh lại chỉ mặc một chiếc áo phông lỡ tay, nhìn có vẻ vô cùng lôi thôi. Hơn nữa trên mặt anh ta cũng đầy râu khiến ông ta trông có vẻ hơi già, nhìn qua chẳng có chút tinh thần nào, giống như một người mấy ngày chưa được ngủ vậy.

Giang Cung Tuấn nhìn nhìn Triệu Tuân, vừa cười vừa nói: “Chào ông, tôi là Giang Cung Tuấn”

“Giang Cung Tuấn? Giang Cung Tuấn nào?” Trên mặt Triệu Tuần lộ ra vẻ nghi ngờ.

Khi ông ta rời khỏi Thủ đô thị Giang Cung Tuấn vẫn chưa phải là Thiên soái.

Trong một khoảng thời gian ngắn, ông ta vẫn không nhớ ra được Giang Cung Tuấn là ai, sau

khi suy nghĩ một lúc, ông ta mới kinh ngạc hô lên: “Giang Cung Tuấn à? Chẳng lẽ cậu chính là tướng Long Nam Cương đấy ư?”

Giang Cung Tuấn gật đầu rồi cười mà nói: “Đúng vậy.”

“Tướng Long, chào cậu” Lúc này Triệu Tuân mới vươn tay ra,

Giang Cung Tuấn bắt tay ông ta rồi nói: “Chúng ta xuống dưới nói chuyện đi”

“Được, để tôi đi thay bộ quần áo đã”

“Được.”

Giang Cung Tuấn đi xuống tầng trước. Anh ngồi ở dưới tầng đợi khoảng hai mươi phút thì Triệu Tuân mới xuống.

Ông ta đổi sang một bộ âu phục, râu cũng đã cạo đi, trông có tinh thần hơn rất nhiều.

Giang Cung Tuấn chỉ vào ghế sofa bên cạnh và nói: “Mời ngồi.”

Bấy giờ Triệu Tuân mới ngồi xuống. Ông ta đã nghĩ ra lý do mà Giang Cung Tuấn xuất hiện ở đây rồi.

“Tướng Long, cậu tới đây là vì tập tài liệu trong tay tôi đúng không?” Ông ta nhìn sang Giang Cung Tuấn.

“Đúng thế” Anh gật gật đầu.

“Trong thời gian ông ở đây, thế giới bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện..” Giang Cung Tuấn kể vắn tắt lại một lượt những chuyện xảy ra gần đây cho ông ta nghe, từ chuyện Công ty Khoa học Công nghệ Tân Minh bị phá sản đến chuyện Khai Hiểu Đình bị bắt, hay chuyện các thế lực đều đang tìm kiếm Triệu Tuấn, anh đều nói rõ ràng hết một lượt.

“Ông không biết vì kỹ thuật trong tay ông, thế giới bên ngoài trở nên vô cùng hỗn loạn đến mức nào đâu, ngay cả Thủ đô cũng trở nên nhốn nháo. Hiện giờ tôi đến tìm ông là vì muốn hợp tác với ông”

Triệu Tuân hiểu hết những lời mà Giang Cung Tuấn vừa nói.

Mặc dù ông ta không dùng điện thoại, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài nhưng ông ta vẫn có máy tính, vẫn quan tâm tới những chuyện xảy ra ngoài kia. Hơn nữa, Hình Lịch cũng ở đây, cách một đoạn thời gian anh ta sẽ nói cho ông ta biết về những chuyện xảy ra ngoài kia.

Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Cậu đại diện cho cá nhân hay là đại diện cho cả quốc gia?”.

“Tất nhiên là đại diện cho cả quốc gia rồi” Giang Cung Tuấn nhìn ông ta, rồi nói: “Nếu như không đứng trên lập trường của quốc gia thì tôi cũng chẳng có chút hứng thú nào với kỹ thuật mà ông đang nắm giữ cả”.

Triệu Tuân nghe vậy thì dò hỏi ngay lập tức: “Cậu định hợp tác thế nào?”

Giang Công Tuấn trả lời: “Ông là một nhà nghiên cứu khoa học và cũng là một doanh nhân, có thể ông sẽ không hiểu rõ tình hình hiện giờ của Thủ đô. Hay là thế này đi, tôi nói sơ lược cho ông nghe trước đã.”

Giang Cung Tuấn lại tóm tắt về tình huống của Thủ đô một lần nữa, bắt đầu từ thương hội

Đại Đông hơn trăm năm trước cho đến mạng lưới quan hệ phức tạp của hiện tại.

Sau khi nói xong những điều này, anh lại bổ sung: “Để có thể chống lại được tôi cũng đã lập nên một thương hội mới, hiện tại thì nó đã phát triển với một quy mô khá ổn. nhưng lại không có quá nhiều quyền lợi. Thế nên tôi cần một vài quyền lợi để có thể ràng buộc những người trong thương hội mới của mình”

“Điều này thì liên quan gì tới tôi?” Triệu Tuần nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi cần kỹ thuật trong tay ông, hợp tác với tôi, ông cần điều gì thì cứ nói ra”

Triệu Tuân nghĩ một hồi, rồi nói: “Hợp tác cũng không phải là không được, tôi cung cấp cho cậu kỹ thuật, thương hội của cậu phải bỏ tiền, hơn nữa tôi muốn năm mươi phần trăm cổ phần công ty”.

“Không thể được” Giang Cung Tuần lắc đầu nói.

Mặc dù anh không hiểu rõ cách quản lý và vận hành công ty nhưng anh biết rõ 50% cổ phần đại diện cho điều gì. Hiện giờ có quá nhiều công ty Tân Thời Đại rồi. Hơn nữa nếu muốn tiếp tục nghiên cứu cũng phải cần một khoản đầu tư vô cùng lớn, bởi đây là một thiết bị kỹ thuật truyền thông hoàn toàn mới. Một khi thành công, khả năng thu được lợi nhuận là vô cùng lớn.

Anh nhất định phải đảm bảo mỗi một thành viên trong thương hội Tân thời đại đều được chia phần trăm.

Một mình Triệu Tuấn lại muốn chiếm tới năm mươi phần trăm cổ phần công ty, vậy những người còn lại phải làm sao?

“Vậy cậu có thể cho tôi bao nhiêu?” Triệu Tuần nhìn Giang Cung Tuấn.

Trong lòng Giang Cung Tuấn tính toán trong chốc lát, nói: “Thế này đi, sau khi thành lập một Công ty Kỹ thuật Truyền thông hoàn toàn mới, tôi sẽ cho ông năm phần trăm cổ phần công ty, hơn nữa còn để ông tiếp tục nghiên cứu. Từ nay về sau, viện nghiên cứu cần chi tiêu những gì, ông không cần phải bỏ tiền túi ra. Cho dù sau này quy mô công ty có lớn đến mức nào thì ông vẫn giữ năm phần trăm cổ phần công ty, ông thấy thế nào?”.

Triệu Tuân lắc đầu nói: “Vậy thì ít quá! Giang Cung Tuấn, cậu có biết kỹ thuật trong tay tôi đại diện cho điều gì không? Tôi chọn bừa một người để hợp tác thì cái giá mà tôi nhận về cũng không ít ỏi như cậu đưa ra đâu”

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Chỉ có tôi mới nói chuyện hợp tác với ông thôi. Nếu như ông hợp tác cùng những người khác, sợ là sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Bây giờ vợ ông không còn nữa, tôi phải dùng trăm phương ngàn kế mới có thể cứu được con gái ông, chẳng lẽ ông muốn cả đời này đều đợi ở đây hay sao?”

Giang Cung Tuấn đứng dậy rồi nói: “Tôi sẽ cho ông thời gian nửa ngày để suy nghĩ cho kỹ. Nếu ông đồng ý hợp tác thì ông sẽ cùng tôi về nước, nếu không thì tôi cũng không cần quan tâm đến việc ông sống hay chết nữa rồi”.

Nghe anh nói vậy, Triệu Tuân rơi vào trầm ngâm.

Sau một lúc lâu, ông ta mới nói: “Được, tôi đồng ý với cậu”

Trong khoảng thời gian này, ông ta đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Chỉ có hợp tác với quốc gia thì ông ta mới có thể tiếp tục nghiên cứu được. Cũng chỉ có hợp tác với quốc gia, mạng Z mới có khả năng được nghiên cứu thành công và được sử dụng rộng rãi.

Ngoài trừ quốc gia thì dù hợp tác với bất kỳ tập đoàn hay nhà đầu tư nào, thì mạng Z cũng không có khả năng bao phủ trên toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.

Hơn nữa, mặc dù những nghiên cứu của ông ta có những bước tiến đột phá những khoảng cách để đi đến thành công vẫn còn một đoạn đường rất dài.

Mà con đường sau này thì cần rất nhiều tiền, đòi hỏi một khoản đầu tư vô cùng lớn. Đó là con số mà bất kỳ một nhà đầu tư nào cũng không thể tiếp nhận được.

“Được.”

Nghe Triệu Tuân đồng ý, Giang Cung Tuấn mới nở nụ cười rồi nói: “Ông đi chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ cùng trở về Đoan Hùng”

“Được, tôi đi chuẩn bị ngay đây”

Triệu Tuấn cũng không kéo dài thời gian mà lập tức quay người đi lên tầng chuẩn bị đồ.

Mà trong lúc đó, Ánh Tử và Hình Lịch đều không nói một câu nào.

Cho đến khi Triệu Tuân rời đi, Ảnh Tử mới hỏi: “Giang Cung Tuấn, Triệu Tuân rất quan trọng, nếu đưa ông ấy quay về thủ đô của nước Đoan Hùng, anh có thể đảm bảo an toàn cho ông ấy không?”

“Chắc chắn rồi” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Trên mặt Ảnh Tử hiện lên vẻ lo lắng: “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng chẳng lẽ hai mươi tự giờ anh đều ở bên cạnh bảo vệ ông ấy à?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Một khi về nước, tôi sẽ lập tức tuyên bố Triệu Tuấn đã hợp tác với tôi, hiện giờ Triệu Tuân đã là người của tôi rồi, ai còn dám động vào ông ấy chứ?”

Âu Dương Lãng của Cổ Môn đã chết rồi. Hiện giờ người có thể uy hiếp anh cũng chỉ có thương hội Đại Đông mà thôi.

Thế nhưng Giang Cung Tuấn tin chắc rằng thương hội Đại Đông sẽ không điện đến mức muốn giết một nhà khoa học như Triệu Tuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.