Cường Đại Chiến Y

Chương 814: Cố gắng hết sức để thỏa mãn



Biệt phủ Thần Kiếm.

Phía sau núi, trong hang động dùng để rèn kiếm.

Mộ Dung Xuân đang đứng cùng với lão trang tử của Biệt phủ Thần Kiếm là Cái Vô Danh. Trên mặt Mộ Dung Xuân là vẻ lo lắng.

“Lão trang chủ, quyết định này của ông thật sự quá liều lĩnh rồi. Đây là thanh Thần Kiếm đấy, vậy mà ông lại mời các cao thủ võ lâm đến để nhìn xem sự xuất thể của thanh Thần Kiếm này, chuyện này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người có dã tâm, tới lúc đó khó tránh được việc sẽ nổ ra một cuộc chiến đấu kiếm”

Trên khuôn mặt già nua của Cái Vô Danh hiện ra vẻ bất lực, ông ta nói:

“Tôi cũng không còn biện pháp nào nữa. Nếu muốn Thần Kiếm xuất thể thì cần có máu tươi của nhà họ Cái chúng tôi, còn phải cần đến những dòng máu tươi mạnh mẽ khác để dẫn dắt hoạt động của thanh Thần Kiếm. Tôi cũng không muốn có bất kỳ cuộc chiến đấu khốc liệt nào ở đây nhưng vì để Thần Kiếm có thể xuất thể thì nhất định phải hi sinh một vài người”

“Cần đến máu tươi mới có thể xuất thể, vậy tại sao cần phải để cho một thanh Tà kiếm như xuất hiện làm gì chứ?”

Trên mặt Mộ Dung Xuân là vẻ âm trầm, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, tốt hơn hết là nên phá hủy nó ngay bây giờ”

Sau khi nói xong, thân thể của ông ta bay lên giữa không trung rồi hướng về phía Nghịch Long Kiếm ở phía xa.

Một luồng chân khí khủng khiếp biến ảo khôn lường xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ta.

Luồng chân khí này tạo thành một trận gió bão với sức mạnh vô hình, quét về phía Nghịch Long Kiểm đang lơ lửng ở trên không trung trong hồ dung nham nóng chảy khổng lồ.

Lúc này, toàn thân Nghịch Long Kiếm đã đỏ bừng bừng lên.

Leng keng!

Khi Nghịch Long Kiểm bị luồng chân khí khủng khiếp như gió bão tấn công thì nó cũng phát ra một luồng khí khủng khiếp ngay lập tức.

Sau đó Mộ Dung Xuân bị đánh trả lại, ông ta vội vàng lùi thân thể về phía sau.

Tận khi lui về bên cạnh bức tường đá, ông ta mới có thể đứng vững vàng được.

“Đúng, đúng là một sức mạnh quá khủng khiếp” Mộ Dung Xuân rất kinh ngạc.

Ông ta dùng toàn lực để ra tay nhưng vẫn không có cách nào phá hủy được thanh kiếm này.

“Úi chà” Cái Vô Danh đi về phía Mộ Dung Xuân rồi cười mà nói:

“Anh Mộ Dung, không có tác dụng gì đâu, nguyên vật liệu để làm ra thanh kiếm này là huyền thiết, một loại thép vô cùng cứng rắn, có thể trải qua trăm ngàn năm, còn thêm vào rất nhiều nhiều vật liệu đỉnh cấp khác nữa. Bây giờ thanh kiếm này rất vững chắc, sức mạnh ẩn chứa trong nó cũng rất mạnh mẽ, không có bất kỳ người nào trên thế giới này có thể phá hủy nó được.”

“Kiếm Nghịch Long.”

Cái Vô Danh nhìn thanh kiếm đang bị thiêu đốt đỏ rực ở phía trước.

Một thanh kiếm được tạo ra chỉ để giết rồng.

Có thể nhìn thấy sự ra đời của thanh kiểm này là nỗi khát vọng của mấy chục thế hệ trong nhà họ Cái. Cho dù không thể điều khiển thanh kiếm này nhưng được nhìn thấy nó tỏa sáng là ông ta cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Trên mặt Mộ Dung Xuân là vẻ nghiêm túc: “Ông thực sự muốn để thanh kiếm này xuất thế à? Nếu nó rơi vào tay người xấu thì sẽ là một thảm họa đấy!”

Cái Vô Danh lắc đầu nói: “Điều đó tuyệt đối sẽ không xảy ra đâu. Thanh kiếm này có linh, khi chọn chủ nhân, nếu là người có ý xấu thì sẽ không thể điều khiển được bởi nó chứa đựng rất nhiều chính khí, cần phải là người thực sự có tấm lòng rộng lớn mới có thể khống chế được nó.”

“Không chắc” Mộ Dung Xuân lắc đầu.

Chỉ là một thanh kiếm thôi mà, ông ta không tin là nó lại có linh hồn đâu.

Kiếm thì làm gì có linh, đây chỉ là sự khoe khoang của người thợ rèn kiếm mà thôi.

Cái Vô Danh nói rằng: “Thanh kiểm này được tạo ra từ máu rồng nên mới được gọi là Nghịch Long Kiếm, trong nó ẩn chứa sức mạnh của loài rồng, nếu ông không tin thì cứ chờ mà xem”.

Nói xong ông ta than thở một tiếng.

“Tôi đã hoàn thành sứ mệnh của nhà họ Cải rồi. Từ nay về sau, Biệt phủ Thần Kiếm của tôi cũng sẽ không bao giờ rèn kiếm nữa”

“Chuyện này thì không được, ông còn chưa giúp tôi chỉnh sửa lại Chúng Thần Kiếm đấy.” Mộ Dung Xuân vội vàng nói.

“Haha, chuyện này đúng là phải làm” Cái Vô Danh cười to rồi nói: “Anh Mộ Dung, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, đi uống rượu đã”

Ông ta và Mộ Dung Xuân rời đi.

Mộ Dung Xuân cảm thấy khá bất lực vì không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra với Biệt phủ Thần Kiếm. Điều duy nhất ông ta có thể nghĩ tới chính là đến lúc đó vì tranh đoạt được thanh kiểm này, những trận chiến ác liệt chắc chắn sẽ nổ ra ở đây, thậm chí cả Biệt phủ Thần Kiếm đều sẽ bị phá hủy.

Nhưng Cải Vô Danh còn không quan tâm đến bản thân thì ông ta lo vớ vẩn cũng không có tác dụng gì.

Thủ đô.

Buổi sáng hôm sau, Giang Cung Tuấn còn đang mải chìm đắm trong nữ sắc khiến người ta mê muội thì bị đánh thức bởi một cú điện thoại.

Anh xoay người ngồi dậy, nhìn quần áo rơi khắp nơi trong phòng rồi nhìn người đẹp vẫn đang ngủ say ở bên cạnh thì khóe miệng nhếch lên cười cười, sau đó cầm điện thoại lên nhìn xem.

Người gọi tới là Giang Vô Song.

Anh nhấn nút nghe rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Giang Vô Song truyền tới từ đầu dây bên kia: “Giang Cung Tuấn, Biệt phủ Thần Kiếm đang phát thiếp mời tất cả các võ giả từ khắp nơi trên thế giới tập trung tại Biệt phủ Thần Kiếm để nhìn xem sự xuất thế của Thần Kiếm, anh đã nhận được lời mời từ biệt phủ Thần Kiếm chưa?”.

“Anh chưa thấy gì cả, còn có chuyện này nữa à?” Giang Cung Tuấn giật mình.

Anh biết chuyện ở Biệt phủ Thần Kiếm, cũng biết luôn rằng mấy ngày nữa Nghịch Long Kiểm sẽ xuất thế.

Chỉ là anh không ngờ Biệt phủ Thần Kiếm lại mời các võ giả từ khắp nơi trên thế giới đến tập trung tại Biệt phủ Thần Kiếm để xem Thần Kiếm xuất thế.

Đúng lúc đó, Đường Sở Vị tỉnh lại.

Cô dùng chăn che đi cơ thể yêu kiều của mình, ngồi dậy dụi dụi mắt rồi hỏi: “Có chuyện gì thế chồng?”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại và nói: “Giang Vô Song gọi điện thoại tới nói là Biệt phủ Thần Kiếm đang phát thiếp mời các võ giả từ khắp nơi trên thế giới đến tập trung tại Biệt phủ Thần Kiếm để xem Thần Kiếm xuất thế”

“Có chuyện vui như vậy à? Em cũng muốn đi xem”

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn bằng vẻ mặt háo hức rồi nói: “Ông xã à, chúng ta cũng tới Biệt phủ Thần Kiếm nhìn xem đi. Em muốn đi xem thử thanh Thần Kiếm mất hơn một ngàn năm mới rèn ra được mạnh hơn hay Chân Tà Kiếm của em mạnh hơn.”

“Nhưng mà..” Trên mặt Giang Cung Tuấn thoáng qua vẻ do dự.

Hiện giờ ở Thủ đô vẫn còn rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết. Hơn nữa ngày mai chính là ngày Thương hội Tân Thời Đại tổ chức đại hội các thành viên lần đầu tiên. Trong đại hội ngày mai, Triệu Tuấn sẽ xuất hiện. Thế nên anh không thể đi được.

Nếu anh rời đi, có người đến đại hội làm loạn, cướp Triệu Tuân đi thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối.

Dường như Đường Sở Vị cũng nhìn ra suy nghĩ của Giang Cung Tuấn nên nói: “Thần Kiếm của Biệt phủ Thần Kiếm muốn xuất thế cũng phải cần mấy ngày nữa, đợi sau khi anh giải quyết Xong chuyện ở Thủ đô rồi chúng ta đi xem cũng được mà. Nếu anh thực sự không đi được thì không đi nữa”

“Ừ.” Giang Cung Tuấn gật nhẹ đầu.

Anh biết Đường Sở Vi muốn đi xem Nghịch Long Kiểm mà ngay cả anh cũng muốn đi.

Anh sẽ cố gắng thực hiện tất cả những yêu cầu của Đường Sở Vi để cô cảm thấy hài lòng: “Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi nhé, anh đến quân khu tìm Ngô Huy để hỏi thăm tình hình trước đã.”

Hôm trước anh đã gọi điện thoại cho Ngô Huy và nhờ anh ta điều tra về chuyện của tập đoàn Bách Niên. Với mạng lưới tình báo chính phủ của quân Xích Diễm, thời gian một ngày là đủ để điều tra ra rồi.

“Vâng ạ, anh đi đi” Đường Sở Vi vẫy tay với Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cũng không nán lại quá lâu, anh đứng dậy mặc quần áo, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ra khỏi phòng. Còn Đường Sở Vi vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ nên cô không dậy mà nằm ở trên giường rồi ngủ tiếp.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Cung Tuấn rời khỏi Tứ Hợp Viện.

Anh vừa bước ra khỏi cửa thì có một người ăn mặc hơi kỳ lạ xuất hiện trước mặt anh với vẻ tôn trọng rồi nói: “Xin chào anh Giang, tôi là đệ tử của Biệt phủ Thần Kiếm, tôi được lệnh gửi thiệp mời đến cho anh.”

Sau khi nói xong, đệ tử của Biệt phủ Thần Kiếm lấy thiệp mời đưa cho Giang Cung Tuấn. Anh nhận lấy rồi mở ra xem.

Ngày tháng ghi trên thiệp mời là năm ngày sau. Nếu vậy thì họ vẫn có thể đến kịp.

Anh nhìn đệ tử của Biệt phủ Thần Kiếm rồi nói: “Cậu trở về nói với lão trang chủ rằng hôm đó tôi sẽ đến Biệt phủ Thần Kiếm để chứng kiến Nghịch Long Kiểm xuất thế”

“Vâng, tôi nhất định sẽ báo cáo lại với lão trang chủ”.

Sau khi nói xong, đệ tử của Biệt phủ Thần Kiếm xoay người rời đi. Mà Giang Cung Tuấn thuận tay cất thiệp mời đi, lên xe quân sự đang chờ ở cửa rồi căn dặn: “Đi tới quân khu”

“Vâng.”

Chiến sĩ lái xe khởi động xe chạy tới trụ sở chính của quân Xích Diễm ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.