Cường Đại Chiến Y

Chương 818: Muốn đoạt kiếm



Chuyện về rồng cũng không có nhiều nhiều người biết biết đến.

Giang Cung Tuấn cũng chỉ nghe ông nội Giang Thời của anh nói đến, anh mới biết được.

Mặc dù Đường Sở Vi có là môn chủ của Thiên Môn nhưng cô cũng không hề biết đến sự tồn tại của rồng.

Bởi vì đây đã là chuyện của hơn một ngàn ba trăm năm trước rồi, hơn nữa lịch sử ghi lại cũng bị gián đoạn, cho dù là trong dân gian nước Đoan Hùng cũng chỉ có vài người biết đến mà thôi.

Đường Sở Vị nghi hoặc quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Rồng? Rồng gì cơ?”

Giang Cung Tuấn đem câu chuyện của rồng nói lại một lần nữa.

“Hơn nữa lão tổ của gia tộc Vampire, chính là Đồ Long Giả, tại thời điểm ông ta giết rồng đã nhiễm phải máu tươi của rồng, do đó mới tạo ra gia tộc Vampire ngày hôm nay”

Nói xong, anh nhìn sang Đường Sở Vi.

“Sở Vi, Mộ Dung Xuân từng nói, nếu muốn cứu sống em chỉ có cách thay máu nhưng máu người bình thường không có tác dụng, anh cảm thấy máu của rồng có lẽ sẽ được, đây cũng là lý do tại sao anh đồng ý với Thiên”.

“Những đồ vật nhiễm máu có liên quan đến gia tộc Vampire, cũng chỉ có rồng thôi, anh đã đồng ý với Thiên, cũnglà muốn đi thăm dò nội bộ gia tộc Vampire, nhìn xem có thể lấy được tin tức của rồng không, nếu như có thể giết được rồng, vậy thì em sẽ được cứu rồi”

“Em không đồng ý”.

Đường Sở Vi lập tức cự tuyệt, nói: “Anh cũng vừa nói rồi, đây là chuyện của hơn một ngàn năm trước, có biết bao nhiêu người muốn đi giết rồng cũng chỉ có một vài người còn sống để trở về, chưa nói đến hiện tại có thể hay không, năm đó bọn họ đều không có cách nào có thể giết rồng, thì hiện tại làm sao có thể chứ, em sẽ không cho phép anh đặt bản thân mình vào nguy hiểm đâu”

Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Anh sẽ không liều lĩnh đầu, sau khi lên kế hoạch cẩn thận anh mới hành động, hơn nữa thời gian của em vẫn còn mấy năm, trong mấy năm tới này, có lẽ anh đã bước vào cảnh giới thứ chín rồi”

“Sau này rồi nói tiếp đi.”

Đường Sở Vì không muốn nói nhiều về vấn đề này.

Chuyện của sau này thì để sau này rồi nói.

Hiện giờ những chuyện ở thủ đô đã tạm thời giải quyết xong rồi.

Chỉ cần thương hội Đại Đông không làm ra mấy chuyện quấy phá linh tinh kia thì những chuyện về sau này đã chẳng phải là chuyện khó khăn gì với Giang Cung Tuấn nữa.

Hiện tại cô chỉ muốn sinh cho Giang Cung Tuấn một đứa con.

Nghĩ đến đây, trên mặt cô lại hiện lên nét ngượng ngùng. “Ông xã..”

Cô nhẹ nhàng cắn môi gọi.

“Sao vậy?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt. “Em muốn.” Chữ muốn vừa nói ra khỏi miệng, cô liền nhào vào lòng Giang Cung Tuấn.

Cả một ngày hôm nay, Giang Cung Tuấn đều triền miên dây dưa cùng Đường Sở Vi.

Đại biểu đại hội các thành viên lần thứ nhất của Tân thời đại diễn ra vô cùng thuận lợi.

Sau khi Giang Cung Tuấn biết được chuyện này, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ngày hôm sau.

Trời vừa mới sáng, Giang Cung Tuấn đã đưa Đường Sở Vi ra khỏi nhà. Điểm đến lần này của hai người là biệt phủ Thần Kiếm.

Họ muốn chứng kiến sự ra đời của Nghịch Long kiếm của biệt phủ Thần Kiếm.

Lai lịch của Nghịch Long kiếm, Giang Cung Tuấn cũng biết rõ rồi.

Hiện tại, anh đã có ý muốn lấy máu rồng mà Nghịch Long kiếm chính là kiếm được chế tạo ra để giết rồng, nếu có được thanh kiếm này, vậy thì khả năng giết được rồng sẽ cao lên một chút.

Hai người lên máy bay tư nhân, hạ cánh ở thành phố gần với biệt phủ Thần Kiếm, sau đó lại lên trực thăng của quân khu tiến về khu vực của biệt phủ Thần Kiếm.

Sau khi xuống trực thăng, hai người đi bộ về phía trước.

“Ông xã.”

Đường Sở Vi bỗng nhiên gọi một tiếng.

Giang Cung Tuấn quay sang cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Đường Sở Vị hé miệng cười nói: “Theo như những gì em hiểu thì lực phòng ngự của Thần Công Kim Cương Bất Hoại mạnh nhất thiên hạ mà em lại luyện sát khí, lực phá hủy cũng xếp thứ nhất, hay là hai chúng ta thử một chút, so xem Thần Công Kim Cương Bất Hoại của anh mạnh hơn hay sát khí của em mạnh hơn?”.

Giang Cung Tuấn lập tức nghiệm mặt lại, ôm chặt lấy eo thon của Đường Sở Vi rồi bóp nhẹ một cái: “Em muốn chết đúng không?”

“Á á, nhột quá”

Đường Sở Vi lập tức bật cười ha ha.

“Vậy anh với em so xem, Hình kiếm của anh mạnh hơn hay là Chân Tà kiếm của em mạnh hơn?”

“Bỏ đi, không so gì hết, anh sợ sẽ làm em bị thương”

“Hừ, thực lực của em cũng không thấp hơn anh đâu.”

Ngay lập tức Đường Sở Vi không vui nói.

“Đến đi, so một chút xem nào”

Đường Sở Vi cũng chỉ muốn nhìn thử xem, nếu bây giờ cô và Giang Cung Tuấn đánh nhau thì cuối cùng là ai mạnh hơn ai?

Còn Giang Cung Tuấn căn bản là không có ý muốn đánh thử.

“Em mạnh hơn, chắc chắn là em mạnh hơn anh, em là môn chủ của Thiên Môn cơ mà” Giang Cung Tuấn cười nói.

“Mất hết cả hứng”

Đường Sở Vi lập tức không còn hứng thú nữa.

Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu đã lên tới cửa lớn của biệt phủ Thần Kiếm.

Bởi vì biệt phủ Thần Kiếm phát ra rất nhiều thiệp mời, chỉ cần là người có chút danh tiếng trong giới cổ võ thì đều nhận được thiệp mời, bây giờ ở ngoài cửa biệt phủ Thần Kiếm đã có rất nhiều người đang đứng.

Các đệ tử của biệt phủ Thần Kiếm thì đang kiểm tra thiệp mời.

Sau khi xác định thiệp mời là thật, mới cho tiến vào.

Sau khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi xuất hiện, ngay lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người của hai người, đặc biệt là Đường Sở Vi.

Cô mặc một chiếc váy màu đen, dáng người rất cao, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là mái tóc dài màu bạc trắng kia của cô càng tạo nên một vẻ đẹp khác biệt.

“Môn chủ Thiên Môn Đường Sở Vị”

“Giang Cung Tuấn”

“Chậc chậc, không ngờ tới là hai người họ cũng tới rồi, nếu như hai người đó muốn tranh đoạt Nghịch Long kiếm, vậy thì e rằng Nghịch Long kiểm chỉ có thể thuộc về Giang Cung Tuấn rồi”.

Không ít thanh âm nói chuyện truyền tới.

Mà nghe được những lời này, Giang Cung Tuấn chỉ lạnh nhạt cười một tiếng.

Đoạt Nghịch Long kiếm?

Anh đúng thật là có ý này.

Anh kéo Đường Sở Vi lại, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Thật ra, đối với thanh Nghịch Long kiếm này, anh thật sự có ý muốn đi tranh đoạt, dùng thanh kiếm này để giết rồng, đến lúc đó đi lấy máu rồng, như vậy thì em sẽ được cứu rồi”

Đường Sở Vi cũng giơ thanh Chân Tà kiếm trong tay lên, hé miệng cười, rồi nhỏ giọng nói: “Em giúp anh”

“Ha ha.”

Giang Cung Tuần bật cười. “Ha ha, em Giang à.”

Từ trong biệt phủ Thần Kiếm truyền đến một trận tiếng cười vô cùng hào sảng.

Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi từ bên trong nhanh chóng bước ra ngoài.

Giang Cung Tuấn nhìn sang người vừa mới đến, cười nói: “Anh Mộ Dung”

Mộ Dung Xuân bước đến, trực tiếp lôi kéo tay Giang Cung Tuấn, nói: “Được rồi, không cần phải xếp hàng kiểm tra thiệp mời nữa, trực tiếp tiến vào trong thôi”

Dưới sự dẫn đường của Mộ Dung Xuân, Giang Công Tuấn đi vào bên trong biệt phủ Thần Kiếm.

Trong căn phòng ở một tòa nhà nhỏ ở phía sau của Biệt phủ Thần Kiếm.

“Anh Mộ Dung, lần này đến đây tôi có ý định muốn cướp lấy Nghịch Long kiểm”

“Hả?”.

Mộ Dung Xuân sửng sốt, chợt kịp phản ứng lại, nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt khiếp sợ, rồi hỏi: “Cậu nói cái gì, cậu muốn cướp Nghịch Long kiếm?”

“Xuyt, nhỏ giọng một chút.”

Giang Cung Tuấn đưa tay lên ra hiệu nói nhỏ thôi, rồi thấp giọng nói tiếp: “Nói lớn tiếng như vậy làm gì, muốn để cho người của biệt phủ Thần Kiếm đều biết rằng tôi muốn đi cướp kiếm à?”

Mộ Dung Xuân nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Không phải, cậu đã có Hình kiếm rồi, thanh kiếm này đã được khai phong rồi, hơn nữa nó cũng là một thanh thần kiếm, cậu còn muốn đi tranh đoạt Nghịch Long kiếm làm gì nữa?”

Nghe vậy, thần sắc của Giang Cung Tuấn trở nên ngưng trọng.

“Anh có biết chuyện về rồng không?”

“Biết” Mộ Dung Xuân gật đầu, rồi nói: “Lúc trước thì tôi không biết, nhưng mấy ngày hôm nay biệt phủ Thần Kiếm, lão trang chủ Cái Vô Danh đã nói với tôi về lịch sử của biệt phủ Thần Kiếm, cũng nói luôn cả lại lịch của Nghịch Long kiểm”

Giang Cung Tuấn nói: “Anh cũng biết rõ tình hình thân thể của Sở Vi, anh cũng đã nói, nếu muốn cứu cô ấy) thì cần phải thay máu mà trước đây máu của cô ấy đã dung hợp với máu rùa rồi, nên đã không còn cách nào để cứu cô ấy nữa, có thể cứu được cô ấy cũng chỉ còn máu rồng thôi.”

Giang Cung Tuấn vừa nói, vừa cầm lấy tay của Đường Sở Vi.

“Tôi muốn cướp lấy Nghịch Long kiểm để đi giết rồng, sau đó đoạt lấy máu tươi để chữa bệnh cho Sở Vi”.

Nghe vậy, Mộ Dung Xuân cũng rơi vào trong trầm tư.

Trước đây ông ta vẫn luôn lo lắng, nếu như Nghịch Long kiếm rơi vào trong tay kẻ có lòng xấu xa, vậy thì đây sẽ là tai họa đối với nước Đoan Hùng, thậm chí là cả thế giới này.

Nếu như Giang Cung Tuấn đoạt được kiếm, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

Bởi vì, ông ta rất tin tưởng nhân phẩm của Giang Cung Tuấn.

“Được, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu một tay” Mộ Dung Xuân cười lên, nói: “Nhưng mà tôi nghe lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm nói Nghịch Long kiếm có linh hồn, không phải bất cứ người nào cũng có thể khống chế”

“Đến lúc đó thì thử một chút”

Giang Cung Tuấn cười cười rồi nói: “Nếu thật sự không được thì bỏ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.